Tê!
Người đáp lời trước đó hít khí lạnh, quá khoa trương.
Trên Tử Vi tinh, ngươi lại dám tự xưng Trấn Bách Lý, không sợ bị đánh chết không còn cặn bã hay sao?
– Thật to gan!
Bách Lý Bát Hoang giận tím mặt, hắn mới không tin Lăng Hàn thật sự có ngoại hiệu "Trấn Bách Lý", mà là đối phương bịa chuyện mà ra.
Hắn tức giận và muốn xuất thủ.
Lăng Hàn khoát tay áo, nói:
– Nghĩ lại xem, hôm nay chính là ngày đại hôn của Bách Lý Thiên, ngươi không sợ trêu chọc Đế tử không vui, bắt ngươi tế cờ sao?
Vừa nói ra lời này, khí thế của Bách Lý Bát Hoang lập tức suy yếu.
Hôn lễ phát sinh đánh nhau, tự nhiên là điềm không may mắn, huống chi còn là giết người thấy máu.
Hơn nữa, Bách Lý Thiên đã từng tổ chức hôn lễ thất bại, cho nên hắn rất mẫn cảm với việc này, nếu gây ra chút động tĩnh, có lẽ gia hỏa này sẽ nổi điên.
Mặc dù người Bách Lý gia hiện tại cực kỳ có hi vọng thành Đế biến thành Bách Lý Hào Kiệt, nhưng Bách Lý Thiên chính là thế hệ hoàng kim, dù không thể thành Đế cũng có hi vọng rất lớn thành tựu Thánh Nhân cửu tinh, cho nên cực kỳ trâu bò.
Cho nên, Bách Lý Bát Hoang cần phải ước lượng một lần.
– Quả nhiên ngươi rất ngông cuồng.
Bách Lý Bát Hoang nói, hắn đã áp chế xúc động, nhưng mà, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua như vậy.
Khi hôn lễ vừa kết thúc, gia hỏa này sẽ biết rõ kết quả khi làm càn trong Bách Lý gia.
Hừ, thật sự là vô tri không sợ.
Hắn cũng không rời đi, hắn ngồi xuống bên cạnh, tuyệt đối không cho Lăng Hàn có cơ hội lặng yên chạy đi.
Lăng Hàn cũng không thèm để ý, tiếp tục ăn ăn uống uống.
Thời gian chậm rãi qua đi, rốt cục, tân lang tân nương ra tới, chuẩn bị hành đại lễ, hoàn thành nghi thức.
Thời điểm sắp bái thiên địa, bỗng nhiên Lăng Hàn đứng lên.
Ai, không có Đại Hắc Cẩu phối hợp, chỉ có thể tự mình đi ra.
Tê, ngươi muốn làm gì?
Bách Lý Bát Hoang giật mình, nếu Lăng Hàn phá hư hôn lễ ngay trước mặt hắn về sau hắn sẽ bị Bách Lý Thiên oán trách.
– Nhanh ngồi xuống!
Hắn vội vàng quát to.
Lăng Hàn làm sao để ý đến hắn, lo lắng nói:
– Ta phản đối!
Ta! Phản! Đối!
Ba chữ mặc dù trầm bổng nhưng lại như tiếng chuông đinh tai nhức óc.
A?
Ai làm càn?
Lại không có người hỏi ngươi có đồng ý hay không, ngươi đột nhiên nhảy ra xem náo nhiệt làm gì?
Muốn chết sao?
Mà Bách Lý Thiên, sắc mặt hắn tối tăm, hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Mẹ nó, tại sao việc này quen thuộc như thế.
– Lớn mật!
Bách Lý Bát Hoang cũng không nhẫn nại được nữa, hắn lập tức xuất thủ trấn áp Lăng Hàn.
Lăng Hàn mỉm cười:
– Ngồi xuống, ngoan ngoãn xem kịch.
Ba, Bách Lý Bát Hoang lập tức ngồi xuống, hắn chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, sau đó, trên lưng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, tay chân lạnh buốt.
Thật là đáng sợ, hắn như đối mặt với một vị Đại Đế.
– Làm càn!
Một cường giả của Khổng Tước Đế tộc quát lớn.
– Cuồng đồ phương nào, dám tới nơi đây làm càn!
Chẳng những là hôn lễ của Bách Lý gia, cũng là của Khổng gia bọn họ.
Nhưng mà, Bách Lý gia lập tức có người mở miệng, điềm nhiên nói:
– Lăng Hàn, ngươi thật to gan, còn dám tới đây!
Cái gì, Lăng Hàn?
Cường giả Khổng Tước Đế tộc lập tức ngậm miệng lại, hắn không dám nói câu nào.
Mặc dù hắn cũng là Tôn Giả, nhưng có thể so sánh với Lăng Hàn hay sao?
Người nào không biết Lăng Hàn có thể ngang hàng Thánh Nhân, thậm chí có thể quét ngang dưới ngũ tinh.
Ở trước mặt Lăng Hàn, hắn là cái thá gì?
Lăng Hàn cười ha ha, nói thầm:
– Nói như ta chưa từng tới vậy.
Mặc dù hắn đang nói thầm những có không ít người nghe, sắc mặt của người Bách Lý gia thay đổi.
Đúng thế, Lăng Hàn đã tới qua một lần, hơn nữa còn cướp sạch tổ địa một phen, hiện tại việc này còn là sỉ nhục to lớn của Bách Lý gia, đây là việc mấy trăm triệu năm qua chưa từng có.
Bách Lý gia làm thế nào?
Lăng Hàn còn không phải sống thật tốt.
Hiện tại, hắn lại tới!
– Lăng Hàn, ngươi đang tự tìm đường chết.
Trong Bách Lý gia có vị Thánh Nhân đứng dậy, hắn là Thánh Nhân, bằng không hắn cũng không dám đứng ra.
Người nào không biết, Lăng Hàn có thể ngang hàng Thánh Nhân ngũ tinh?
Nhưng mà, hiện tại tinh võng đã đứt mất, tin tức bế tắc, Bách Lý gia tuyệt đối không thể nào ngờ tới Lăng Hàn đã thành Thánh.
Nếu như hắn biết rõ, có lẽ hiện tại sẽ không nhảy ra ngoài.
Lăng Hàn thành Thánh, thân nạp quy tắc, đồng hóa cùng thiên địa, nếu hắn không hiển lộ khí tức, không ai có thể nhìn ra sâu cạn của hắn.
Hắn mỉm cười:
– Các ngươi không cảm thấy, hôn lễ này quá đơn điệu sao?
Khốn kiếp, ngươi muốn cho hôn lễ thêm náo nhiệt sao?
Căn bản chính là làm loạn!
– Ngươi thật quá mức!
Tên Thánh Nhân lục tinh duỗi tay bắt lấy Lăng Hàn.
Đây là Tử Vi tinh, khi đó bị Đại Đế gia cố qua, nếu không, hắn tuyệt đối không dám xuất thủ trên tinh cầu.
Lăng Hàn cũng xuất ra một chỉ ngăn cản Thánh Nhân lục tinh, sau đó hắn nói với tân nương:
– Ta nói vị cô nương này, ngươi đã nghĩ sẽ gả cho tên kia hay không?
Bành!
Hai đạo công kích va chạm, lập tức nhấc lên năng lượng phong bạo kinh khủng, lập tức có bóng người bay tán loạn, đại địa rung động, cả tòa thành thị sắp lật đổ.
Tử Vi tinh bị Đại Đế gia cố, không sợ bị Thánh Nhân đánh nổ, nhưng cũng không đại biểu kiến trúc cũng như thế.
Nói tóm lại, hiện trường lâm vào hỗn loạn.
Bách Lý Thiên giận không nhịn nổi, hắn rất muốn tự mình xuất thủ, nhưng thứ nhất hắn là tân lang, không thích hợp, thứ hai, ở Trì gia hắn đã xuất thủ qua một lần, mặc dù là Bán Thánh, hắn vẫn bị Lăng Hàn treo lên đánh.
Dưới bóng ma tâm lý mãnh liệt, hắn ở trước mặt Lăng Hàn không tự giác sẽ khiếp đảm.
– Không hổ là thiên kiêu đứng đầu vạn cổ!
Bách Lý Hào Kiệt hiện thân, hắn khinh thường Lăng Hàn, mang theo xem thường và khinh thường.
Nhưng hắn là con của Đại Đế, hiện tại còn là Thánh Nhân lục tinh!
Cùng là Thánh Nhân lục tinh, chiến lực của hắn không phải tên Thánh Nhân kia có thể so sánh.
Chiến lực của hắn cao tới thập bát tinh, đó là chưa tính tín ngưỡng lực gia trì.
– Nhưng mà, ngươi cho rằng nơi này địa phương nào?
Hắn uy nghiêm đáng sợ nói, sát khí bộc phát.
– Khục!
Lăng Hàn khoát tay áo, ra hiệu Bách Lý Hào Kiệt an tâm chớ vội.
– Ta hôm nay tới đây, chủ yếu là đến thông tri, mời Bách Lý gia tộc các ngươi gia nhập liên minh của ta, cùng chống lai âm phủ xâm lấn.
– Về phần hôn lễ nha, ha ha, không có cách, con người của ta tính tình chính trực, không đành lòng thấy có người lọt vào trong hố lửa, cho nên ta đứng ra nói lời công đạo.
Mẹ nó, đây là thái độ mời người sao?
Đã nện hôn lễ của người ta, ai liên minh cùng ngươi?
– A, đúng rồi, nếu Khổng gia cũng ở nơi đây, ta cũng thông tri luôn, đến, gia nhập ta đại liên minh đi.
Lăng Hàn lại bổ sung một câu.
– Lăng Hàn, ngươi đang nằm mơ sao?
Bách Lý Hào Kiệt lạnh lùng nói, hắn đã mất kiên trì.
Ngươi đang đùa giỡn Bách Lý gia hay sao?
Lăng Hàn thở dài:
– Ngươi xem, ta rất nghiêm túc và thành ý mời các ngươi đàm phán.
– Chết!
Bách Lý Hào Kiệt không nhẫn nại, hắn lập tức tấn công Lăng Hàn.