Chương 2815: Bảo vệ thê tử

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:39:58

Vũ Viện còn có mỹ nữ bảng, liệt ra các nữ tử đẹp nhất của Vạn Cổ từ trước tới nay, thậm chí còn có phó bảng, theo thời gian đến phân chia, chiều ngang là mười tỉ năm. Kỳ thực thiên kiêu nam giới cũng như thế, chỉ có số ít người trở thành Thiên Tôn, đại bộ phận người là ở tầng chín bồi hồi. Nam giới cũng có bảng, nhưng nhìn đương nhiên không phải mặt, mà là thực lực. Trên bảng giới này, cao ở thứ nhất không phải Thiên Sinh, mà là đám người Cốc Hợp Nghĩa, Tiêu Anh Hùng, bọn họ đã là tầng sáu. Có thể được Vũ Viện thu làm học viên, làm sao cũng phải là Đế giả, mà có thể xếp hạng cao, vậy càng có khả năng là Đế Tinh, thậm chí tiến hóa lũy thừa đạt đến mười một, mười hai. Đám người Cốc Hợp Nghĩa, Tiêu Anh Hùng, Miêu Hóa chính là biến thái như thế, để Thiên Sinh cũng không thể không khuất phục. Đương nhiên, điều này là bởi vì bọn họ có cảnh giới áp chế, nhưng nói đến đánh nhau cùng cấp, tuyệt đối là Thiên Sinh mạnh hơn, bằng không hắn cũng sẽ không xếp hạng cao trên Vạn Cổ Thạch như vậy, phải biết đám người Tiêu Anh Hùng còn không có ghi tên... Cũng có thể bọn họ xem thường xếp hạng như vậy. Lăng Hàn biết một chút tình huống, hiện tại áp lực của hắn rất lớn, người đánh chủ ý thê tử của hắn không có 10 ngàn cũng có tám ngàn, hơn nữa đều là thiên tài siêu cấp trong Vũ Viện. - Được, bảo vệ thê tử a. Lăng Hàn thầm nói, một bên tiếp tục hấp thu tinh hoa quyền thuật. Sau một ngày, hắn mới rời thư viện, trở lại chỗ ở của mình, bắt đầu dung hợp những quyền thuật này. Tuy năng lực thôi diễn của hắn không thể so với Ngõa Lý, nhưng tuyệt đối thuộc loại đỉnh cấp nhất, dưới thời gian lưu gia tốc, vô số cảm ngộ bộc phát. Có điều, sau hai ngày hiện thực, hắn không thể không ngừng lại. Tiệc rượu muốn bắt đầu rồi. Hắn trao đổi một bộ quần áo, để cho mình có vẻ thần khí một ít, nhưng đương nhiên sẽ không lộ ra diện mạo thật sự, tin tưởng các nàng Nữ Hoàng, Hổ Nữu vẫn có thể nhận ra mình, cho dù từ biệt trăm vạn năm. Hắn soi gương một chút, chỉ cảm thấy mình đủ anh tuấn, liền đẩy cửa mà ra. Trước đó hai người kia giao lưu, Lăng Hàn cũng biết tiệc rượu sẽ tiến hành ở nơi nào, bởi vậy sau khi ra cửa liền lao thẳng tới. Tiệc rượu là một người tên Tuyên Anh tổ chức, hắn là thiên kiêu lâu năm, theo nơi này lấy mười tỉ năm xếp bảng một lần, vậy hắn chính là người trên hai đời, đã sớm đạt đến Tiên Vương tầng chín. Đạt đến tầng chín vẫn không có rời học viên cũng không nhiều, bởi vì đại bộ phận người sẽ theo Thiên Tôn đi vực ngoại tác chiến với Cuồng Loạn, tuy chỉ là đánh xì dầu, hơn nữa cực kỳ nguy hiểm, nhưng ở trong sinh tử một đường kia, thu được cảm ngộ cũng sẽ cao một chút. Có thể nói, đại bộ phận Thiên Tôn đều là ở trong chiến trường vực ngoại đột phá. Kỳ thực Tuyên Anh cũng đi qua vực ngoại chiến trường, hiện tại là trở về "nghỉ ngơi", thuận tiện nghe theo ý nghĩ của đại nhân vật nào đó, làm một tiệc rượu, nhận thức các "đệ đệ muội muội", phổ cập cho bọn họ biết vực ngoại chiến trường tàn khốc. Động phủ của hắn ở giữa sườn núi, đừng xem cùng ở trong Vũ Viện, nhưng khoảng cách thực rất xa, ngay cả Lăng Hàn lao nhanh, phỏng chừng cũng phải một canh giờ mới có thể tới. Đằng đằng đằng, phía sau truyền đến âm thanh. Lăng Hàn kinh ngạc, tuy hắn không có toàn lực chạy, nhưng tốc độ đã sắp đến cực hạn, lại còn sẽ bị đuổi theo? Hắn quay đầu lại xem, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang nhanh chóng tiếp cận, vật cưỡi lại là một con Long! Long, đứng đầu Tiên Thú, đây là một loại sinh vật vô cùng mạnh mẽ, có người nói từ nhỏ liền có thể trở thành Tiên Vương, chỉ nói điểm ấy, trên đời này có chủng tộc nào có thể so sánh? Bởi vậy, Long cũng là tồn tại cực kỳ kiêu ngạo. Lăng Hàn ở Tiên Vực vị diện không có nhìn thấy Tiên Long, bởi vì Tổ Long bị Phong Tình Thiên Tôn luyện thành Bảo khí, mà Long khác cơ bản ở lúc chống đỡ dị vực xâm lấn chết trận. Đồng lý, Phượng Hoàng nhất tộc cũng như thế, Tổ Phượng đồng dạng chết ở trong tay Phong Tình Thiên Tôn. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy Tiên Vương Đại Long, nhưng lại làm vật cưỡi, điều này làm cho Lăng Hàn có chút giật mình. Xèo, Long đằng mà qua, xe ngựa cũng sượt qua người, chỉ thấy trên thân xe nằm dày đặc phù văn, hiển nhiên cái này cũng không phải phàm vật, bằng không nơi nào chịu đựng được tốc độ như vậy, đã sớm tan vỡ rồi. - Ngu ngốc, đến đuổi a! Một người từ trong cửa sổ xe thò ra, nhìn Lăng Hàn khiêu khích. Vốn vượt qua liền vượt qua, Lăng Hàn cũng không có để ở trong lòng, hắn chỉ cảm khái một chút mà thôi, lại không ngờ đi đường cũng bị trào phúng. Người kia là nam tử, cực kì trẻ tuổi, hắn cười ha ha, nói xong liền ngồi trở lại thùng xe. Trong xe cực kỳ xa hoa, trải thảm dày đặc, trừ hắn ra, còn có một thanh niên trẻ y phục tím đang phẩm rượu, thấy hắn thu đầu, người này thả chén rượu xuống, chầm chậm nói: - Trác thiếu, như vậy không hay đâu? - Có cái gì không được, chỉ là Tiên Vương tầng ba, ngay cả công cụ thay đi bộ cũng không có, có thể là nhân vật nào! Nam tử này nói, hắn gọi Trác Khải, còn có một thân phận hiển hách, tổ gia gia của hắn chính là chuẩn Thiên Tôn! Tuy mang chữ chuẩn, vẫn không có chân chính bước vào cảnh giới vô địch kia, nhưng chỉ cần cùng Thiên Tôn dính lên một chút, vậy còn chưa đủ trâu bò sao? Bởi vậy, Trác Khải tự nhiên hung hăng. Người thanh niên trẻ y phục tím kia vừa định nói chuyện, nhưng bỗng nhiên "phốc" một hồi, phun hết rượu trong miệng ra. - Người đây là làm sao? Trác Khải cười to, đường đường Tiên Vương tầng ba lại sẽ chật vật như vậy, thực sự là cười chết người. Thanh y thiếu niên liên tục ho khan, nói không ra lời, chỉ dùng tay chỉ vào phía sau của Trác Khải. Trác Khải kỳ quái, quay đầu nhìn lại, nhất thời, hắn chỉ cảm thấy lạnh cả người, để hắn suýt chút nữa thất thanh kêu lên... Nơi cửa sổ xe đột nhiên có thêm một gương mặt, không phải người vừa nãy hắn trào phúng sao? Thấy quỷ a, lại vô thanh vô tức liền chạy tới, muốn hù chết người sao. Hơn nữa, xe ngựa hiển nhiên còn đang cao tốc đi tới, người này lại tới được, ổn định đến dọa người, đây là quái vật gì? - Nhà quê, mau cút! Trác Khải lớn tiếng kêu lên, có chút thẹn quá thành giận, hắn lại bị sợ rồi. Ở Viêm Sương Vị Diện, kỳ thực có rất nhiều người phản cảm người ngoài tới, cho rằng bọn họ cướp đi quá nhiều cơ duyên lẽ ra nên thuộc về mình. Đây là một mâu thuẫn rất lớn, nếu không phải có rất nhiều đại nhân vật trấn áp, sợ là sớm đã bạo phát một hồi nội chiến kịch liệt.