Chương 3425: Lần lượt chà đạp

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:39:41

- Tiểu tử này nhất định đến chỗ Phá Nhạc. - Ăn gan Thiên Tôn rồi, một hơi chọc năm người chúng ta! - Dù hắn có phòng ngự Thất Bộ cũng phải từng chút một hao hết lực lượng của hắn, trấn áp đến chết! Bốn Chí Tôn nổi điên, chưa bao giờ có ai dám nhục nhã bọn họ như vậy. Nếu không thể bầm thây Lăng Hàn ra thì sau này bọn họ khỏi phải lăn lộn nữa. Ăm sức chiến đấu mạnh nhất cõi đời xuyên toa, Lăng Hàn một đường đi qua bốn đạo tràng của Xung Viêm, Bắc Đẩu, Bán Nguyệt, Huyền Vũ sau đó trở về Phá Nhạc, đạo tràng của năm Chí Tôn không nằm trên một đường thẳng. Bởi vậy khi Lăng Hàn trở về chỗ Phá Nhạc không cần tính tổng số chặng đường, chỉ khoảng mười ngày hắn đã đến chỗ Phá Nhạc. Lăng Hàn cười to bảo: - Lão tặc, tiểu gia lại trở đến đây, không mau đi ra tiếp giá! Lăng Hàn đấm xuống đất. Trong phút chốc trời sụp đất nứt. Phá Nhạc bay ra đứng trên không trung: - Khốn kiếp, ngươi còn dám trở về? Chẳng phải ngươi nói đi rồi sao? Tại sao trở lại? Lăng Hàn cười gian: - Nghĩ tới nghĩ lui ăn hiếp ngươi là sướng nhất nên tranh thủ về nhanh thăm ngươi. Phá Nhạc Thiên Tôn tức giận quát: - Đáng giận! Phá Nhạc Thiên Tôn định ra tay nhưng thấy bốn bóng người bay đến, bởi vì tốc độ quá nhanh, ma sát kịch liệt làm quanh người họ rực cháy ngọn lửa. Xung Viêm, Bắc Đẩu, Bán Nguyệt, Huyền Vũ. Ui! Phá Nhạc Thiên Tôn lập tức hiểu ra mấy ngày nay Lăng Hàn đi thăm bốn bạn già, chọc giận bọn họ. Năm Chí Tôn đứng chung với nhau rồi tản ra bao vây Lăng Hàn lại. Bán Nguyệt Thiên Tôn lạnh lùng nói: - Nhãi ranh, hôm nay phải trấn áp ngươi! Năm người liên hợp lại tuyệt đối có thể trấn áp bất cứ Thất Bộ nào. Lăng Hàn xé rách hư không bước vào: - Tiểu gia không nói nhảm với kẻ chỉ biết khoác lác. Đám Xung Viêm đuổi theo Lăng Hàn nhiều ngay làm sao cho phép hắn bỏ chạy? Bọn họ đuổi theo vào hư không, bám sát Lăng Hàn, dù hắn đi đâu là họ theo đó, quyết đánh nát hắn. Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ là Lăng Hàn đi vào hư không rồi không rời đi mà đứng ngạo nghễ. Lăng Hàn bẻ ngón tay, đằng đằng sát khí nói: - Năm con rùa già, chúng ta đến tính sổ đi! Rốt cuộc gom năm lão tặc lại một chỗ, vậy thì chơi thôi. Lăng Hàn ra tay, người hóa thành luồng gió lao vào Xung Viêm. Như đám Đại Hắc Cẩu nói, hắn không thể luôn chỉ nhằm vào Phá Nhạc, làm người phải công bằng, mưa móc tưới đều. Lăng Hàn lao đến gần, Xung Viêm cười lạnh giơ bàn tay đao lên, gã không hề sợ hãi. Lão tặc, chuẩn bị kinh ngạc đi. Lăng Hàn bỗng vận chuyển toàn bộ ký hiệu lục lưu. Ầm! Lực lượng của Lăng Hàn bỗng chốc tăng vọt ba ngàn lần, lực lượng vị diện khuếch tán khiến lực lượng của hắn đến đẳng cấp nghiền áp đỉnh Thất Bộ. Bùm! Lăng Hàn đánh ra một đấm làm lệch bàn tay đao của Xung Viêm, không đỡ nổi cú đấm hùng hổ đấm vào mặt gã. Xung Viêm bay ra ngoài giống như diều đứt dây. Cái gì!? Ba Chí Tôn Bắc Đẩu, Bán Nguyệt, Huyền Vũ cực kỳ kinh ngạc, không ngờ sức chiến đấu của Lăng Hàn đến độ cao như vậy. Quá đáng sợ, Xung Viêm bị yếu thế về lực lượng, mà còn không phải chỉ một chút. Chỉ có Phá Nhạc Thiên Tôn đã sớm dự đoán được, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng khi người gặp họa, rốt cuộc không chỉ một mình lão xui xẻo. Chỉ ngây ra môt lúc rồi bốn người Bắc Đẩu Thiên Tôn vội lao lên, không thể trơ mắt nhìn Lăng Hàn hành Xung Viêm. Nhưng bốn người cùng lên thì sao? Hiện tại lực lượng của Lăng Hàn hoàn toàn nghiền áp, năm Chí Tôn hợp sức cũng không đánh lại. Bùm bùm bùm bùm bùm! Xung Viêm thành bao cát. Lăng Hàn một cú Thăng Long Quyền đánh Xung Viêm bay lên trời, đá một cái làm gã rớt nhanh xuống. Xung Viêm gầm rống, gã là Thất Bộ Chí Tôn, giờ bị no đòn trước mặt người khác thì sao chịu nổi? Lăng Hàn cười nói: - Đừng khó chịu, ngươi không phải người đầu tiên. Bốp! Lăng Hàn giơ chân đá ngay giữa hai chân của Xung Viêm, đạp rất mạnh đá bay gã. May mắn khí lực của Thất Bộ không hỏng, không thì bây giờ trứng của Xung Viêm đã nát bấy. Dù vậy đám Bắc Đẩu Thiên Tôn không kiềm được kẹp chặt hai chân, cảm giác trứng hơi bị đau. Phá Nhạc Thiên Tôn đồng cảm, lão không chỉ một lần bị đá trúng trứng. Lăng Hàn liếc qua Bắc Đẩu, Huyền Vũ, Bán Nguyệt Thiên Tôn: - Người tiếp theo. Tại sao không nhìn Phá Nhạc? Ba người Bắc Đẩu nhớ lời Lăng Hàn đã nói, lòng máy động. Không lẽ Phá Nhạc là người bị hại đầu tiên? Ba người ánh mắt đồng tình nhìn Phá Nhạc, bọn họ đã thấy tận mắt Xung Viêm bị chà đạp, bộ dạng rất thảm. Phá Nhạc đỏ mặt quát: - Sao các ngươi nhìn bản tôn? Lăng Hàn cười lớn lao vào Bắc Đẩu: - Chọn ngươi! Hiện tại Lăng Hàn quá mạnh, dù là đỉnh Thất Bộ cũng không thể ngăn cản. Bắc Đẩu không cam lòng chịu nhục, vận chuyển tất cả ký hiệu nhất lưu, và tám vị diện. Quả nhiên Lăng Hàn cũng nắm giữ nhiều vị diện hơn. Lăng Hàn đã khẳng định bọn họ dùng cách gì đó chia chác vị diện trong người Phong Vô Định. Nhưng sao làm được? Bùm! Chỉ một kích Bắc Đẩu đã bị đá bay, dù ba Huyền Vũ Chí Tôn cố gắng hết sức giúp đỡ cũng vô dụng. Lúc này Xung Viêm lao về. Mái tóc Xung Viêm dựng đứng, đã tức điên: - Tiểu bối chết tiệt! Lăng Hàn cười khẩy nói: - Ngươi gài khú đế đúng là nên chết đi, còn ta thì ngươi khỏi phải lo, ngươi sẽ không thấy được ngày đó. Bùm bùm bùm bùm bùm! Lăng Hàn bị năm Chí Tôn vây công, hắn đột nhiên lao lên đánh Bắc Đẩu. Sau Bắc Đẩu Thiên Tôn là Huyền Vũ Thiên Tôn, tiếp theo là Bán Nguyệt Thiên Tôn. Lăng Hàn rất công bằng, mỗi Thiên Tôn đều bị đánh bầm dập, mưa móc tới dều, không có nặng bên này nhẹ bên kia. Hắn chỉ có một canh giờ bùng nổ, không thì đánh mỗi Thiên Tôn ba ngày ba đêm không đủ hết giận. Đương nhiên Lăng Hàn không đánh Phá Nhạc nữa, lúc trước đánh liên tục tám lần đã đủ. Lăng Hàn thỏa mãn nói: - Các lão tặc, lần sau gặp lại sẽ không đơn giản như vậy! Trút ra bực tức khiến Lăng Hàn như được giải phóng, giải thoát, tâm linh bay lên độ cao khác. Lăng Hàn tin tưởng sau đợt bế quan này chắc chắn sẽ đột phá Lục Bộ. Lăng Hàn lập tức xé rách hư không rời đi. - Tiểu tặc đừng hòng đi! Năm Chí Tôn vội vàng truy kích, nhưng Lăng Hàn còn sót dư uy, một đấm dễ dàng đẩy lùi bọn họ sau đó hắn ung dung đi. Trơ mắt nhìn Lăng Hàn xé rách hư không rời đi, năm Chí Tôn chỉ biết giương mắt nhìn. Không có tọa độ vị diện thì bọn họ không thể thoát khỏi hư không, đành trở về từ đường cũ. Năm Chí Tôn đứng lại, hai mặt nhìn nhau, không nói nên lời. Một lúc lâu sau Bán Nguyệt Thiên Tôn lên tiếng: - Tiểu tử này là họa ngầm lớn.