Uy lực Chiến Thần tam thức quá cường đại nhưng cho dù như thế, gánh nặng lên người Lăng Hàn rất lớn, lúc trước hắn thi triển một lần, hắn không thể vận dụng liên tục.
Cho dù hắn hiện tại là Khai Khiếu cảnh nhưng vẫn bị áp lực.
Chỉ qua mấy giây, khí huyết Lăng Hàn đã khôi phục như cũ, thể phách của hắn quá mạnh mẽ, sau khi nghỉ ngơi vài lần là khôi phục, hắn không thể vận dụng Chiến Thần tam thức, bằng không tự chuốc khổ cực, thậm chí là muốn chết.
Lúc này, đã không còn hình bóng Mạnh Dương Thành, Lăng Hàn không có truy kích, dù phát động Chỉ Xích Thiên Nhai cũng vô dụng, với trí tuệ của Mạnh Dương Thành, hắn sẽ không đi thẳng.
Lăng Hàn thả tiểu la lỵ ra ngoài.
- A, thần miếu?
Đường Vân Nhi kinh ngạc, sau đó chỉ vào Lăng Hàn,
- Thối Lăng Hàn, không phải ngươi nói là ảo giác sao?
- Đã mang ngươi vào nơi này, làm gì có nhiều phàn nàn như thế?
Lăng Hàn cười nói.
Tiểu la lỵ chu miệng nhưng nàng lại bị thần miếu hấp dẫn:
- Đi đi đi, đi xem một chút, người ta thật hiếu kỳ.
Lăng Hàn cũng hiếu kì, hai người cùng đi vào cổng.
Thần miếu cực kỳ to lớn, vàng son rực rỡ, hiển nhiên đã bị phá hoại cực lớn, bức tường xuất hiện rất nhiều vết ngấn, có chút như vết kiếm, có chút là vết đao, thậm chí là tay không đánh nát.
Nếu Mạnh Dương Thành ở đây, hắn sẽ biết vết thương như vậy là chiến đấu năm đó lưu lại.
Vào mấy vạn năm trước, Phật tộc sử dụng thần miếu này làm cứ điểm, một đường tiến lên phía trước, cuối cùng bị lão hoàng đế xuất thủ mới ngăn cản được.
Cửa lớn thần miếu đã bị phá hủy, nó xuất hiện cái động lớn, có thể vượt qua dễ dàng.
Hai người đi vào...
- Úm... Ma... Ni...
Tiếng tụng kinh lại lên.
- A, đây là Lục Tự Minh Vương chú!
Tiểu la lỵ kêu lên, đôi mắt mang theo kinh hãi.
- Cái gì Minh Vương chú, Quỷ Vương chú?
Lăng Hàn hỏi tiểu la lỵ.
- Một tuyệt học Phật tộc, Cửu Tự Chân Ngôn trấn áp thế gian, Lục Tự Minh Vương chú có công dụng tru tà minh tâm.
Tiểu la lỵ lên tiếng, nàng giống như chim sẻ:
- Ngươi phải biết, Phật tộc am hiểu đối phó quỷ vật, tà vật nhất, hơn nữa còn có thể quét sạch tâm ma.
- Nếu học được Lục Tự Minh Vương chú, về sau ngươi cơ bản không cần sợ bị tà vật quấy nhiễu, cũng không lo lắng sẽ có tâm ma.
- Thối Lăng Hàn, ngươi có biết hay không, sau khi bước vào Tiên đồ, mỗi khi tiến một tiểu cảnh giới sẽ bị tâm ma nhiễu loạn, có Thiên Đạo khảo tâm, động một chút là tẩu hỏa nhập ma?
- Nhưng muốn học được Lục Tự Minh Vương chú, khả năng nhập ma sẽ nhỏ hơn chín thành!
- Trên thế giới này, người muốn học được Lục Tự Minh Vương chú nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Lăng Hàn mới động tâm nói:
- Vậy còn không đơn giản, chúng ta nghe một hồi không được sao.
Tiểu la lỵ trợn mắt:
- Sáu chữ theo thứ tự là úm, ma, ni, bế, mễ, hồng, ai cũng biết nhưng nếu đọc ra sáu chữ này là có thể học thành Minh Vương chú, ngươi không thấy đơn giản hay sao?
- Việc này có bí quyết, còn phải phối hợp công pháp Phật giáo.
Lăng Hàn nói:
- Tên điện hạ gì đó chắc cũng nhắm vào Lục Tự Minh Vương chú, cho nên, nơi này có truyền thừa Phật tộc.
- Nhanh đi tìm đi.
Tiểu la lỵ hưng phấn nói:
- Nếu như ta học được, ngoại công và gia gia sẽ khen ta.
Lăng Hàn gật đầu, hắn từ xưa tới nay không phải người độc hưởng, nếu tiểu la lỵ cũng có thể tới nơi này, nói rõ nàng có duyên với Phật... Ân, hắn đã bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ tiểu la lỵ cạo đầu trọc.
Trong thần miếu không âm u, bên trong bày ra từng Phật Đà bằng đá, mỗi một vị Phật Đà đều tỏa sáng, cũng có dáng vẻ khác nhau.
Hai người đi vào cuối miếu thờ, nhìn thấy nơi này có một Đại Phật cao chừng mười trượng, kim thân như lưu ly, dáng vẻ trang nghiêm, tiếng tụng kinh phát ra từ nơi này, có thể nói là thần tích.
Phía trước Địa Phật bày ra mười hai cái bồ đoàn, chia làm hai hàng trước sau, mỗi hàng sáu cái.
Trên mười hai bồ đoàn có năm người đang ngồi xếp bằng, có cao có thấp, thấp chỉ lớn như ngón cái, người cao tới hai trượng.
Lăng Hàn đã dùng nhãn thuật quan sát, năm người này đều là thi thể nhưng người mặc dù chết rồi nhưng uy thế không giảm, có lẽ khi còn sống là cao thủ cường đại.
Năm người này đều khoác cà sa, hẳn là người Phật tộc.
Phật tộc là một cách gọi, chỉ cần tín ngưỡng Phật đạo liền có thể xưng là người Phật tộc, cho nên, năm người này đến từ chủng tộc khác nhau nhưng lại có thể xếp vào hàng ngũ Phật tộc.
Năm người này tuyệt đối không phải Thánh Nhân, mặc dù chết có dư uy nhưng không đến tình trạng không thể đến gần, Lăng Hàn đi vòng qua năm người một lần, phát hiện trên người bọn họ đều có thương thế, cà sa bị xuyên thủng, đều có tổn thương trí mạng.
Thật quỷ dị, bị thương không nghĩ biện pháp trị liệu hay tìm nơi nghỉ ngơi, tại sao ngồi trên bồ đoàn?
- Truyền thừa đâu? Truyền thừa đâu?
Tiểu la lỵ xoay quanh, nàng không có hứng thú với tượng phật và người chết.
Hai người tìm khắp nơi nhưng tìm cả đại điện một lần cũng không tìm ra bảo vật truyền thừa.
- Ai, bận rộn toi công một hồi.
Đường Vân Nhi nhún vai, nói:
- Có khả năng đám gia hỏa này biết phải chết, cho nên phá hư truyền thừa.
Có khả năng như thế.
Bọn họ chưa từ bỏ ý định, lại tìm một ngày, vẫn không thu hoạch được gì.
- Cái gì thần miếu trong truyền thuyết, đều là gạt người.
Tiểu la lỵ bĩu môi, nói:
- Lừa gạt tiểu hài tử là chuyện không có đạo đức!
Hai người đã ra khỏi thần miếu, bên ngoài là quảng trường không lớn, trồng một gốc Bồ Đề Thụ, nó đã sớm khô héo, còn thiếu đi một nửa, lộ ra dáng vẻ thê lương.
Bồ Đề Thụ chính là nơi ký thác tinh thần của Phật tộc, truyền thuyết Phật Tổ đã ngộ đạo dưới cây bồ đề.
Đột nhiên Lăng Hàn có một ý niệm, Bồ Đề Thụ có phải là bảo vật truyền thừa hay không?
Không ai có quy định truyền thừa nhất định nằm trong thần miếu.
Lăng Hàn đi tới, bắt đầu nghiên cứu gốc Bồ Đề Thụ.
- Lăng Hàn, ngươi thật thông minh!
Đường Vân Nhi cũng chạy tới, đương nhiên nàng biết truyền thuyết Bồ Đề Thụ.
Hai người cùng nhau nghiên cứu, mặc dù bọn họ quan sát thế nào thì nó cũng chỉ là Bồ Đề Thụ đã chết đi.
- Đi thôi.
Hiển nhiên Đường Vân Nhi không phải người kiên nhẫn, lại nói, nàng mới mấy tuổi.
- An tâm chớ vội.
Lăng Hàn nói.
- Không vui chút nào.
Tiểu la lỵ lấy kẹo sữa ra liếm.
Lăng Hàn ngồi xếp bằng, nếu Phật Tổ ngộ đạo dưới cây bồ đề, như vậy hắn có thể ngộ đạo Phật Tổ dưới bồ đề hay không?
Hắn ngồi xuống, không xảy ra chuyện gì.
Không có thể hồ quán đỉnh, cũng không có gì cả.
- Lăng Hàn, không nên lãng phí thời gian.
Tiểu la lỵ nói.
- Chờ một chút.
Lăng Hàn nói.
Ban ngày qua đi, màn đêm buông xuống, ánh trăng màu vàng bay lên cao.
Tiểu la lỵ đang ngủ thiếp đi, nàng vô ưu vô lự, tự nhiên ăn được ngủ được.
Thực sự không có truyền thừa sao?
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, hắn quyết định, nếu đến sáng mai không có gì biến hóa, vậy hắn liền rời đi.
Khi trăng lên giữa bầu trời, đột nhiên xảy ra dị biến.