Dưới sự cường công của người khỉ, cuối cùng Đại Tri Chu cũng rút lui.
Có lẽ nó biết rõ, không có gì phải đánh với một người chết, cho dù liều mạng đến mức lưỡng bại câu thương thì như thế nào chứ, người ta đã sớm chết, không đau không ngứa a.
Địch nhân vừa đi, người khỉ lập tức trở nên mờ mịt, xoay một vòng tại chỗ.
Lăng Hàn muốn rời đi, thế nhưng bỗng nhiên nghĩ đến còn có Thiên Văn ngọc rơi ở phía trước, nghĩ nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định đi thu hồi lại Thiên Văn ngọc.
Hẳn Đại Tri Chu đã chạy đi xa, khả năng giết trở lại rất thấp a.
Quan trọng nhất là, Thiên Văn ngọc quá quan trọng, hắn nhất định phải cầm về.
Hắn đi về phía trước, cũng không có đi được mấy bước thì phía sau lưnghắn đã toát ra mồ hôi lạnh.
Sau lưng hắn, người khỉ vốn còn mờ mịt bồi hồi lại không phát một chút âm thanh nào, cùng đi tới.
Đây chính là một cỗ thi thể a, lảo đảo đi theo sau lưng, chuyện này không dọa người sao chứ?
Nếu không phải vừa rồi người khỉ đã xuất thủ công kích Đại Tri Chu cho hắn, như vậy nhất định hiện tại Lăng Hàn đã co cẳng chạy trốn từ lâu rồi.
Hắn dừng bước lại, người khỉ kia cũng ngừng lại.
Lăng Hàn nhìn thật cẩn thận, nhục thân của người khỉ không hủ hóa, thế nhưng ngực đột nhiên có một cái động lớn, hiển nhiên đã bị đánh nổ trái tim mà chết.
Hiện tại, trong hai mắt của người khỉ có ngọn lửamàu xanh lụcnhảy lên, vô cùng quỷ dị.
Ách, một người chết bò dậy, lảo đảo đi theo sau lưng, đây đã là một chuyện vô cùng quỷ dị a.
Lăng Hàn xoay người tiếp tục đi, người khỉ cũng loạng chà loạng choạng đi theo hắn, dường như ỷ lại hắn vậy.
Mình rốt cuộc là thể chấtgì a?
Gây phiền toái, kéo cừu hận, hiện tại còn dẫn theo quỷ?
Chỉ là, như vậy hắn cũng có thể bình tĩnh đi tìm Thiên Văn ngọc, không cần lo lắng việc Đại Tri Chu lại đột nhiên giết tới.
Hắn cẩn thận tìm kiếm, mặc dù nơi này rất là đen tối, thế nhưng dù sao hắn cũng có thể nhìn thấyđồ vật trong phạm vi mười trượng. Lại thêm thời gian không gấp, muốn tìm về Thiên Văn ngọc cũng không khó.
Sau mười mấy phút, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Còn nên đi lên phía trướchay không?
Lăng Hàn có chút lo lắng.
Có một đầu người khỉ đi theo, mặc dù đã chết rất nhiều năm, thế nhưng thực lực vẫn còn trên tiên đồ, có thể nói là một tên hộ vệ cường đại a.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tiếp tục đi tới trước.
Hắn đi ở phía trước, mà người khỉ thì đi theo phía sau.
Bóng tối vô biên, dường như không có tận cùng.
Đi được một đoạn thời gian rất dài, Lăng Hàn chỉ cảm thấy hoa mắt, phía trước đã có một ngườingăn cản hắn.
Nói một cách chân thật, đây là một cỗ thi thể.
Người khỉ.
A, ngươi không phải hốt hoảng, chỉ biết đi theo phía sau ta, sao lại đột nhiên ngăn phía trước ta vậy chứ?
Lăng Hàn muốn đi vòng qua, thế nhưng người khỉ lại không ngừng di chuyển, luôn luôn ngăn ở trước mặt của hắn.
Ngươi có ý gì chứ?
Hiển nhiên, một tên Tiên cấp cường giả, dù là đã chết, thế nhưng cũng không phải là tồn tại mà Lăng Hàn có thể địch nổi.
Đối phương chặn đường, Lăng Hàn không qua được.
Chẳng lẽ, phía trước rất là nguy hiểm sao?
Người khỉ này không có địch ýđối với mình, hiện tại lại đột nhiên ngăn cản chính mình, có lẽ phía trước sẽ có nguy hiểm lớn, cho nên hắn ta mới có thể ngăn cản ở trước mặt mình.
Tốt a, Lăng Hàn gật gật đầu, đi trở về, quả nhiên, người khỉ cũng không tiếp tục ngăn cản hắn, mà là giống như trước đó vậy, lảo đảo đi ở phía sau hắn, giống như một cái xác không hồn.
Ách, đây vốn chính là một cái xác không hồn a.
Lăng Hàn cảm thấy mình trái tim rất lớn, bị một người khỉ đã chết đi theo, thế mà hắn vẫn còn có tâm tình đi để ý tới loại chuyện này.
Bước đi, rất nhanhbọn hắnđã về tới khu vựcquảng trường.
- Cha!
Bảy đứa trẻ chỉ tay về phía hắn.
- Ta biết, ta đã biết.
Lăng Hàn gật đầu, sau lưng có một người trên ngực có một lỗ thủng lớn đi theo, dù là ai thấy được thì trong lòng cũng sẽ run rẩy.
- Không cần khẩn trương, vị lão huynh này còn cứu ta a.
Hắn giải thích.
Bảy anh em hồ lô đều a một cái, lập tức lau mắt mà nhìn đối với người khỉ đã chết rồinày.
Nhị Oa nhìn chằm chằm vào người khỉ một hồi rồi nói:
- Gia hỏa này đã từng đứng trên bậc thang thứ ba ở tiên đồ, chậc chậc chậc, còn tu ra Ngân Đan, đáng tiếc đã vỡ nát. Thật cổ quái, đã chết đi nhiều năm như vậy, vì sao còn có thể sống như vậy cơ chứ?
- Chẳng lẽ, oan hồn của hắn không tiêu tan, vẫn còn mãnh liệt như vậy?
Bậc thang thứ ba trên tiên đồ?
Khó trách sau khic hết vẫn có chiến lực cấp bậc tiên đồ.
Lăng Hàn sờ đầu, chẳng lẽ hắn phải dẫn theo người khỉ bộ vị trái tim bị đánh thủng này ra ngoài hay sao?
Thế nhưng thi thể một tên cường giả cấp bậc tiên đồ đi theo, Lăng Hàn lại không thể đuổi nó đi được a.
Ài, ngươi muốn đi theo thì cứ đi theo đi, ai bảo ngươi ngưu bức a?
Lăng Hàn và bảy anh em hồ lô đi ở phía trước, mà người khỉ thì loạng chà loạng choạng đi theo sau.
Khi bọn hắn đi vào khu vực tượng đá trong sân rộng, chỉ thấy phía trước đột nhiên sáng lên, tượng đá to lớn kia giống như sống lại, tản ra quang huy màu vàng.
Quang huy này xua tán đi bóng tối, cũng làm cho tượng đá to lớn kia hoàn toàn hiện ra.
Ước chừng cao một trăm năm mươi trượng, đây là hình tượng của một người nam tử trung niên, thần uy lẫm liệt, nhất là hai mắt, mặc dù là được khắc ra từ đá. Thế nhưng lại sáng ngời có thần, có một loạithần uykhông có cách nào nói ra thành lời.
- Sinh tử có giới, không được vượt qua!
Một đạo thanh âm vang dội vang lên, ầm ầm vang vọng, chấn động đến mức khiến cho tai Lăng Hàn sắp nổ tung.
Kim quang trên tượng đá đại thịnh, trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ quảng trường.
Người khỉ lập tức có vẻ e ngại, không ngừng lui lại, mãi đến khi thối lui ra khỏi quảng trường, tiến vào bên trong mảnh khu vực bóng tối kia.
Lúc người khỉ hoàn toàn rời khỏi quảng trường thì quang huy mà tượng đá phát ra cũng lập tức ảm đạm, khôi phục bộ dáng như trước.
A, chẳng lẽ tượng đá này chuyên môn trấn tà sao?
Nơi này rất quỷ dị, thây nằm ngàn dặm, người chết lại có thể đứng lên, nhưng có một tòa tượng đá trấn áp, làm cho người chết không thể tiến vào khu vực của người sống.
Lăng Hàn không khỏi tràn ngập tò mò, con người sau khi chết đi thật sự có một loại địa phương như là âm phủ hay sao?
Nếu không, đây là nơi nào, tượng đá này ở đây có ý nghĩa gì chứ?