Chương 3968: Đập Phá Quán

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:39:25

Thịnh hội hôm nay, mục đích nhằm tạo thế cho Hồng Thiên Bộ, về phần giẫm lên mặt mũi Ngoại Vụ phủ và Trần Phong Viêm chỉ là thuận tiện mà thôi. Nếu Lăng Hàn muốn chạy tới nơi này tham gia náo nhiệt, bọn họ cứ tiếp tục giẫm là được. Loại tiểu nhân vật này, giẫm chết cũng không có bao nhiêu người nhìn. Lục Hải Nguyên nhìn thẳng vào Lăng Hàn, hắn rõ ràng còn thấp hơn Lăng Hàn một chút nhưng lại mang theo tư thế từ trên cao nhìn xuống. Đây là cảm giác ưu việt của đa số người trong lồng giam, ha ha, bản thân chỉ là một tên tù nhân lại cho rằng mình cao cao tại thượng, xem thường sinh linh trên đại lục nguyên thủy. Lăng Hàn nhìn thẳng vào mắt Lục Hải Nguyên, gương mặt dần dần lạnh lẽo: - Ngươi nói cái gì? - Ta bảo ngươi quỳ xuống! Lục Hải Nguyên xem thường và nói lại lần nữa, trên thực tế, cho dù là Tầm Bí cảnh trong lồng giam muốn quỳ trước mặt hắn, hắn cũng phải xem tâm tình, cũng không phải ai cũng có tư cách quỳ trước mặt hắn. Lăng Hàn nhìn thẳng vào mặt đối phương, đột nhiên chân hắn phát lực, ầm, hắn bạo phát tốc độ kinh người, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Lục Hải Nguyên và tát một cái. - Thật can đảm! Lục Hải Nguyên cười lạnh, hắn xuất một quyền đáp trả Lăng Hàn, tên này dám xuất thủ với mình, hắn quá to gan lớn mật. Ông, Lăng Hàn bộc phát sát khí xung kích. Hình thành vào lúc thất biến, cho dù là Khai Khiếu cảnh thì thế nào, cũng phải trúng chiêu. Công kích của Lục Hải Nguyên chậm lại, hắn có thể được Hóa Linh cảnh thu làm đệ tử, tự nhiên cũng không phải là rác rưởi, hắn khôi phục thanh tỉnh trong nháy mắt. Nhưng cao thủ so chiêu, chỉ một cái nháy mắt cũng đủ phân thắng bại. Bốp, bàn tay của Lăng Hàn giáng xuống, Lục Hải Nguyên bay ra xa, sau khi hắn bay một vòng cung và rơi xuống đất. Lúc này toàn trường lặng ngắt như tờ. Lục Hải Nguyên vừa mới phách lối cỡ nào, hắn còn không đặt hoàng tử vào trong mắt, các hoàng tử cũng không dám làm gì hắn, bởi vì hắn là đệ tử của Hóa Linh Chân Quân. NhưngLăng Hàn lại không quan tâm, hắn dám tát trực tiếp vào mặt đối phương. Vẻ mặt đám người đầy cổ quái, quả nhiên, Lăng Hàn vẫn là Lăng Hàn, không sợ trời không sợ đất, trước đó còn dám chống đối cường giả Sinh Đan cảnh, hiện tại tát một tên Khai Khiếu cảnh cũng không có gì khó hiểu. Vấn đề nằm ở chỗ, người ta là đệ tử của Hóa Linh cảnh, tại sao không chịu nổi một kích như thế? Trên thực tế, Lăng Hàn sử dụng sát khí xung kích làm Lục Hải Nguyên thất thần trong nháy mắt, sau đó sử dụng thần nhãn nhìn rõ công kích của đối phương, hai năng lực này sinh ra lúc thất biến. Cho nên, một kích đánh bay Lục Hải Nguyên, không phải vận khí của Lăng Hàn, cũng không phải Lục Hải Nguyên không đủ mạnh, mà là Lăng Hàn sử dụng toàn lực ứng phó, hắn muốn lập uy cho nên không thể xảy ra sơ suất. Lục Hải Nguyên bò dậy, mặc dù trên mặt sưng lớn nhưng trên thực tế cũng không phải trọng thương, nhưng bị người ta đánh một tát, hơn nữa là tát vào mặt, hắn vô cùng tức giận. - Lăng Hàn, ngươi muốn tìm cái chết đúng không? Hắn cắn răng nói một câu. - Không có chứng nhận của bản phủ, ai cho phép ngươi ở lại đế đô? Lăng Hàn thản nhiên nói: - Hiện tại cho ngươi một cái cơ hội, lập tức quỳ xuống đầu hàng, nếu không, bổn phủ chủ chỉ có thể đuổi ngươi ra ngoài. Tất cả mọi người kinh ngạc, Lục Hải Nguyên chính là đệ tử của Hóa Linh Chân Quân, ngươi dám chọi cứng với hắn? Mặc dù thực lực Lục Hải Nguyên không thể so sánh với Sinh Đan cảnh, Trần Phong Viêm có thể đối kháng với Sinh Đan cảnh, nhưng Hóa Linh Chân Quân vừa xuất hiện, Trần Phong Viêm chỉ có thể bại lui. Bằng không, vì sao mấy hoàng tử lại nén giận như thế? - Lăng Hàn, không nên hồ nháo! Đại hoàng tử lên tiếng khiển trách. - Hiện tại không phải thời điểm ngươi hành động theo cảm tính! Tam hoàng tử cũng lên tiếng. Các hoàng tử khác cũng phản đối Lăng Hàn. Không thể trách bọn họ hèn nhát như thế, chỉ có thể nói lực uy hiếp của Hóa Linh Chân Quân quá lớn. Tất cả mọi người lắc đầu, càng có cảm giác bi ai, ngay cả con trai của Trần Phong Viêm cũng phản đối Lăng Hàn, đây là việc buồn cười cỡ nào? Lục Hải Nguyên cười ha ha: - Lăng Hàn, ngươi không cảm thấy mình là tên hề hay sao? Ngươi nhảy lên nhảy xuống như thế, kết quả lại bị mấy tên này khiển trách, không cảm thấy buồn cười hay sao? Lăng Hàn lắc đầu: - Lúc ngươi nói lời này, vết thương trên mặt đã khỏi chưa? Lục Hải Nguyên biến sắc, Lăng Hàn nói thế là xát muối vào vết thương của hắn. - Muốn chết! Hắn hét lớn một tiếng và lao thẳng về phía Lăng Hàn, lần này hắn sử dụng thần thức bảo hộ tâm thần. Hữu dụng sao? Lăng Hàn lại sử dụng sát khí xung kích, cho dù Lục Hải Nguyên có phòng bị cũng vô dụng, hắn vẫn thất thần trong nháy mắt. Lăng Hàn giơ tay, hắn lại tát một cái. Dù sao đã ăn thua thiệt một lần, Lục Hải Nguyên vô ý thức cúi đầu xuống nhưng vẫn bị chưởng phong quét trúng, trên trán hắn lưu lại ấn ký màu đỏ, nhưng cuối cùng hắn không bị đánh bay ra ngoài. Theo suy nghĩ của Lục Hải Nguyên, đây là sỉ nhục to lớn, vẻ mặt hắn càng ngày càng khó coi. Hai lần xuất thủ nhưng đều thất bại, hắn lại là đệ tử của Hóa Linh cảnh, không phải biến thành trò cười cho kẻ khác hay sao? - Hỗn đản! Tay phải hắn chấn động, trong tay xuất hiện tiểu tháp màu trắng cao bảy tấc, nó bay lên lơ lửng trên đầu hắn, một tia sáng màu xanh bao phủ hắn vào trong. Lục Hải Nguyên thét dài, hắn lao lên lần thứ ba, lần này hắn còn dùng binh khí, đó là một thanh trường kiếm. Lăng Hàn sử dụng phương pháp cũ, lại phát hiện ngọn tháp của đối phương có tác dụng phòng bị thần thức xâm lấn, sát khí xung kích của hắn vô hiệu. Lúc này thú vị, nếu hắn quá mức phế vật, còn dám xưng là đệ tử của Hóa Linh cảnh hay sao? - Chết! Lục Hải Nguyên chém một kiếm sinh ra hào quang vạn trượng, ngay cả không khí cũng sôi trào. Ánh mắt Lăng Hàn ngưng trọng, kiếm trong tay đối phương chính là pháp khí nhất tinh, nếu hắn dùng nhục quyền đối kháng, có lẽ với thất cốt cường hoành của hắn sẽ không tổn thương nặng, nhưng khẳng định sẽ tróc da chảy máu. Làm như vậy không đáng. Hắn sử dụng chiến chùy tấn công, tư, lôi quang xuất hiện và ngăn cản trường kiếm. Oanh! Oanh! Oanh! Chiến chùy va chạm với trường kiếm tạo thành tia sáng chói mắt, làm cho rất nhiều người không mở mắt ra được, cũng không thể nhìn thẳng. Đây là đối thủ rất mạnh, Lăng Hàn nói thầm trong lòng. Tu vi Khai Khiếu cảnh, lại là thiên tài võ đạo nhất tinh, Lục Hải Nguyên có được thực lực quét ngang Khai Khiếu cảnh, hắn cũng không kém hơn Lăng Hàn, lúc trước, hắn bị đánh bay do trúng sát khí xung kích nên thua thiệt, cũng không phải thực lực của hắn thấp. Hiện tại hắn phát huy toàn bộ chiến lực, uy lực rất khủng bố, mấy hoàng tử vô cùng hoảng hốt, tự nghĩ nếu mình tiến lên đánh một trận, phần thắng của bọn họ quá nhỏ. Đương nhiên, Lục Hải Nguyên cũng đã xem Lăng Hàn thành đối thủ, bởi vì hắn cao hơn Lăng Hàn một đại cảnh giới, nếu không thiên tài nhất tính là cái gì, hoàn toàn không thể đối địch với Lăng Hàn. Lăng Hàn phát động nhãn thuật, thế giới biến thành chậm chạp, hắn phân giải từng chiêu công kích của Lục Hải Nguyên. Tình cảnh của Lục Hải Nguyên biến thành hỏng bét, hình thức công kích bị người ta nắm giữ, hắn cảm thấy bó tay trói chân, lại không thể phát huy một chiêu bình thường, hắn phát hiện Lăng Hàn đã chờ sẵn trước mặt hắn. Làm sao đánh bây giờ? Hắn không ngừng biến chiêu nhưng vô dụng, dường như Lăng Hàn chính là con giun trong bụng hắn, hiểu rõ hắn như lòng bàn tay.