Nhưng người nơi này đều là Ngũ Liên Lục Liên, lại còn lo lắng vấn đề sinh tồn, không phải cực kỳ quái lạ sao?
- Không đúng!
Nghe người của bộ lạc nói chuyện, đám người Lăng Hàn cũng cảm giác được không đúng, lực lượng của mình lại rơi xuống một chút.
- Lẽ nào vì chúng ta ăn quá ít?
Bọn họ mười mấy ngày mới ăn một bữa, này ảnh hưởng đến thực lực của bọn họ?
Cái này khó mà tin nổi.
- Linh khí nơi này... gần như khô cạn, hầu như không cách nào tu luyện!
Bọn họ kinh ngạc thốt lên.
Đây là ngay lập tức liền có thể phát hiện, nhưng thẳng đến lúc này bọn họ mới kinh ngạc phát hiện, phảng phất như nơi này có một lực lượng thần bí ảnh hưởng năng lực suy nghĩ bình thường của bọn họ.
- Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?
Mọi người đều có chút sợ, không ăn đồ vật lại có thể chết đói, cái này nói ra quả thực là chuyện cười, nhưng hiện tại lại chân thực thành uy hiếp.
- Nếu linh khí thiếu thốn, vậy đám Thánh Thú kia là làm sao tu luyện ra được?
Lăng Hàn hỏi.
Đây là ăn đi ra.
Tuy nơi đây linh khí thiếu thốn, nhưng không phải là không có, chỉ là không thể dùng thủ đoạn tầm thường lấy ra, chỉ có thực vật sinh trưởng trên đất mới có thể hấp thu, mà sau khi động vật ăn cỏ ăn những cây cỏ này, tự nhiên sẽ tồn trữ ở trong cơ thể.
Những động vật này bị săn bắn ăn lấy, liền có thể biến thành lực lượng cung cấp cho Võ Giả tu luyện.
Điểm ấy mọi người có thể lý giải, chỉ là tại sao không ăn cơm sẽ chết đói đây?
Rất nhanh mọi người hiểu rõ đến một tin tức rất trọng yếu khác, chính là người trong bộ lạc đều có sinh mệnh đại nạn, hiện nay tuổi thọ dài nhất kỷ lục là tám trăm năm... bình thường tử vong, mà không phải bị hung thú giết chết.
Chỉ có tám trăm năm!
Phải biết Thiên Nhân Cảnh liền có thể sống tám trăm năm, bước vào Trảm Trần càng là vĩnh viễn không cần lo lắng vấn đề tuổi thọ, chỉ cần kháng được Thiên Nhân kiếp là tốt rồi, nhưng ở nơi này, sinh lão bệnh tử cũng phải cần lo lắng.
- Thật giống như... Nơi này Thiên Nhân kiếp hàng năm đều sẽ phát tác một lần, vì lẽ đó, người mạnh nhất cũng chỉ có thể chịu đựng tám trăm năm, liền bị chém chết.
Lăng Hàn suy đoán nói.
Đây cũng không phải không thể, bởi vì ngay cả tình huống chết đói cũng xuất hiện, vậy tần suất Thiên Nhân kiếp phát tác tăng cao cũng không phải là không thể được.
Lăng Hàn hỏi thăm tình huống cụ thể của vùng thế giới này, nhưng tuy bộ lạc này luôn di chuyển, nhưng phạm vi hoạt động cũng vẻn vẹn giới hạn ở chu vi hai ngàn dặm, khu vực xa hơn liền không được, kia là địa bàn của một bộ lạc khác, xông vào có thể sẽ gợi ra chiến tranh.
Lăng Hàn đối với dụng cụ bảo vệ của bọn họ cực kỳ hứng thú, hỏi lai lịch của đồ chơi này.
- Hết thảy dụng cụ bảo vệ đều đến từ Thánh Sơn.
Lão nhân bộ lạc nói, dựa theo hắn nói, chỉ cần tập hợp đủ vật liệu chế tạo thành bao tay, bao đầu gối, ... sau đó mang đi Thánh Sơn, đặt ba năm, liền có thể lấy về sử dụng.
Những dụng cụ bảo vệ này có thể tăng lên công kích, năng lực phòng ngự của bọn họ, nhưng thời điểm sử dụng sẽ hấp thụ dòng máu của bọn họ, bởi vậy mỗi người vẻn vẹn chỉ có thể sử dụng một cái, nhiều một hai kiện, sẽ bị hút sạch sinh mệnh tinh huyết, sớm tử vong.
Vật quý giá nhất trong bộ lạc chính là dụng cụ bảo vệ, đây là bảo đảm để bọn hắn dựa vào sinh tồn, thứ hai chính là đồ ăn, kỳ thực hai cái là tương đương, bởi vậy, người bộ lạc sẽ không biếu tặng bọn người Lăng Hàn dụng cụ bảo vệ, cũng không có đồ ăn chiêu đãi bọn hắn.
Mới đầu đám người Lăng Hàn không có cảm giác đến, nhưng hiện tại cảm giác cực kỳ khát khao, thật giống như thật đã biến thành người bình thường.
- Chúng ta hẳn tiến vào trong lĩnh vực của một vị cường giả, nơi này vận chuyển chính là quy tắc của hắn, vì lẽ đó, chúng ta sẽ sinh lão bệnh tử, sẽ cảm giác được đói bụng.
Bọn họ đều suy đoán nói.
- Nhưng ảnh hưởng to lớn như thế, thậm chí bài xích quy tắc thiên địa bình thường, người này phải cường đại cỡ nào?
Mọi người líu lưỡi không ngớt.
- Thiên Tôn sao?
Có người run giọng nói.
Vân Hà tiên tử lập tức lắc đầu:
- Chỉ bài xích quy tắc trong một khu vực nhỏ, Tổ Vương có thể làm được, chỉ là Tổ Vương càng mạnh có thể ảnh hưởng phạm vi càng rộng.
Tiên Vương ngang hàng quy tắc, bởi vậy bài xích quy tắc thiên địa ở phạm vi nhỏ vẫn có thể làm được.
Nhưng coi như chỉ là một vị Thập Liên Tổ Vương, lấy thực lực của mọi người có thể phản kháng được sao?
- Tổ Vương hẳn không đến nỗi làm chuyện vô bổ như vậy.
Lăng Hàn nói, nếu không Tổ Vương này cũng quá tẻ nhạt.
- Có thể, tên Tổ Vương này đã hóa đạo, hoặc là trọng thương, rơi vào trạng thái vô ý thức.
Hắn cũng không lo lắng quá mức, thật muốn cùng đường mạt lộ, hắn có thể để Hắc Tháp bạo phát, cưỡng ép xông ra, chỉ là bởi vậy, Hắc Tháp phỏng chừng sẽ thành phế tháp, không còn lực lượng mảy may.
Vì lẽ đó, không tới thời điểm nhất định, hắn sẽ không đi vận dụng Hắc Tháp.
Lăng Hàn mỉm cười, từ trong Hắc Tháp lấy ra một ít đồ ăn, nhất thời, không chỉ người của bộ lạc lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi, ngay cả bọn người Vân Hà tiên tử cũng hai mắt phát sáng, đạt đến độ cao như bọn họ, trong Không Gian thần khí chỉ có thể thả chút Tinh Thạch cùng Tiên dược, làm sao có khả năng sẽ có đồ ăn?
- Đồ ăn đổi dụng cụ bảo vệ, đổi không?
Hắn cười nói.
- Đừng gạt ta, khẳng định còn có dụng cụ bảo vệ chưa sử dụng tới.
Người của bộ lạc đều nhìn chằm chằm những đồ ăn kia, liên tục nuốt nước miếng.
- Khách nhân tôn quý, ngươi phải biết, kim loại khoáng thạch chế tạo dụng cụ bảo vệ cực kỳ khó có thể khai thác.
Người lớn tuổi trong bộ lạc nói, đây là tiết tấu muốn cò kè mặc cả.
Lăng Hàn không sợ những người này chào giá cao, chỉ sợ bọn họ không chịu trao đổi, bởi vậy hắn cười cợt nói:
- Ta có thể thêm đồ ăn, then chốt là các ngươi có bao nhiêu đồ vật có thể lấy ra trao đổi.
Lão giả cười, nếp nhăn tan ra, tựa như đóa hoa nhỏ.
Song phương cò kè mặc cả, Lăng Hàn dùng lượng lớn đồ ăn đổi lấy một bộ dụng cụ bảo vệ, có thể vũ trang từ đầu đến chân, lại được bộ lạc nhắc nhở, coi như có mấy người cực kỳ cường tráng, nhưng nhiều nhất chỉ có thể đồng thời mang theo hai dụng cụ bảo vệ, bằng không chính là chịu chết.
Lăng Hàn gật đầu, hắn trao đổi nhiều một cái bao tay, sau đó ném cho Ung Khâm, bồi thường hắn làm tổn thất.
Sau đó, hắn bắt đầu nghiên cứu những dụng cụ bảo vệ này.