Chương 2998: Siêu đại phô trương

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:39:55

Mặt khác tuy cũng có chút ít người phô trương, nhưng quyết không thể so sánh với vị này. - Không biết là ai? Lăng Hàn hiếu kỳ. Đại Hắc Cẩu cũng dùng móng vuốt gãi đầu: - Đi, chúng ta gõ muộn côn đi. Lăng Hàn trừng nó một cái, Tiên Kim vốn vô cùng hiếm có, mà Tiên Kim Thông Linh, hóa thành hình thú, vậy thì càng thêm hiếm có, chủ nhân của cỗ xe ngựa này tất nhiên vô cùng phi phàm, đi gõ muộn côn, không sợ bị bạo đánh sao? - Muốn đi ngươi đi a. Hắn quyết đoán lắc đầu. Đại Hắc Cẩu cũng chỉ nói mà thôi, không có tiếp tục kêu gào. Rất nhanh, một người một chó liền đi tới đỉnh núi, hiện ở bên ngoài đậu đầy đủ loại xe ngựa, nhưng tuy Kim Ngưu rất nhỏ, lại vô cùng bắt mắt, bởi vì bốn phía căn bản không có một chiếc xe ngựa dám tiếp cận, ai cũng bảo trì đầy đủ khoảng cách, khiến nó lộ ra hạc giữa bầy gà. Cũng thế, Tiên Kim Hóa Hình, dù chỉ có tầng một, nhưng lực phòng ngự lại đạt đến Tiên Vương đỉnh phong, bất tử bất hoại. Ngẫm lại Thiên Sinh liền biết, đây là người khó chơi cỡ nào? Nhưng bây giờ, một sinh linh Tiên Kim Hóa Hình cường đại rõ ràng làm cước lực cho người, người sau lưng lại cường đại cỡ nào? - Rốt cuộc là nhà ai nhỉ? Không chỉ Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu hiếu kỳ, ở cửa động phủ rất nhiều người đều nghị luận nhao nhao, bọn hắn đều chưa từng gặp qua cỗ xe ngựa này, ai cũng đang suy đoán chủ nhân của xe ngựa là ai, hoặc người tới lần này lại là vị Thiên Tôn hậu đại nào. Có ít người sớm liền tiến vào động phủ, có ít người lại ở bên ngoài hô bằng gọi hữu, muốn cả đàn cả lũ lại đi vào. - Lăng Hàn! Có người đang gọi, Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn lại, đây là một người chưa từng bái kiến, nhưng hắn vẫn biết là ai, bởi vì lúc trước thời điểm hắn cùng Thiên Sinh chiến đấu, đã từng quét qua khí tức của người này. - A Mục? Hắn nói. - Không sai. A Mục gật đầu, lại không kỳ quái Lăng Hàn nhận ra mình, hắn ở trong võ viện nổi danh hơn mười tỷ năm, tư liệu sớm đã bị người biết rõ, hiện tại Lăng Hàn nhận ra lại có cái gì? - Ha ha, Hà Vũ Phong đã tiến lên chuẩn Thiên Tôn, chúng ta cũng phải nhanh một chút rồi. Lại một thanh âm vang lên, Đỗ Thập Nhất xuất hiện, hắn dáng người khôi ngô, bá khí hiển lộ, khí thế khinh người. - Có khi Lăng Hàn sư đệ cái sau vượt cái trước, trước một bước trở thành chuẩn Thiên Tôn. Tàn Nguyệt cũng xuất hiện, trên mặt lạnh lùng, người không biết còn tưởng rằng hắn đối với mình có ý kiến. Tam cự đầu xuất hiện, lập tức đưa tới toàn trường chú ý. Đại Hắc Cẩu tự nhiên sẽ không kinh sợ trường hợp như vậy, một bên ưỡn ngực hóp bụng, vừa hướng lấy người xung quanh vung trảo chào hỏi, một bộ ta là đại nhân vật. - Bái kiến ba vị! Lăng Hàn chắp tay, chào hỏi Tam cự đầu. Tam cự đầu đối với hắn cực kỳ khách khí, bọn hắn đều là ngạo khí khinh người, ngay cả Tiên Vương tầng chín đỉnh phong cũng sẽ không ở trong mắt bọn hắn, chỉ khi nào chứng minh tương lai có thể cùng bọn họ bình khởi bình tọa, bọn hắn sẽ buông cái giá, trở nên bình dị gần gũi. Lăng Hàn đã chứng minh hắn tương lai có tư cách trở thành Thiên Tôn, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, tự nhiên để cho Tam cự đầu tiếp nạp hắn. Tuy Đại Hắc Cẩu không đáng tin cậy, vô cùng bựa, nhưng nó cũng xác thực có tư cách trở thành Thiên Tôn, đồng dạng để cho Tam cự đầu không dám lãnh đạm, hơn nữa nó đã là Tiên Vương tầng chín, vô luận từ phương diện nào, nó cũng không thua Tam cự đầu. - Hừ! Trong tiếng hừ lạnh, Ngự Hư Tiên Vương xuất hiện, hắn không phải một người, còn mang theo con của hắn. - Lão bất tử, hừ cái gì? Lăng Hàn còn không có nói, Đại Hắc Cẩu trước tiên bão tố, nó đối với Ngự Hư Tiên Vương tự nhiên là hận khắc cốt, nhe răng ra, trong miệng phun lấy nhiệt khí. - Một con súc sinh, dám nhục cha ta? Ngự Vô Địch lập tức nhảy ra ngoài, ở trong mắt của hắn, phụ thân chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên Vương, không người có thể địch, hiện tại một con chó đen cũng dám ở trước mặt quát tháo cha hắn, tự nhiên để cho hắn không thể nhẫn nhịn. - Tiên Vương tầng ba, không muốn tự đòi mất mặt. Lăng Hàn thản nhiên nói. Ở trong võ viện, cường giả không thể ra tay với người thấp hơn hai tầng, nhưng không có nghĩa là một phương yếu thế có thể chủ động khiêu khích, bằng không mà nói, bị đánh nữa cũng không ai nói gì. Ở thế giới này, cuối cùng là thực lực vi Vương. Hiện tại Ngự Vô Địch chủ động khiêu khích một Tiên Vương tầng chín, như vậy dù bị đánh giày vò cũng đáng đời, Đại Hắc Cẩu cái rắm cũng sẽ không sai. Ngự Vô Địch hiển nhiên biết rõ điểm ấy, hắn còn dám nhảy như vậy, tự nhiên là bởi vì sau lưng có phụ thân của hắn. - Lăng Hàn! Ngự Vô Địch nhìn về phía Lăng Hàn, lông mi không khỏi nhíu lại, giận không kiềm được. Hắn đi Tiên Lộ, vốn định thành tựu tiên chủng hoàn mỹ, lại bị Lăng Hàn bức bách, không thể không sớm đột phá, cùng hoàn mỹ vô duyên, cái này tự nhiên để cho hắn ôm hận trong lòng, chỉ là chiến lực bản thân xa xa không bằng Lăng Hàn, làm sao có cơ hội rửa nhục? Lúc này cừu nhân tương kiến, tự nhiên đặc biệt đỏ mắt. Lăng Hàn lại không liếc hắn một cái, loại mặt hàng này đã không để ở trong mắt hắn rồi, nếu không phải ở trong võ viện, hắn liền một cái tát đập chết. Hắn nhìn chằm chằm vào Ngự Hư Tiên Vương, thản nhiên nói: - Quản tốt miệng nhi tử của ngươi, ta có thể đập nát nó! Ngự Hư Tiên Vương không khỏi cười lạnh: - Lăng Hàn, ngươi thật đúng là hung hăng càn quấy, cảm thấy rảo bước tiến lên tầng bảy rồi, thì có tư cách cùng bổn tọa địa vị ngang nhau? - Lão quỷ, ngươi hung cái gì, không biết tiểu tử này là cẩu gia bảo kê sao? Đại Hắc Cẩu nhảy ra ngoài, ngón tay chỉ Ngự Hư Tiên Vương, ý khiêu khích mười phần. Ngự Hư Tiên Vương cực kỳ khinh thường: - Bại tướng dưới tay, bổn tọa một người là có thể trấn áp hai cái như ngươi! Đại Hắc Cẩu hét lớn một tiếng, ngang nhiên ra tay. Ngự Hư Tiên Vương ngược lại sững sờ, ở trong mắt hắn, Đại Hắc Cẩu là loại nhu nhược tiêu chuẩn, làm sao dám chủ động ra tay với mình? Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua Đại Hắc Cẩu oanh kích, tay phải ngưng quyền, đánh về phía Đại Hắc Cẩu, quy tắc ngưng tụ, một quyền này uy thế kinh người. Bành! Hai người đối oanh một quyền, thân thể nhao nhao run lên, lui lại mấy bước, oanh, sóng xung kích đáng sợ tuôn ra, người ở phụ cận đều gặp không may, như rơm rạ bị ném bay lên.