Bốn người Lăng Hàn tiếp tục xuất động, phân biệt đi tới vị trí của tám môn đồ khác.
Quả nhiên, tu vi bọn họ không phải Bán Thánh thì chính làThánh Nhân nhất tinh, nhị tinh, sau khi bị
Đã có người luyện hóa tiên dược Thủy Nguyên, có người không có, bốn người Lăng Hàn không khách
khí thu các tiên dược Thủy Nguyên.
Lăng Hàn trói toàn bộ cửu đại môn đồ lại, ngược lại hắn muốn xem có thể lại sáng tạo ra cửu môn đồ
hay không.
– Lui!
Bọn họ ra khỏi thành, Lăng Hàn bắt đầu luyện hóa tiên dược.
Bọn họ nhận được bốn gốc tiên dược Thủy Nguyên, hiện tại đều giao cho Lăng Hàn.
Đám người Đại Hắc Cẩu cũng đều biết, chỉ có mau chóng tăng tu vi Lăng Hàn lên, bọn họ mới có thể
đối kháng tuyệt địa, chính thức có được quyền lực sinh tồn.
Lăng Hàn cũng không khách khí, đều là người một nhà, không nhất thiết phải khách khí.
Nhưng cảnh giới càng cao, tiêu hao vật chất Thủy Nguyên cũng càng lớn, hơn nữa, Lăng Hàn phát hiện,
mặc dù là tiên dược Thủy Nguyên nhưng hàm lượng vật chất Thủy Nguyên cũng không cao, bốn cây
gộp còn không bằng gốc đầu tiên hắn nhận được.
Còn tốt, sau khi hắn luyện hóa bốn gốc, hắn thân nạp quy tắc cũng đạt tới năm mươi bốn đạo.
Trong tình huống thân thể chỉ Tịch Diệt ba lần, hắn có thể lấy được thành tựu như thế, chuyện này hết
sức kinh người.
– Còn thiếu một chút, còn thiếu một chút.
Lăng Hàn thì thào, khoảng cách chiến lực Chuẩn Đế càng ngày càng gần.
Bọn họ cũng là kẻ tài cao gan lớn, lại trở về thành Chân Long, muốn biết có thể nhìn thấy chín môn đồ
xuất hiện hay không.
Kết quả. . . Không có.
Là bởi vì người không chết hay thời gian quá ngắn?
Càng làm cho đám người Lăng Hàn kinh ngạc chính là, mặc dù cửu môn đồ mất tích, Chân Long Đại Đế
không có phản ứng, dường như hắn đang bế quan.
Chuyện này, xảy ra chuyện gì?
Nếu như đám người Lăng Hàn biết rõ, trước đó Chân Long Đại Đế bị Sâm La Đại Đế oanh sát, hiện tại
hắn cũng có thể phán đoán, có thể Đại Đế cũng vừa bị "sáng tạo" ra, đang cần rất nhiều thời gian trở lại
Đế cấp hay không?
Đáng tiếc, khi đó bọn họ chỉ lo trốn, cho dù là Thanh Loan Đại Đế, Sâm La Đại Đế đều khó có khả năng
cố ý thông tri bọn họ đúng hay không?
Nhưng mà, thành Chân Long có một khách không mời mà tới.
Mặc Tử Vân.
Tại sao nàng tới đây?
Đúng rồi, nàng bị Lăng Hàn hãm hại, tự nhiên phải chạy tới thành Chân Long tìm người.
Lăng Hàn không khỏi nghĩ đến, sau khi nàng chạy tới đây, lại phát hiện Cửu Vương lại mất tích, trong
nội tâm nàng sẽ có suy nghĩ thế nào?
Nàng đương nhiên cho rằng người trong thành đang gạt mình, bởi vậy, ngựa nhớ chuồng không đi,
nhất định sẽ tìm một lời giải thích.
Ách, đây là chính mình tạo nghiệt.
– Tiểu Hàn tử, xem ra đây là bút tích của ngươi.
Đại Hắc Cẩu lập tức nói.
Lăng Hàn chính nghĩa nói:
– Nói hươu nói vượn!
Nhưng mà, Mặc Tử Vân lại đột nhiên rời đi, đi được rất vội vàng.
A, tình huống như thế nào?
Lăng Hàn hiếu kì, với hiểu biết của hắn về Mặc Tử Vân, đối phương là người dễ dàng từ bỏ hay sao?
– Đi, chúng ta đuổi kịp.
Bốn người Lăng Hàn theo sau lưng Mặc Tử Vân.
Nếu như chỉ có đám người Hầu ca, như vậy nhất định sẽ bị Mặc Tử Vân phát hiện, dù sao thực lực Mặc
Tử Vân còn trên bọn họ.
Nhưng mà, có Lăng Hàn thì khác, thực lực của hắn bây giờ càng ngày càng tiếp cận Chuẩn Đế, nếu
không muốn Mặc Tử Vân phát hiện, đối phương thật sự không phát hiện ra được.
Nguyên nhân khí trời tốt, sau mười mấy ngày bọn họ đã đi tới thành Thanh Loan, sau đó cũng không
thấy chờ đợi cái gì, lại thấy được Mặc Tử Vân ra khỏi thành.
Lần này, nàng không phải đi một mình, mà là còn mang theo các môn đồ Thanh Loan Đại Đế khác.
Tổng cộng tám người.
– Xem ra, bọn họ đang hành động gì đó.
Tiểu Thanh Long nói.
– Không quản là hành động gì, có lẽ không phải chuyện tốt.
Đại Hắc Cẩu nói.
– Đi, chúng ta đi ngăn cản bọn họ.
Lăng Hàn khoát tay áo:
– Không vội, chúng ta nên xem bọn họ muốn làm gì.
Bốn người theo sau, tám người trước mặt vẫn tiến lên phía trước.
Trong thời gian này, vận khí của bọn họ không tốt, liên tiếp gặp được thiên địa phong bạo, làm hại Lăng
Hàn suýt nữa mất dấu.
Còn tốt, mấy lần không gặp người lại đuổi theo, cuối cùng vẫn khống chế được tràng diện.
Một chuyến này đi mất bảy năm, rốt cục đi tới nơi cần tới.
Kỳ thật, chân chính dùng thời gian đi đường lại không dài, nhưng mà, thiên địa phong bạo quá mức
đáng sợ, gặp được thì phải trốn, có đôi khi còn phải đi vòng, thậm chí bị ép cải biến lộ tuyến, điều này
cũng làm bọn họ mất nhiều thời gian hơn.
Đám người Mặc Tử Vân đi tới một cái hồ.
Chuyện này càng làm Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì hắn tiến vào vực sâu nguyên thủy chưa gặp qua hồ
nước.
Hồ này không lớn, chỗ rộng nhất chỉ mười dặm, nơi hẹp nhất là hai dặm, nước hồ đen như mực, cũng
không biết đó là chất lỏng gì.
Nước hồ cũng không phải rung động bình thường, mà là xoay tròn chậm rãi, tạo thành hai lỗ thủng như
con mắt, một cái dọc theo chiều kim đồng hồ, một cái khác là ngược kim đồng hồ, mười phần quỷ dị.
Cũng không phải chỉ có đoàn người Mặc Tử Vân tới đây, còn có bốn chi đội ngũ khác, Lăng Hàn lập tức
nhận ra được, đây chính là môn đồ Đại Đế tham gia thi đấu lần trước. .
A, nhiều môn đồ Đại Đế chạy đến nơi đây, là vì cái gì?
Lăng Hàn tin tưởng, các môn đồ Đại Đế khác cũng tới, đây chỉ là vấn đề trước sau.
Quả nhiên, mấy tháng sau, lại có ba đội ngũ khác chạy tới, tổng cộng tám chi đội ngũ.
Hiển nhiên, nếu không phải môn hạ Chân Long Đại Đế bị Lăng Hàn bắt gọn, nơi này sẽ có chín đội ngũ.
– Không biết bọn họ đang mưu đồ cái gì.
Đại Hắc Cẩu hiếu kì, lòng ngứa ngáy không thôi.
Lăng Hàn cười nói.
– Ngươi có biện pháp?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
– Đi lên hỏi một chút chẳng phải sẽ biết.
Lăng Hàn chuyện đương nhiên đạo.
– A, như thế cũng được?
– Đương nhiên, ngươi liền nói, ngươi là môn hạ mới của Chân Long Đại Đế.
Lăng Hàn nói, ngược lại hắn biết rõ đám người Mặc Tử Vân biết tám môn đồ kia đã chết, chỉ còn lại có
một Cửu Vương.
Cho nên, chuyện này không dễ giả mạo hay sao?
Đại Hắc Cẩu lập tức hăng hái:
– Vậy ngươi giao Bạch Ngân cho Cẩu gia!
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu trao đổi chiến giáp, thời điểm Đại Hắc Cẩu mặc chiến giáp vẫn không quên
cởi đồ lót sắt ra, sau đó lại đeo bên ngoài, Lăng Hàn có xúc động đánh người.
Đây là con đường tiện thánh thẳng tiến không lùi, vĩnh viễn không quay đầu sao?
– Chúng tiểu nhân, đi cùng Cẩu gia!
Đại Hắc Cẩu tiến lên phía trước, hai tay chắp sau lưng, nó nghênh ngang đi về hồ nước.
Bốn người vừa đi tới, đám người Mặc Tử Vân đã chú ý tới và nhìn theo.
A, bốn người này là ai?
Tổ hợp kỳ quái!
Mặc dù mặc chiến giáp, bọn họ vẫn thấy rõ chỉ có một người, sau đó chính là chó, khỉ. . . Còn có một con
thằn lằn?
– Ngươi là...
Mặc Tử Vân lập tức nhìn chăm chú vào Lăng Hàn, chỉ cảm thấy người này cho nàng cảm giác quen
thuộc.
– Ta không phải!
Lăng Hàn vội vàng lắc đầu.
– Ngươi nhận lầm người