Chương 4719: Tìm hiểu tình huống

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:39:21

Lăng Hàn cười một tiếng: - Ta đúng là người bên ngoài, các vị, có đề nghị gì tốt hay không? Hắn không có một tia hiểu rõ về Tử Vong thành, tự nhiên không thể lỗ mãng xông loạn. Sau khi đưa mấy khối Đạo thạch ra ngoài, những thủ vệ này mặt mày hớn hở, bọn họ ân cần không gì sánh được. Trên thực tế, mặc dù Lăng Hàn tu vi cao hơn bọn họ nhiều, nhưng bọn họ cũng là người có hậu trường, nếu Lăng Hàn dám hành hung, chẳng khác gì tát vào mặt vị đại nhân kia, cho dù ngươi là Sinh Đan, Chân Ngã cũng sẽ bị oanh sát thành cặn bã. Bên ngoài có địa vị lớn, nhưng vào nơi này không có tác dụng gì, cho dù là Đế tử cũng phải kẹp cái đuôi làm người. Lăng Hàn không có lấy cảnh giới đè người, ngược lại xưng huynh gọi đệ với bọn họ, càng lấy ra Đạo thạch cho bọn họ, tự nhiên sẽ làm bọn họ nhiệt tình. Tử Vong thành hiện tại cùng chia thành năm thế lực lớn, đều là cấp bậc Tôn Giả. Năm vị Tôn Giả này theo thứ tự là Băng Tàm Tôn Giả, Cửu Cung Tôn Giả, Huyết Nha Tôn Giả, Xích Nguyệt Tôn Giả và Phạm Hải Bồ Tát, năm tên Tôn Giả thống lĩnh gần như chín thành nhân khẩu Tử Vong thành, còn lại mới bị các thế lực khác chia chác. Những thủ vệ cửa thành như bọn họ thuộc về Xích Nguyệt Tôn Giả, chớ nhìn bọn họ không có phân lượng gì, nhưng nếu người nào dám động đến bọn họ, vậy tương đương với khiêu khích Xích Nguyệt Tôn Giả, tự nhiên sẽ có đại năng xuất thủ trấn áp. Ở chỗ này, trừ Đạo thạch ra, còn có một loại Thánh phẩm tu luyện cực kỳ trân quý, nhìn qua nó không khác gì tảng đá, phía trên hiện đầy đường vân huyết sắc, nó có thể trợ giúp tu luyện cực nhanh, có thể so sánh với thiên tài địa bảo. Loại Thánh phẩm tu luyện này được gọi là Nguyên Đạo thạch, bởi vì tác dụng không khác gì Đạo thạch nhưng hiệu quả tốt hơn mấy trăm lần. Nguyên Đạo thạch khống chế trong tay năm vị Tôn Giả, muốn thu hoạch được, thứ nhất đương nhiên cần gia nhập thế lực năm đại Tôn Giả, đạt tới cấp bậc nhất định hoặc lập công lớn mới có thể ban thưởng. Thứ hai là giao dịch, dùng lượng lớn Đạo thạch đi mua sắm, ví dụ dùng bảo vật, đại dược và các loại tài liệu trân quý khác. Cuối cùng, phần lớn người lựa chọn đấu võ đài. Thu hoạch thắng lợi nhất định sẽ đạt được ban thưởng Nguyên Đạo thạch, mà thắng liên tiếp còn có thể đạt được ban thưởng ngoài ngạch. Nhưng mà, lôi đài chiến tàn khốc không gì sánh được, động một tí sẽ bị thương nặng, sau khi đánh xong mất đi tay chân cũng là việc bình thường, mỗi ngày có không ít người nằm xuống. Nhưng không có biện pháp nào thu hoạch Nguyên Đạo thạch nhanh chóng hơn, hơn nữa cũng không cần xem sắc mặt người khác, chỉ cần thực lực đầy đủ là có thể thu hoạch, bởi vậy đây là biện pháp được nhiều người lựa chọn. Lăng Hàn cám ơn những thủ vệ này, hắn tiến vào Tử Vong thành. Đầu tiên, hắn tìm lối ra. Trước đó thủ vệ còn nói cho hắn biết một chuyện quan trọng, đó chính là Tử Vong thành mặc dù không có phân chia ngày đêm, nhưng bởi vì đều là kẻ bên ngoài hoặc là hậu đại kẻ bên ngoài, cho nên bọn họ cũng quên với khái niệm ngày và đêm. Vào nửa đêm sẽ có âm phong đáng sợ bao phủ khắp thành, có thể tuỳ tiện làm ngươi chết cóng. Cho nên, trong thời gian này trừ một ít cao thủ Giáo Chủ và Tôn Giả ra, những người khác phải ngoan ngoãn lưu lại trong nhà, ra ngoài chính là tự tìm đường chết. Cổ quái là, chỉ cần dùng vật liệu đá trong Tử Vong thành dựng thành kiến trúc, cho dù đơn sơ cỡ nào cũng có thể ngăn cản âm phong. Loại vật liệu đá này đã sớm bị chia cắt xong, muốn dựng căn phòng đơn sơ cho mình cũng không được. Cho nên, chỉ có thể đi tìm khách sạn. Ở khách sạn sử dụng Đạo thạch thanh toán phí tổn, đương nhiên, ngươi muốn dùng Nguyên Đạo thạch cũng được, hắn không ngốc như vậy. Lăng Hàn dựa theo những tin tức thủ vệ kia cung cấp, hắn nhanh chóng tìm được một cái khách sạn. - Tinh Vũ khách sạn. Hắn nhìn biển trước cửa khách sạn, sau đó hắn cất bước đi vào bên trong. Khách sạn này rất lớn, có được phòng xá to lớn, chắc chắn người ở nơi này rất nhiều, ra ra vào vào vô cùng náo nhiệt. Lăng Hàn đến không gây chú ý cho ai, ở bên ngoài hắn là yêu nghiệt thanh danh to lớn, thiên phú của hắn chỉ có một ít người thuộc thế hệ hoàng kim, Đinh Thụ mới có thể so sánh. Nhưng ở nơi này, không có người nào nhận ra hắn. Hắn chính là một người bình thường mà thôi. Lăng Hàn muốn một gian phòng, phí ăn ở nơi này đắt kinh người, ở một đêm cần trả một trăm Đạo thạch, cũng không khác gì cướp tiền. Cũng không có biện pháp, âm phong có thể giết người, trừ phi ngươi là cao thủ cấp Giáo Chủ, bằng không cứ ngoan ngoãn chờ làm thịt. Cái gì, ăn cơm chùa? Ngươi biết khách sạn này thuộc về ai không? Xích Nguyệt Tôn Giả! Dám ăn cơm chùa của Tôn Giả, ngươi chán sống rồi. Lăng Hàn dự chi phí ăn ở một tháng, hắn hiện tại không bao giờ thiếu Đạo thạch, tinh tế tệ bên trong tài khoản tinh võng đã sử dụng hết, trong túi của hắn còn có rất nhiều. Sau khi giải quyết vấn đề ăn ở, Lăng Hàn liền bắt đầu đi tìm hiểu tình huống cụ thể của lôi đài chiến. Chiến đấu đều có chỗ cố định, Hắc Ám sa trường nằm ở trong thành, tham chiến không cần bất cứ phí tổn gì, người xem cuộc chiến cũng thế, mặc kệ là chiến đấu cũng tốt, xem cuộc chiến cũng được, tất cả đều gặp nguy hiểm to lớn. Bởi vì nơi này cũng không có cấm chế, dư âm công kích đánh ra có thể đánh người liên quan trọng thương, thậm chí oanh sát. Chiến đấu cũng không có trọng tài, muốn thắng, hoặc là đối thủ nhận thua, hoặc là đánh chết đối thủ. Nghe nói, Hắc Ám sa trường do năm đại Tôn Giả liên hợp khống chế, cho nên hoàn toàn không người nào dám làm loạn. Việc này càng làm Lăng Hàn sinh ra hiếu kỳ, không có chỗ tốt, tại sao năm đại Tôn Giả phải vẽ vời thêm chuyện? Muốn mọi người có hoạt động giải trí sau khi trà dư tửu hậu hay sao? Trên thực tế, Lăng Hàn càng muốn biết Nguyên Đạo thạch khai thác ở nơi nào, nếu như biết rõ địa phương, hắn có thể đi đào. Chuyện này đương nhiên phải bàn bạc kỹ hơn, nhưng mà, hắn cần đấu võ đài kiếm Nguyên Đạo thạch mới là sự thật. Lăng Hàn quan sát, sau khi thắng ba trận là có thể thu hoạch được một khối Nguyên Đạo thạch, đại khái chỉ lớn như ngón út, ít đến thương cảm, nếu thắng mười trận sẽ được thưởng Nguyên Đạo thạch lớn bằng nắm tay, hai loại phương thức đều có thể chồng lên. Lôi đài chiến có hai loại, một loại là chiến đấu cùng giai, một loại khác là chiến đấu cùng cảnh giới, nếu có thể thắng đối thủ tu vi trên mình, ngươi sẽ có thêm điểm ngoài danh ngạch, gia tăng độ lớn nhỏ khi thu hoạch Nguyên Đạo thạch. Mặt khác, tranh tài cho phép nhận thua, nhưng sau khi nhận thua ba lượt sẽ bị phạt nửa năm sau không được tái chiến Hắc Ám sa trường. Bởi vậy, chỉ cần có một tia khả năng lật bàn, người dự thi sẽ cố gắng đánh cược một lần, việc này không khác gì gia tăng nguy hiểm, dẫn đến càng nhiều người bị thương thậm chí tử vong. Lăng Hàn hiểu rõ tất cả, sau khi nghỉ ngơi thật tốt, ngày thứ hai, hắn đã tiến vào Hắc Ám sa trường và báo danh. Hắn lựa chọn chiến đấu cùng cảnh giới, không ngại tu vi đối thủ cao hơn mình. Nhưng sau một lúc hắn nhận được tin tức, có thể vào sân đánh một trận. Hắn tiến vào, chỉ thấy Hắc Ám sa trường rất lớn, có thể đồng thời dung nạp chí ít mười tổ người đối chiến, trong đó không chỉ có một chọi một, còn có một đấu nhiều, nhiều đấu nhiều, bị phân chia thành khu vực chiến đấu khác nhau.