Gương mặt Tiêu Huyên vẫn lạnh nhạt, dưới cái nhìn của nàng, Ngưu Kiếm Hoa và Tôn Tầm tranh đấu hoàn toàn là tiểu nam sinh cố gắng biểu hiện trước mặt nàng, là trẻ con.
Nàng lại có chút hứng thú với Lăng Hàn, rốt cuộc là người thế nào có thể lừa gạt Ngưu Kiếm Hoa, gia hỏa này mặc dù phách lối, ngạo mạn, nhị thế tổ kiêu ngạo trùng thiên nhưng thấy thế nào cũng không giống đồ ngu.
Bốn người ra khỏi tiểu viện, bên ngoài có thật nhiều người, đều là người tới tham gia giải thi đấu luận võ, đen nghịt tất cả đều là đầu người, đếm thế nào cũng có hơn vạn người.
Hiện tại trên Thiên Hải tinh chí ít đã có một vạn Tầm Bí cảnh rồi?
Mặc dù hoàn cảnh thiên địa đại biến, có bảo quả có thể giúp người ta một đêm bước vào Tầm Bí cảnh nhưng đây chỉ là số ít nhưng bây giờ nhìn thấy hơn vạn tên Tầm Bí cảnh, Lăng Hàn cảm thấy hắn xem thường quy mô của lồng giam.
Đương nhiên, nơi này còn có rất nhiều Hải tộc nhưng cho dù diện tích hải vực lớn, hơn nữa còn là lập thể, có thể thai nghén càng nhiều sinh mệnh nhưng cũng không đến mức có quá nhiều Tầm Bí cảnh như vậy.
Cho nên, phần lớn người đều đi ra từ bên trong lồng giam.
Có ít người thật sự khó lường, Lăng Hàn mở nhãn thuật ra, thấy được mấy người có thực lực cường đại, khí huyết cực kỳ tràn ngập, bọn họ cực kỳ chói mắt trong đám người.
Có khả năng cũng giống như hắn, những người này cũng không phải muốn bái vào làm môn hạ của Thái Cổ Chân Quân mà là muốn tiên dược.
Không nhìn thấy Hồng Thiên Bộ.
Lăng Hàn cau mày, chẳng lẽ Hồng Thiên Bộ đột phá Tiên đồ, nếu không, hắn tuyệt đối không thể nào bỏ lỡ cơ hội này.
Cũng có khả năng khác, Hồng Thiên Bộ đã bị Cửu Linh Chân Quân thu làm đệ tử, cho nên sẽ lãng tránh một chút.
Lăng Hàn có khuynh hướng cái trước, Hồng Thiên Bộ là người có thiên phú võ đạo vô cùng cường đại, lại có đại cơ duyên, sớm đạt tới Tầm Bí cảnh đỉnh phong cũng không phải chuyện ly kỳ, như vậy hắn có được một khối thần thạch đỉnh cấp xây tiên cơ, còn không đột phá thì chờ đến khi nào?
Không vượt qua Tiên môn, cuối cùng vẫn chỉ là sâu kiến.
Cả vạn người tập trung dưới chân ngọn núi, có một tên cường giả Trúc Cơ nhảy lên gốc cây, lớn tiếng nói:
- Tranh tài tiến hành ngay chỗ này, nếu như rời khỏi núi này sẽ xem như tự động bỏ quyền. Trong thời gian một ngày, các ngươi có thể vận dụng bất kỳ thủ đoạn nào giảm bớt đối thủ cạnh tranh, nếu như thời điểm này ngày mai có vượt qua ba mươi hai người, bản tọa sẽ thông báo cho các ngươi rời khỏi nơi đây, ba mươi hai người rời đi đầu tiên liền có thể tiến vào vòng thứ hai.
- Hiện tại... Bắt đầu giết chóc đi.
Tên cường giả Trúc Cơ lạnh lùng nói ra, trên mặt xuất hiện thần thái khát máu.
Trong lồng giam này, hoàn cảnh sinh hoạt cực kỳ ác liệt, động một chút sẽ ra tay đánh nhau, thống hạ sát thủ lại là chuyện bình thường, trong dạng hoàn cảnh này, từ một đứa bé phát triển thành Trúc Cơ, tâm thần của người này còn lạnh hơn băng giá.
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều người nhanh chân chạy đi.
Chỉ cần có thể trốn vào trong núi, cho dù thực lực yếu một chút cũng có khả năng rất lớn nhịn đến cuối cùng, lăn lộn vào tốp ba mươi hai, chí ít có thể bái vào Thái Cổ tông, từ đây sẽ có được chỗ dựa cường đại.
Hóa Linh Chân Quân đấy, toàn bộ Thiên Hải tinh chỉ có năm tồn tại như vậy.
- Chạy đi đâu!
- Chết đi cho ta!
- Giết!
Có người hung ác lập tức cầm binh khí lên, vung nắm đấm triển khai giết hại, toàn bộ ngọn núi lập tức phát sinh huyết chiến, trong nháy mắt đã có mấy người mất mạng.
Phải biết, nơi này có không ít người bước ra từ lồng giam, tự nhiên cũng quen thuộc với tràng cảnh này, trên thực tế giết chóc tàn nhẫn nhất cũng là bọn họ nhưng cho dù Hải tộc hay người Huyền Bắc quốc, thậm chí là khác từ tinh thể khác, bọn họ làm sao từng gặp trường hợp như vậy, từng người thất thần và sợ hãi, có người thậm chí chỉ lo nôn mửa, tuỳ tiện cho người khác chém giết.
Lăng Hàn lại không sợ hãi, hắn bò từ núi thây biển máu trong Nguyên thế giới đi tới nơi đây, lúc trước tiến hành chiến tranh vị diện, trình độ kịch liệt còn không phải ác liệt hơn hiện tại cả trăm lần?
Sắc mặt Ngưu Kiếm Hoa rất khó coi, mặc dù hắn là quý tử ở Bách Thắng tinh nhưng chưa từng gặp qua cảnh tượng máu tanh như thế, cổ họng hắn run run, cố nén lắm mới không nôn mưa.
- Nạp mạng đi!
Một tên tráng hán giết tới, hắn khoảng ba mươi tuổi, trong tay cầm một thanh khảm đao khổng lồ, hắn lao tới và vung đao chém, một đạo đao quang trắng xóa chém thẳng vào bốn người Lăng Hàn.
- Cút!
Ngưu Kiếm Hoa bộc phát, hắn đánh ra một chưởng, lập tức có hỏa diễm cuồn cuộn bộc phát, dường như có một hỏa diễm thần xuất hiện.
- Cái gì!
Tráng hán kia quá sợ hãi, biết đá vào tấm sắt nhưng lúc này thu đao là không thể nào, hắn chỉ có thể kiên trì bổ xuống, trong lòng nói thầm, hắn sẽ rút lui sau một đao này.
Phanh!
Liệt diễm chưởng đánh vào thân đao, cũng đánh bay thân đao, liệt diễm cuồn cuộn bao phủ thân thể tráng hán.
- A...
Tráng hán kia kêu thảm thiết, hỏa diễm thiêu đốt thân thể hắn, thậm chí còn bao phủ linh hồn, hắn khó chịu không thể tưởng tượng nổi.
Hắn hét thảm một thời gian, lúc này mới ngã xuống đất và hóa thành thi thể.
Chung quanh có mấy người muốn xông lên nhưng nhìn thấy cảnh này cho nên sợ hãi run rẩy, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Cho dù là Lăng Hàn cũng có phần kinh ngạc, không nghĩ tới nhị thế tổ này cũng có chút thực lực.
Trước kia hắn dùng một cục gạch đánh đối phương ngất đi, vô ý thức cho rằng thực lực Ngưu Kiếm Hoa chẳng ra sao cả nhưng trên thực tế, hắn thật sự có tài, khó trách được gia tộc đưa tới nơi này thu hoạch cơ duyên.
Tôn Tầm lùi lại phía sau, hắn giữ khoảng cách với Ngưu Kiếm Hoa.
Ngọn lửa vừa rồi thật đáng sợ, hắn vô cùng kiêng kỵ.
Lăng Hàn suy đoán, Ngưu Kiếm Hoa nắm giữ linh đồ cao cấp, ít nhất còn cao cấp hơn linh đồ hắn đang nắm giữ, chỉ như vậy mới có thể giải thích uy thế một chưởng vừa rồi.
Người tới từ tinh thể bên ngoài, không thể khinh thường à.
Ngưu Kiếm Hoa nhìn sang Tôn Tầm, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt sắc, tự tay giết chết một người, dường như hắn đã thích ứng với hoàn cảnh giết chóc, không còn dáng vẻ ngạo mạn như ban đầu.
- Tôn Tầm, ngươi ba phen mấy bận đối địch với bổn thiếu gia, thật sự không biết sống chết mà!
Hắn nói một câu lạnh lùng.
Hắn không dám nói mình nghênh ngang đi lại trên Bách Thắng tinh nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu, đi vào tinh thể nguyên thủy này, lại có người dám tranh nữ nhân với hắn?
Buồn cười, thật đáng giận, đáng giết!
Tôn Tầm co cẳng bỏ chạy, hắn không có lòng háo thắng, chỉ cầu bảo mệnh.
Ngưu Kiếm Hoa cười ha ha, sau đó nhìn sang Lăng Hàn:
- Hiện tại tin tưởng bản thiếu có thể mang theo ngươi chưa?
Lăng Hàn cũng cười ha ha, nói thầm, nếu nói cho đối phương biết chính mình là người đánh ám côn vào đầu hắn, là người làm hắn bị vận rủi quấn thân, gia hỏa này có tức giận thổ huyết bỏ mạng tại chỗ hay không?
- Tiêu cô nương, tại hạ cũng nguyện ý vì ngươi giết hết địch nhân trong thiên hạ!
Ngưu Kiếm Hoa vội vàng lấy lòng Tiêu Huyên.
Tiêu Huyên hé miệng cười một tiếng, lại từ chối cho ý kiến.
Nhưng chuyện này lại làm Ngưu Kiếm Hoa tự tin hơn gấp trăm lần, hắn hào tình vạn trượng, nói:
- Đi theo ta! Bản thiếu trực tiếp ngăn cảm đám người chung quanh, tốp ba mươi hai sẽ có ba người chúng ta.
Khẩu khí rất lớn, bản thân hắn có cảm giác bay lên trời.
Lăng Hàn không quan tâm, gia hỏa ngu xuẩn thích xông lên phía trước thì mặc kệ hắn biểu diễn đi.