Một trăm vạn tuy rằng không ít, nhưng đối với đại gia tộc giống như Hồ gia mà nói cũng không tính là một khoản lớn, không đến mức thương gân động cốt.
Chỉ là cơn giận này thật sự được không nuốt trôi được.
Hắn giơ tay lên. Lập tức có người mang quang não tới, tiến hành chuyển khoản, rất thuận tiện.
Mục quản gia lại nhìn về phía Hồ Xán:
- Không nên cảm thấy mình bị thiệt. Sau này ngươi sẽ biết, ngươi chiếm phần lớn tiện nghi.
Đắc tội với một vị đan sư cao cấp, chỉ là bỏ ra một trăm vạn lại giải quyết được. Đây thật sự là quá tiện nghi.
Dĩ nhiên, hắn lựa chọn không để ý tới chuyện Hồ Cầu đã chết, hai cánh tay của Hồ Vinh Hải bị phế.
Hồ Xán chỉ đành cắn chặt hàm răng và nuốt máu. Hắn âm thầm thề, chuyện này tuyệt đối không dễ dàng kết thúc như vậy thôi.
- Đi thôi.
Mục quản gia phất tay một cái, rời đi trước. Lăng Hàn, Liên Tuyết Dung vội vàng đuổi theo sau. Chỉ có điều Hoán Tuyết lại không đi.
- Thiếu gia, heo con, heo con.
Nàng gấp gáp nói.
Lăng Hàn a một chút. Cũng quên mất con heo háo sắc kia.
- Cái đó, chúng ta còn có một con heo rơi vào nơi đây. Nhanh chóng đưa qua.
Hắn quay đầu lại nói.
Heo?
Người của Hồ gia ai cũng giận dữ. Ngươi chạy tới nơi này diễu võ dương oai cũng không tính. Có Mục quản gia cho ngươi chỗ dựa, chúng ta quả thực chỉ có thể giương mắt nhìn. Nhưng ngươi còn muốn gây sự, hỏi Hồ gia ta đòi một con heo?
Không nhịn được!
Mục quản gia cũng có chút kinh ngạc. Ngươi không phải mới vừa lấy được một trăm vạn sao? Chẳng lẽ còn không có tiền mua một con heo sao?
Lăng Hàn cười, nói:
- Mục quản gia, con heo này của ta có chút đặc biệt. Bên ngoài không mua được.
- A?
Mục quản gia gật đầu, sau đó nhìn về phía Hồ Xán.
Hồ Xán chỉ có cắn răng, nói:
- Tất cả đều đi tìm cho lão phu.
Hiệu suất làm việc của người Hồ gia vẫn tính là rất cao. Hai mười mấy phút sau, liền thấy một nữ tử ôm một con heo đi tới. Bên cạnh nàng còn có một người của Hồ gia. Chính là nữ tử đã tìm tới hắn.
Lăng Hàn liếc mắt thoáng nhìn. Chỉ thấy con heo nhỏ màu hồng kia đang nằm ở trong ngực nữ tử đó, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Con heo háo sắc, quả nhiên.
- Heo con!
Hoán Tuyết vội vàng chạy tới, ôm lấy con heo nhỏ màu hồng.
Nữ tử kia còn có chút không nỡ. Con heo nhỏ màu hồng này bề ngoài tràn ngập tính lừa dối. Bộ dáng kia thật sự là đáng yêu. Bởi vậy sau khi Liên Tuyết Dung nhìn thấy, hai mắt nàng cũng nhất thời sáng lên.
Ánh mắt con heo nhỏ màu hồng đảo qua, thấy được Liên Tuyết Dung, xác thực lại nơi chốn, ngực đặc biệt cao vút, khiến cho nó không khỏi chảy ra nước miếng, lập tức giãy giụa, bộ dạng muốn thoát khỏi vòng tay của Hoán Tuyết, lao về phía Liên Tuyết Dung.
Thực sự là con heo háo sắc!
Lăng Hàn dùng một tay xách con heo nhỏ màu hồng lên, nói:
- Được, đi thôi.
Bốn người nối đuôi nhau đi ra. Sau khi ra khỏi Hồ gia, Mục quản gia nhìn về phía Lăng Hàn nói:
- Ngươi đi theo ta.
Lăng Hàn gật đầu, ném con heo nhỏ màu hồng cho Hoán Tuyết, nói:
- Nàng và Liên kỳ chủ về doanh địa trước.
Hoán Tuyết liền vội vàng gật đầu. Nàng trước sau cho rằng là mình gây ra họa lớn, tất nhiên càng biết điều hơn.
Liên Tuyết Dung dẫn theo Hoán Tuyết rời đi. Nàng cũng không có hỏi nhiều. Một vị cường giả Cực Cốt Cảnh muốn làm cái gì, nàng cũng không có tư cách nhúng tay vào.
Chỉ có điều, nàng đương nhiên tin tưởng Mục quản gia không có ác ý gì đối với Lăng Hàn.
- Đi theo ta một chút.
Mục quản gia nói.
Lăng Hàn gật đầu, biểu tình ung dung.
Thứ nhất hắn nắm giữ một trái tim cường giả. Thứ hai, hắn chính là đan sư cao cấp. Luận về địa vị hắn lại hoàn toàn không thấp hơn so với Mục quản gia.
- Tiểu hữu, ta vốn tưởng rằng ngươi có thiên phú đan đạo trác tuyệt. Không nghĩ tới, ngươi ở trên phương diện võ đạo cũng yêu nghiệt như vậy.
Mục quản gia khen.
Lăng Hàn chỉ mỉm cười:
- Cảm ơn khích lệ.
- Cho nên, ta muốn cầu ngươi một việc.
Mục quản gia nghiêm nghị nói.
Lăng Hàn kinh ngạc. Một vị cường giả Cực Cốt Cảnh lại có thể có việc cần cầu mình?
Luyện đan sao?
Hắn ngừng lại một chút, nói:
- Mục quản gia mời nói.
Chuyện ngày hôm nay hắn cũng thiếu Mục quản gia một ân tình. Cho nên nếu như Mục quản gia muốn luyện đan, vậy chỉ cần nguyên liệu đủ, hắn không ngại ra tay.
Mục quản gia thoáng lộ ra một vẻ tươi cười, nói:
- Nếu như có cơ hội, xin dẫn tiểu thư xa chạy cao bay.
A? A!
Nội dung vở kịch này không đúng.
Nếu như lời này nếu đổi lại là Phong Tử Thịnh nói, vậy Lăng Hàn còn có thể hiểu được một chút.
Ví dụ như Phong Tử Thịnh phản quốc, hoặc là bị đấu đá, địa vị khó giữ được, phải lưu lạc tới mức độ chạy thoát thân. Như vậy quả thực có khả năng cần phải gửi gắm nữ nhi.
Nhưng Mục quản gia nói... Hắn có lập trường gì?
Lăng Hàn kinh ngạc nhìn Mục quản gia. Tuy rằng ngươi là quản gia Phong gia, nhưng tay này cũng duỗi quá dài đi?
Mục quản gia lắc đầu:
- Ngươi cảm thấy, để cho tiểu thư vì lợi ích, gả cho một nam nhân không thấy mặt, điều này đối với tiểu thư sẽ là hạnh phúc sao?
Lăng Hàn cười ha hả, nói:
- Vậy vì sao Mục quản gia không dẫn theo Phong tiểu thư rời đi?
Hắn mới chỉ là Thông Mạch Cảnh. Cho dù có thể miễn cưỡng địch nổi Hoán Huyết ngũ biến, nhưng so sánh với Cực Cốt Cảnh lại vẫn kém quá xa.
Nhìn thế nào, Mục quản gia cũng thích hợp hơn so với hắn?
Mục quản gia nhìn hắn, một lát sau mới nói:
- Chuyện này, ta hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ một chút. Mặt khác, ta cũng hi vọng ngươi có thể ở thời điểm tiểu thư cần sự giúp đỡ, vui lòng giúp nàng một tay.
- Đây là pháp quyết của Phi Toa Bộ.
Hắn lấy từ trong người ra một quyển sách hơi mỏng, chất giấy rất mới.
- Xem như là thù lao.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nói:
- Ở trong phạm vi có đủ khả năng, ta sẽ hỗ trợ.
- Được.
Mục quản gia gật đầu. Hắn ném quyển sách cho Lăng Hàn, sau đó đi nhanh rời khỏi đó.
- Phi Toa Bộ.
Lăng Hàn thì thào. Hắn vừa đi, vừa liếc mắt xem sách. Từng hình vẽ lập tức rơi vào tầm mắt của hắn, từng câu khẩu quyết cũng không ngừng hiện lên ở trong đầu của hắn.
- Đồ tốt. Sau khi triển khai, có thể tăng tốc độ cao nhất lên gấp ba.
- Chỉ có điều, làm vậy quá tiêu hao bí lực. Mặt khác, đối với thể phách cũng có yêu cầu cực lớn. Bằng không chạy đi, hai cái đùi có khả năng liền trực tiếp bị phế bỏ.
- Nói như vậy, thật ra thiếu một nhân tình không nhỏ.
Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Tạm thời không nói tới quan điểm của Mục quản gia, Nhưng hắn chỉ là một quản gia mà thôi. Đối với Phong Nhược Tiên lại quan tâm như vậy, có đúng có chút vấn đề gì hay không?