Nam tử áo xanh nhìn sang Nữ Hoàng, trong ánh mắt còn mang theo kinh diễm. Tuyệt sắc mỹ nhân, độc nhất vô nhị... Hai cái, móa! Hắn kinh ngạc phát hiện, ở bên cạnh Nữ Hoàng còn có một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, đồng dạng đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi. Nhưng khác nhau chính là, nữ tử đầu tiên xinh đẹp cao quý, mà nàng là đẹp hồn nhiên ngây thơ, ngờ nghệch như nước. Ánh mắt hắn sáng lên. . Như thế nào còn nữa! Còn nữa! Có tới bốn mỹ nhân tuyệt sắc, đều có đặc sắc, hắn không biết nên nhìn chằm chằm vào ai. Ba nữ này chính là Hổ Nữu, Trì Mộng Hàm cùng Tống Lam. Sau đó, hắn khôi phục tinh thần và nói:: – Ngươi thật to gan, lại dám bảo ta quỳ xuống! Ngươi biết ta là ai không? – Ai biết ngươi là củ hành gì. Ở đầu vai của Hổ Nữu, Tiểu Hồng Điểu nói, tràn đầy xem thường.
Trang bức trước mặt đám người Lăng Hàn, ngươi định cụ ông chán sống muốn thắt cổ hay sao? Trang bức vương đang ngồi đó, ngươi không biết suy nghĩ hay sao. Áo xanh trang phục nam giận dữ, đây là thế nào? Tại sao không có ai xem hắn là chuyện gì? – Ta chính là Huyền Linh tộc Phác Cảnh Minh! Hắn lớn tiếng nói. – Chưa nghe nói qua. Đại Hắc Cẩu nói. – Từ xó xỉnh nào chạy tới? Tiểu Thanh Long cũng nói. Phác Cảnh Minh giận không nhịn nổi, hai tay xiết chặc, hắn sắp điên mất rồi. – Cảnh Minh, an tâm chớ vội! Tên Thánh Nhân của đối phương mở miệng, hắn vỗ vai Phác Cảnh Minh. Mặc dù là Thánh Nhân mở miệng, Phác Cảnh Minh cũng không đặt Thánh Nhân vào mắt, hắn quay đầu lại và hừ lạnh. – Bản thánh Công Dã Lương. Tên Thánh Nhân kia tự giới thiệu mình một câu, sau đó lại nói. – Ngày hôm nay, Huyền Linh nhất tộc chúng ta xuất thế, thiên hạ cùng theo, các ngươi là nhân chứng cho Huyền Linh nhất tộc xuất thế, cho phép các ngươi đầu nhập vào. A? Đại Hắc Cẩu cười nhạo, nói: – Lão đầu, ngươi lấy ở đâu ra tự tin như vậy?
Công Dã Lương nhìn Đại Hắc Cẩu, hắn tức giận ngập trời. Đây là tiện cẩu! Trên thời gian đi đường, hắn thiếu chút nữa bị tức đến xuất thủ. Nếu không phải đây là thời điểm Huyền Linh tộc xuất thế, không hi vọng thấy máu, hắn khẳng định sẽ làm tiện cẩu này im miệng vĩnh viễn. – Huyền Linh tộc ta có Chuẩn Đế tọa trấn, sẽ chứng đạo trong thời đại này! Công Dã Lương cao ngạo nói. Chuẩn Đế, mang một chữ Đế, ý nghĩa đó là tồn tại mạnh nhất trên đời. Một thời đại chỉ xuất hiện một Đại Đế, mà Chuẩn Đế cũng không có bao nhiêu người. Cho nên, Công Dã Lương có lý do cao ngạo, cũng khó trách đoàn người này phách lối như vậy. Nhưng mà, chín người đều ngạc nhiên phát hiện, đám người Lăng Hàn không có sợ hãi hay ngạc nhiên. Khốn kiếp, đã mang Chuẩn Đế ra, vốn muốn dọa người một chút, ai ngờ lại là chính mình khiếp sợ. Các ngươi... Đều là ngớ ngẩn sao? Đúng rồi, tinh cầu vừa xa vừa nhỏ, có thể sinh ra một hai Giáo Chủ đã là trâu bò lắm rồi, làm sao có thể biết tới Chuẩn Đế? Nghĩ tới đây, chín người càng cao ngạo, cũng càng xem thường thổ dân nơi đây. Từ trong hư không đi ra, giá lâm địa phương nhỏ, đúng là xui xẻo mà, quả thực là tự hạ thân phận. Công Dã Lương khoát tay nói:
– Bản Thánh muốn trở về phục mệnh với Chuẩn Đế đại nhân, nơi này giao cho các ngươi xử lý. Chỉ là thổ dân ngu xuẩn, cần gì tự hạ thấp thân phận xử lý chứ? – Nhưng nhất định phải làm thịt tiện cẩu này. Hắn bổ sung một câu mới rời đi. Cái này! Gương mặt Đại Hắc Cẩu đầy buồn bực, tại sao lại nhắm vào nó? Ta trêu chọc ngươi sao? Ta dáng dấp đẹp trai là lỗi của ta sao? Phác Cảnh Minh hừ một tiếng, nói: – Các phàm nhân, còn không lập tức quỳ xuống! Oanh, hắn phóng xuất khí tức bản thân, rõ ràng là cấp bậc Tôn Giả. Đặt trước mặt Lăng Hàn, rất nhiều con của Đại Đế còn chưa xuất thế, hắn trở thành Tôn Giả trong mấy ngàn tuổi đã rất yêu nghiệt và lợi hại. Nhưng mà, hôm nay thiên hạ Đại Đế đều nhiều tới vài chục, chỉ là Tôn Giả thì tính là cái gì? A? Phác Cảnh Minh kinh ngạc, tại sao những người này không bị khí thế của hắn ảnh hưởng. Tại sao có thể chứ? Chỉ là người thô bỉ! – Hì hì, heo nhà ta còn lợi hại hơn ngươi. Hổ Nữu cười nói, hiển lộ hết dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ.
Phác Cảnh Minh cảm thấy trái tim rung động, sau đó mới hừ một tiếng, cô nàng này so mình với heo, hơn nữa còn bảo mình không bằng heo! – Đúng là thổ dân hoang dã, chờ sau khi ta thu ngươi, ta nhất định phải dạy ngươi lễ nghi thật tốt! Hắn ghét bỏ nói. – Đần heo, làm thịt hắn cho Nữu! Hổ Nữu giận dữ, lại dám ngấp nghé nàng? Không biết nàng là Nữu của Lăng Hàn sao? Xoát, nàng hơi vung tay và ném sắc trư ra ngoài. Sắc trư vô tội kêu thảm thiết. Chuyện này liên quan gì tới nó, tại sao lại ném nó ra ngoài. Đúng là nằm cũng trúng đạn. Nhìn thấy một con heo bị ném sang, Phác Cảnh Minh dựa theo bản năng xuất thủ, hắn xuất chưởng đánh vào sắc trư. Trong lòng của hắn cười lạnh, đúng là tiểu nha đầu thâm sơn cùng cốc, thế mà lấy chỉ heo ngăn cản hắn. Nhưng vào lúc này, sắc trư xuất thủ, ba, nó đập tới một móng. Cái, cái gì! Phác Cảnh Minh sợ hãi, đây là lực lượng cấp Tôn Giả, hơn nữa còn là cửu tinh. Mà hắn thì sao? Tôn Giả nhị tinh. Mặc dù cùng là Tôn Giả, nhưng nhị tinh kém cửu tinh bao nhiêu? Là bảy cái tiểu cảnh giới, đây là nghiền ép cỡ nào? Bành!
Một kích mà thôi, Phác Cảnh Minh bị đánh bay ra ngoài. – Lão Trư không phát uy, ngươi còn tưởng là Trư gia là mèo bệnh! Sắc trư gào lên, sau đó nó truy kích Phác Cảnh Minh và xuống móng liên tục. Tôn Giả cửu tinh đánh Tôn Giả nhị tinh, tự nhiên đánh nhị tinh như cháu trai, Phác Cảnh Minh nào có sức phản kháng, hắn bị đánh không ngừng. Cho rằng người người đều là Lăng Hàn sao, có thể vượt cấp chiến đấu? Bảy người Huyền Linh tinh khiếp sợ không nói thành lời. Đây thật là tinh cầu lạc hậu sao? Tại sao tùy tiện một con heo cũng có thực lực Tôn Giả, hơn nữa dễ dàng đánh Phác Cảnh Minh nằm dưới đất? Nếu đây là tinh cầu lạc hậu, như vậy Huyền Linh tinh tính là gì? Chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể? Bọn họ đá trúng tấm sắt? – Dừng tay! Sau một lúc mới có người đứng dậy, run rẩy nói. – Phác thiếu chính là thế tôn được Chuẩn Đế đại nhân thương yêu nhất, các ngươi đả thương hắn, Chuẩn Đế đại nhân sẽ tức giận không nhỏ! – Trư gia chính là cháu yêu của Thiên Bồng Yêu Hoàng, so bối cảnh, Trư gia sợ ngươi sao? Sắc trư gào to.
Bảy người Huyền Linh tinh không tin, làm sao có thể chứ, tùy tiện gặp được một con heo lại là hậu đại của Thiên Bồng Yêu Hoàng, chẳng lẽ con thằn lằn kia là hậu đại của Đằng Xà? Còn Hầu tử kia là hậu đại của Đấu Chiến Thánh Hoàng? Bành bành bành, sắc trư đánh Phác Cảnh Minh tơi bời. – Tình huống như thế nào? Hầu ca vừa tới, hắn hỏi Lăng Hàn. – Hiện tại còn không rõ ràng lắm, nhưng cứ hỏi sẽ biết. Lăng Hàn cười nói. Hầu ca gật đầu, hắn nhìn bảy người Huyền Linh tinh khí tức, Thánh Nhân bộc phát. – Các ngươi tới từ đâu?