Quyết định đi là một việc, đi như thế nào lại là việc khác.
Tuy Lăng Hàn không thừa nhận, nhưng trên thực tế có rất nhiều thế lực muốn diệt hắn cho thống khoái.
Thế lực có thù oán với hắn không ít, ví dụ như Thiên Lang Đế tộc, ví dụ như Phật môn Tây Thiên vực, cũng có thế lực không có thù với hắn, chỉ bởi vì kiêng kị thiên phú của hắn nên muốn tiêu diệt.
Thiên hạ không Đế đã kéo dài ngàn vạn năm, trên lý luận mà nói, cánh cửa thành Đế đã mở ra, cho dù là thiên kiêu nào cũng có tư cách đột phá, yêu nghiệt như Lăng Hàn nhưlại làm rất nhiều người tuyệt vọng.
Tiêu diệt Lăng Hàn, tương đương quét dọn đối thủ cạnh tranh cường đại cho hậu bối của mình, tin tưởng có rất nhiều cường giả nguyện ý ra tay.
Cho nên, Lăng Hàn phải kiềm chế.
- Chân Long uyên có tất cả sáu đầu số mệnh Chân Long, cho nên cũng chia ra sáu khu vực, đối ứng từ Trúc Cơ đến Tiểu Thừa cảnh.
- Nói cách khác, cường giả cấp Giáo Chủ cũng tham dự, cũng may sẽ không xung đột chính diện với bọn họ, bằng không, cho dù vận khí tốt như thế nào cũng không thể tranh với bọn họ, khả năng bị đánh chết còn lớn hơn nhiều.
- Ta và Đại Hắc Cẩu là Sinh Đan cảnh, đương nhiên sẽ tiến vào khu vực Sinh Đan cảnh, Loạn Tinh và Hổ Nữu vẫn là Chú Đỉnh, nếu như đi Chân Long uyên, ta sẽ tách ra khỏi bọn họ.
- Ân, các nàng đều là Cửu Đỉnh hợp nhất, lại nắm giữ mấy môn Đế thuật và Thánh thuật, cho dù đấu với Đế tử Đế nữ cũng không ăn thiệt thòi.
- Hơn nữa, nghe nói trong Chân Long uyên cũng có đại dược, còn có tiền nhân lưu lại truyền thừa, cho dù không chiếm được số mệnh Chân Long, chỗ tốt cũng nhiều hơn.
Lăng Hàn thương lượng với Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu một phen, sau đó quyết định lập tức lên đường.
Tạo hóa lớn như thế, tuyệt không phải khổ tu mà có được, số mệnh là thứ ông trời ban cho, nếu bỏ qua có khả năng vĩnh viễn không gặp lần nữa.
Lăng Hàn câu thông địa mạch, địa khí quét qua, bọn họ đã đi tới khu vực truyền tống trận vượt qua tinh vực của Cửu Dương tinh.
Hiện tại Cửu Sơn Tôn Giả đang bế quan, hắn không có thời gian mang theo đám người Lăng Hàn đi xuyên qua tinh không, cho nên Lăng Hàn phải dựa vào mình chạy đi.
Khá tốt, Chân Long uyên mở ra thời gian rất dài, không cần lo lắng không tới kịp.
Ba người một chó lên đường suốt ngày đêm, thẳng đến khi thân thể không chịu nổi mới dừng lại nghỉ ngơi khôi phục, không ngừng xuyên qua tinh không như thế, bọn họ tốn thời gian ba tháng đã đi tới Chân Long uyên.
Chân Long uyên nằm trên Thiên Long tinh, đây là tinh thể lớn bị tàn phá, nó nằm ở giao giới bốn Thiên Vực, có được địa vị phi thường đặc thù.
Truyền thuyết, con Chân Long đầu tiên trong thiên địa đản sinh tại đây, tọa trấn trung tâm vũ trụ, bởi vậy, Thiên Long tinh không thuộc về bốn đại Thiên Vực.
Nhưng trong lịch sử xa xưa, tại đây bộc phát đại chiến và đánh nát Thiên Long tinh, đánh nó thành tàn tích, đồng thời cũng làm cho Chân Long uyên xuất hiện lần đầu trong thiên địa.
Chân Long, đó là tồn tại sánh ngang Đại Đế, mà Long đại biểu cho khí vận, cho nên, nơi Chân Long sinh ra cũng là nơi nó hóa đạo, giống như hình thành vòng xoáy số mệnh thiên địa, thường cách một đoạn thời gian sẽ có Chân Long uyên mở ra.
Đương nhiên, đoạn thời gian này lớn tới kinh người, dùng thời gian ngàn vạn năm mà tính toán.
Mỗi lần Chân Long uyên mở ra đều chứng thực một việc.
Đó là thiên địa đã chuẩn bị xong, thiên địa có thể nghênh đón Đại Đế kế tiếp ra đời, đây mới là ý nghĩa lớn nhất.
Nhìn khắp toàn bộ lịch sử, chỉ có năm thành Tổ Vương đi vào Chân Long uyên.
Nói cách khác, cho dù không chiếm được đại khí vận trong Chân Long uyên cũng không ảnh hưởng tới việc thành Đế.
Bởi vì Thiên Long tinh bị đánh nát, nó còn thảm hại hơn cả Thiên Hải tinh, nơi này không có một chút sinh cơ nào, bởi vì không có khí quyển bảo hộ tinh thể, phàm nhân không thể sinh tồn trên nơi này.
Cho nên, có thể tới nơi này, ít nhất cũng phải là Trúc Cơ.
Đoàn người Lăng Hàn không có đi thẳng tới Thiên Long tinh, mà là đi tới tinh cầu lớn gần đó, sau đó lại leo lên không hạm vượt qua vũ trụ đi vào Thiên Long tinh, vì thế bọn họ cần trả số đạo thạch to lớn.
Nhìn từ tinh không, trên Thiên Long tinh xuất hiện vết nứt cực lớn vắt ngang toàn bộ tinh thể, giống như nó đang mở mắt.
Đó chính là Chân Long uyên, chỉ khi "con mắt" mở ra hoàn toàn mới có thể tiến vào.
Không hạm đáp xuống, Lăng Hàn đi ra, trên tinh thể hoang vu này đã biến thành nơi náo nhiệt, người từ khắp nơi đổ tới Chân Long uyên.
Đám người Lăng Hàn phi thường ít xuất hiện —— chủ yếu là Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, có thể nói người muốn giết bọn họ còn nhiều hơn người ưa thích bọn họ. .
Ở chỗ này có khí tức Tôn Giả lúc ẩn lúc hiện, thậm chí ngẫu nhiên còn có thánh uy bộc phát.
Hiện tại, nơi này tập trung quá nhiều thiên tài, quá nhiều cường giả.
- Ít xuất hiện! Ít xuất hiện!
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu động viên lẫn nhau, người như Lăng Hàn không đi trêu chọc cừu hận, Đại Hắc Cẩu nén xúc động đi trộm đồ lót, một người một chó trốn trong lều vải đơn giản.
Cho dù bọn họ muốn ít xuất hiện nhưng có thể ít xuất hiện bao lâu?
- Nên đi ra ngoài dạo thôi.
- Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng đã dịch dung, ngay cả linh hồn chấn động cũng biến hóa, tuyệt đối sẽ không bị người ta nhận ra.
- Ân, đi!
Một người một chó nghênh ngang đi ra ngoài, bởi vì nơi này hội tụ quá nhiều thiên tài, không thiếu kẻ có tiền và có nhiều bảo vật, bởi vậy, có ít người dứt khoát bày quán tại nơi đây.
Ngay từ đầu còn bộc phát sự kiện tranh đoạt, bởi vậy dẫn xuất một vị Thánh Nhân lên tiếng, nói mọi thứ đều phải giảng quy củ, vì vậy, cả phiên chợ trở nên quy củ, cho dù là Đế tộc cũng không dám xằng bậy.
Thánh Nhân rất trâu bò, nói ra tức là pháp.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đi dạo chung quanh, Đại Hắc Cẩu nghẹn vài ngày, nó hóa thành cái loa nói không dứt.
Nơi này có không ít thứ tốt, thậm chí có rất nhiều tinh phẩm tới từ các di tích cổ, hiện tại không có ai biết cách vận dụng, nếu như có thể thăm dò rõ ràng, người mua sẽ chiếm được lời lớn.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu cũng muốn thử thời vận, bọn họ vừa đi vừa nhìn, Lăng Hàn còn phát động đồng thuật phán đoán niên đại của đồ vật.
- Vị tiểu ca này, mau đến xem, nơi này có rất nhiều bảo vật!
Có chủ quán ngoắc Lăng Hàn, trước mặt hắn bày ra một đống đồ vật, có đao có kiếm, còn có tiểu tháp lung linh, cây quạt bạch ngọc các loại đồ vật.
Lăng Hàn đi qua, hắn lật xem từng cái.
- Tiểu ca, ngươi xem này!
Chủ quán đưa một cây dao găm qua.
- Thứ này lấy từ di tích cổ, ít nhất cũng là đồ cổ mấy trăm vạn năm trước, ngươi xem đường vân này, chậc chậc, phù hợp thiên địa đại đạo đấy!
Đại Hắc Cẩu cầm lấy, nó hiện tại biến thành một người cao lớn nhưng vẫn sửa không thói quen của nó, dùng cái mũi ngửi ngửi, sau đó nói với Lăng Hàn:
- Tiểu Hàn tử, đúng là đồ cổ!
Chủ quán đổ mồ hôi lạnh, ngươi này có tật xấu kỳ lạ, không cần dùng mắt nhìn mà dùng mũi ngửi, ngươi là chó sao?
Ách, không phải là chó, nó vốn là chó!