Làm Lăng Hàn ném người thứ chín, uy lực của lôi đình giảm bớt.
Lại ném, lại ném, lại ném, ném đến người thứ mười bốn, uy lực đã nhỏ đến cực hạn, lại ném người thứ
mười lăm thì không thấy suy yếu.
Đúng lúc này, chỉ thấy một chiếc lá rơi ra khỏi dây leo, nó bay một vòng và rơi về phía Lăng Hàn.
A?
Lăng Hàn nhìn lướt qua, hắn cảm thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào phiến lá, giống như thứ
này rất trọng yếu.
Hắn không có chủ quan, hắn dùng thần niệm quét qua, sau đó hắn vươn tay bắt lấy phiến lá.
Chuyện này làm mọi người không tự chủ nuốt nước bọt, lộ ra dáng vẻ hâm mộ vẻ ghen ghét.
Lăng Hàn kinh ngạc, phiến lá này thật sự có một tia vật chất Thủy Nguyên, nhưng mà ít đến thương
cảm, các ngươi cần khẩn trương như vậy sao?
Chẳng lẽ, nó có công dụng khác?
Lăng Hàn đưa tay bắt lấy những người vừa bị ném đi vừa nãy, sau đó đánh tỉnh bọn họ.
– Hiện tại, ai nói cho ta biết lá cây có tác dụng gì?
Lăng Hàn hỏi, hắn nhìn mọi người sau đó dừng lại trên người Lạc Dịch Tinh Hiểu, hắn cười nói:
– Ngươi đến trả lời.
– Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ nói?
Xèo!
Lạc Dịch Tinh Hiểu còn muốn mạnh miệng nhưng chưa nói xong, hắn đã bị Lăng Hàn ném ra ngoài,
bành, hắn đụng vào cây khô, cây khô lại phát uy đánh ra lôi đình màu tím, làm cho Lăng Hàn kinh ngạc
chính là, uy lực lại mạnh hơn, mạnh hơn lúc ban đầu.
A, đây là cái quỷ gì?
Những người khác đều hít khí lạnh, gia hỏa này cũng quá tàn nhẫn, rõ ràng đã có lá cây còn giày vò bọn
họ?
– Đủ rồi!
Thấy Lăng Hàn còn muốn đưa tay, An Hà Minh quát lớn.
– Ngươi đã có được lá Tử Bối, không cần thiết cố ý giày vò người khác như thế!
Đúng thế!
Tất cả mọi người lòng đầy căm phẫn, cảm thấy Lăng Hàn làm quá mức.
Lăng Hàn lắc đầu:
– Các ngươi là thiểu năng trí tuệ sao? Ta cũng không phải người nơi này, ta làm sao biết lá Tử Bối, lá
Hồng Bối?
Khí thế của mọi người suy yếu, đúng vậy, gia hỏa này quá xa lạ, tất nhiên không phải là người nơi này,
hắn làm sao biết thứ này là gì?
– Tốt, ta cho ngươi biết!
An Hà Minh nói.
– Nắm lấy lá Tử Bối này đi lên phía trước, phía trước còn có ba cây, dùng biện pháp tương tự lấy một lá,
sau đó tụ hợp với đội ngũ khác là có thể mở ra mẫu đằng, tiến vào Thủy Nguyên trì.
Thủy Nguyên trì?
Lăng Hàn cảm giác tim đập mạnh, vừa nghe đã biết đây là đồ tốt.
– Tới tới tới, nói đến lại cụ thể một điểm. Hắn nói.
An Hà Minh đã nói ra nên không hề giấu diếm, hắn nói ra tin tức mình biết.
Thì ra gốc dây leo già chỉ là nhánh của mẫu đằng, tổng cộng có tám chi, phân biệt tiến vào trong hai
vòng xoáy.
Trên mỗi cây có một lá, có thể thông qua mẫu đằng tiến vào Thủy Nguyên trì.
Sau khi ma nhãn mở ra, chính là thời điểm uy lực mẫu đằng nhỏ suy yếu nhất, nhưng thời gian chỉ có
mấy ngày mà thôi.
Cho nên, bọn họ nhất định phải nắm chặt thời gian, còn phải chia binh hai đường, nếu không, bọn họ
không thể nhân thời gian suy yếu mà thu đủ tám lá.
Lúc này không chiếm được, sau này đừng mơ tưởng.
Mà mỗi một lần mẫu đằng sẽ chỉ rơi xuống một chiếc lá, tiếp theo sẽ vô cùng cuồng bại, căn bản không
có cách nào khai thác phiến lá thứ hai.
Lăng Hàn a một cái, hắn nhìn dây leo già, hắn cảm thấy hiếu kì, hắn có thể ngăn cản lôi đình xung kích
hay không.
Hắn tiến lên phía trước.
– Gia hỏa này điên rồi!
An Hà Minh nhỏ giọng thì thào, cho dù bọn họ mặc Bạch Ngân chiến giáp cũng không dám đi lên cho
lôi đình oanbh kích, sau khi dây leo cuồng bạo thì nó có thể giết người như cắt cỏ.
– Hắc hắc.
Lăng Hàn dừng bước và quay đầu nhìn sang An Hà Minh.
– Ngươi nhắc nhở rất có đạo lý.
Chuyện này càng làm người khác muốn đánh An Hà Minh, thật vất vả tên sát tinh này muốn tự tìm
đường chết, ngươi nhắc nhở hắn làm gì?
An Hà Minh cũng hối hận không thôi, đúng vậy, vì cái gì miệng hắn tiện như thế?
Lăng Hàn đưa tay bắt lấy An Hà Minh, sau đó hắn ném về phía trước.
Móa!
An Hà Minh biến sắc, thì ra Lăng Hàn cũng không có bỏ suy nghĩ thử dây leo, mà hắn chính là khiên
thịt.
Trời ạ, hắn đang nâng tảng đá đập chân của mình sao?
Hắn muốn khóc, vì cái gì chính mình miệng tiện như vậy?
Hắn cũng không phải Lạc Dịch Tinh Hiểu thích biện luận kia, tại sao miệng hắn lại tiện như vậy?
Lăng Hàn từ từ đến gần, tia chớp bổ xuống. .
An Hà Minh liền phát hiện, mình bị Lăng Hàn nâng lên ngăn cản trước người.
Xong đời!
Bị lôi đình cuồng bạo như thế đánh trúng, cho dù không chết cũng trọng thương.
A?
Hắn không phát hiện cảm giác đau đớn.
Xảy ra chuyện gì?
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lôi đình đã biến mất, giống như chưa từng đánh xuống.
Chạy đi đâu rồi?
Hắn nhìn những người kia, những người này đang trố mắt nhìn, gương mặt như nhìn thấy quỷ.
Xảy ra chuyện gì?
Hắn không nhìn thấy, nhưng mọi người lại nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi lôi đình đánh tới trước người An
Hà Minh, Lăng Hàn chỉ dọa An Hà Minh một chút mà thôi, trên thực tế xuất quyền ngăn cản lôi đình.
Chuyện làm người ta cảm thấy khủng bố nhất chính là, một quyền có thể đánh nát lôi đình.
Trời ạ!
Tại sao lại có quái vật như vậy?
Có thực lực như vậy, hoàn toàn có thể ngắt lấy lá Tử Bối, cũng xông thẳng vào mẫu đằng.
Tư, lại có một tia chớp bổ xuống.
Lúc này, An Hà Minh nhìn thấy rõ ràng, Lăng Hàn đấm ra một quyền, đánh vào lôi đình, hắn cũng hóa
giải lôi đình kinh khủng kia.
Ngươi là Đại Đế sao?
Nếu không, tại sao ngươi mạnh như thế?
Lăng Hàn cười nói:
– Ta đương nhiên là Thánh Nhân, không tin, ngươi xem Thánh hỏa của ta.
Hắn giới thiệu Thánh hỏa của mình, chanh sắc, Thánh Nhân tam tinh hàng thật giá thật.
Chuyện này làm mọi người hóa đá, Thánh Nhân tam tinh!
Gia hỏa này mạnh tới mức bọn họ hoài nghi hắn là Đại Đế, thế mà hắn chỉ là Thánh Nhân tam tinh.
Có ai tin tưởng?
Lăng Hàn gánh vài chiêu và mất đi hứng thú.
Uy lực này rất mạnh, chỉ kém một ít là đạt tới cấp Chuẩn Đế, nhưng mà hắn có thể ngăn cản được.
Ở bên ngoài, công kích như vậy rất kinh khủng, nhưng đây chính là vực sâu nguyên thủy, so sánh với
thiên địa phong bạo chuyện này chỉ là trò trẻ con.
Hắn lại hái mấy lá cây, sau đó ném đám người An Hà Minh xuống dưới dây leo, ngay sau đó gia hỏa
này trọng thương hôn mê.
Những người này có tĩnh lại cũng không dám lộn xộn, khẽ động sẽ bị lôi đình đánh xuống.
Lăng Hàn không có thù với đám người này, nhưng mà, hắn có khả năng đứng ở mặt đối lập với ba
mươi sáu Thần thú, cho nên, không có tự tay làm thịt những môn đồ Đại Đế này đã là nhân từ lắm rồi.
Chủ yếu nhất là, dù giết, những người này cũng có khả năng bị sáng tạo ra, cho nên còn không bằng
vây bọn họ ở đây.