Lăng Hàn không đáng kể nói:
- Không có chuyện gì, ngươi cứ việc truyền tin tức quay lại đi, chờ người Bảo Lâm Các đến chí ít đã là chuyện bốn năm mươi năm sau.
Hắn hiện tại thiếu chỉ là thời gian, bốn mươi, năm mươi năm sau hắn lại sẽ cường đại đến mức độ nào?
Lăng Hàn trở lại, Lâm Vũ Khởi thu thập tàn cục, nếu như Thi Cương Dương chết, nàng còn không thể thu hồi quyền khống chế Bảo Lâm Các, vậy năng lực của nàng không khỏi cũng quá thấp.
Trở lại Vũ Viện, Lăng Hàn liền phân loại Thần Thiết, sau đó lấy ra Tiên Ma Kiếm, bắt đầu nuốt chửng.
Theo từng khối từng khối Thần Thiết biến thành cặn bã, phẩm chất của Tiên Ma Kiếm cũng hoả tốc tăng lên.
Cấp mười hai! Cấp mười ba!
Liền thăng cấp hai, nhưng Tiên Ma Kiếm không thể xông lên cấp mười bốn, bởi vì Thần Thiết cấp mười ba thiếu một chút.
Lăng Hàn phái Đinh Bình đi một chuyến, để Lâm Vũ Khởi tiếp tục thu thập Thần Thiết cấp mười ba cho hắn, số lượng không cần quá nhiều, chỉ cần chừng hai mươi khối là được. Nhưng cấp bậc càng cao, Thần Thiết liền càng khó cầu, cái này không phải là mấy ngày liền có thể làm được, có thể một năm, cũng có khả năng mấy năm.
Lăng Hàn bình tĩnh lại tâm tình, bắt đầu chuẩn bị xung kích trung cực vị, mà Nữ Hoàng Đại Nhân đã bước vào trung cực vị, hiện tại Tiên thai của nàng còn cường đại hơn Cổ Đạo Nhất, mười thế thân đồng thời tu luyện, không nhanh đó mới gọi không có thiên lý.
Sau khi Thiên Phượng Thần Nữ chiếm được truyền thừa của ba con Phượng Vương, tu vi cũng bắt đầu bão táp.
Cái này không phải lập tức liền thể hiện ra, mà là để nàng ở trước khi bước vào Thánh Cảnh tốc độ tu luyện tăng cao vạn lần, bởi vậy, ngăn ngắn mấy tháng mà thôi, nàng liền bước vào Tinh Thần Cảnh trung cực vị, vượt qua thiên kiếp còn không bao lâu, cũng đã kiếm chỉ đại cực vị.
Mặt khác, Vũ Hoàng, Vô Tương Thánh Nhân mượn lực lượng của Thánh Dược cũng bước vào Tinh Thần Cực Cảnh, nhưng Từ Nhiên trước sau không bước ra bước đi này.
Oành!
Ngày đó, tháng ngày bình tĩnh cuối cùng bị đánh vỡ, cửa viện của Lăng Hàn bị người đập phá, xông tới ba người.
Ở trong Vũ Viện, có một quy định thành văn bản rõ ràng, chính là nơi ở của học sinh thuộc về cấm địa, bất luận người nào cũng không thể tự tiện xông vào, bằng không, sẽ có viện quy nghiêm khắc xử phạt, nhẹ trực tiếp khai trừ ra ngoài, nặng, phế bỏ tu vi, thậm chí xử tử cũng không phải là không có khả năng.
Bởi vậy, hết thảy học sinh đều vô cùng yên tâm, nơi ở là cảng tránh gió tuyệt đối, có thể an tâm bế quan tu luyện.
Nhưng lúc này đây, cái thiết luật này bị đánh vỡ.
Ba người xông vào nơi ở của Lăng Hàn, dáng dấp hùng hổ.
Lăng Hàn đi ra ngoài, chỉ thấy ba người này phân biệt là hai nam một nữ, hắn nhận ra hai người trong đó, nam tử chính là bát viện bá chủ Thái Miểu, cô gái kia là thân phận cao quý, thê tử của Đại Thánh... Chu Tú Nhi!
Tên nam tử cuối cùng rất trẻ tuổi, trẻ tuổi chân chính về mặt ý nghĩa, chừng hai mươi tuổi mà thôi, tu vi vừa bước vào Sơn Hà Cảnh, cái này hết sức kinh người, năm đó Lăng Hàn cũng chỉ đến như thế.
- Lăng Hàn!
Chu Tú Nhi uy nghiêm đáng sợ kêu lên, ngón tay chỉ Lăng Hàn, trên mặt tràn đầy oán hận.
Lúc trước nàng muốn gieo vạ Lăng Hàn, ở trên tân sinh luận võ cố ý thiên vị giúp Cổ Đạo Nhất, kết quả Đại Thánh tự mình mở miệng, bình định, chẳng khác gì là đánh nàng một bạt tai. tuy nàng ghi hận trong lòng, nhưng dám cùng Đại Thánh đối nghịch sao?
Hiện tại không giống, con trai của nàng coi như Thánh Nhân đời kế tiếp đến bồi dưỡng, mà nàng lại giáo dục nhi tử đến ngoan ngoãn, chỉ nghe lệnh nàng, ngay cả Đại Thánh cũng không dám đối với nàng như thế nào... chẳng lẽ còn có thể không nhìn nhi tử sao?
Bởi vậy, nàng rốt cục khí thế hùng hổ mà đến báo thù.
Sự chậm trễ này chính là mười mấy năm, nàng cũng nhịn một bụng khí.
Lăng Hàn cười nhạt, ôm quyền nói:
- Xin chào Thánh Mẫu.
Lễ không thể bỏ, hắn không thể đễ người nắm cán.
- Thấy Thánh Mẫu, còn không quỳ xuống?
Thái Miểu uy nghiêm đáng sợ nói, đối với Lăng Hàn phá hoại truyền thống hắn vẫn canh cánh trong lòng.
Chu Tú Nhi ngạo nhiên ôm ngực, nàng đương nhiên phải bắt bí uy nghiêm của Thánh Mẫu một hồi.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Trong Vũ Viện có quy định nào, thấy Thánh Mẫu cần quỳ xuống?
- Cái này không phải Vũ Viện quy định, mà là tôn trọng ít nhất, ngươi dám bất kính Thánh Nhân sao?
Thái Miểu lớn tiếng quát lên, trong bốn bá chủ bát viện, Dư Tố Tố vẫn chuyên tâm nghiên cứu trận đạo, hi vọng lấy trận nhập Thánh, đến hiện tại còn không có ra mặt.
Mà Nhậm Phi Vân là đứng bên Lăng Hàn, tuy Kỳ Thiên cũng là người ủng hộ truyền thống, nhưng còn lâu mới cấp tiến như Thái Miểu, đặc biệt là truyền ra tin tức Lăng Hàn dám cùng Thánh Mẫu đánh nhịp, hắn cũng không có kiên trì nhất định phải để Lăng Hàn cúi đầu nữa.
Cũng chỉ có Thái Miểu từ đầu đến cuối không nhả ra, chỉ là Lăng Hàn trước vẫn ở trong Hắc Tháp, hoặc ở trong viện của mình, lấy thân phận của hắn lại không thể cả ngày ở cửa bảo vệ, chưa từng có cơ hội xuất thủ.
Cho đến lúc này, Thánh Mẫu đại nhân đích thân tới, còn mang theo Thánh tử, muốn tìm Lăng Hàn phiền phức, cùng hắn ăn nhịp với nhau, lúc này liền xông vào.
Trời sập xuống, không phải có Thánh Mẫu Thánh tử gánh sao?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Tôn kính Thánh Nhân là để ở trong lòng, mà không phải làm ra cho người xem.
- Nguỵ biện!
Thái Miểu hừ lạnh.
- Ngươi có quỳ hay không?
Lúc trước Lăng Hàn chính là không chịu chui qua lỗ chó, lúc này mới dẫn ra phiền phức phía sau, vậy hiện tại, Thánh Mẫu đại nhân mang theo Thánh tử đích thân tới, ngươi còn có thể kiên trì cốt khí sao?
Lăng Hàn đơn giản nhìn về phía người trẻ tuổi kia, cái này đương nhiên chính là con trai độc nhất của Tinh Sa Đại Thánh, tiều hài lúc trước một mực muốn cưỡi ngựa, còn bị hắn doạ. Mười mấy năm trôi qua, tiểu hài lúc trước cũng đã biến thành thanh niên phong thần tuấn lãng, là một nhân tài.
Hắn cười cợt nói:
- Người trẻ tuổi, xưng hô như thế nào?
Người trẻ tuổi này lộ ra nụ cười ngại ngùng nói:
- Ta tên Mật Học Danh.
Hóa ra, Tinh Sa Đại Thánh họ Mật.
Lăng Hàn không khỏi cười, lúc trước Mật Học Danh này là ngoan chủ, coi Tinh Thần Cảnh là ngựa cưỡi, nhìn thấy tỷ tỷ đẹp đẽ liền nói muốn kết hôn làm thê tử, nhưng hiện tại lại da mặt non như thế?
Hẳn là Tinh Sa Đại Thánh dạy dỗ ra, con cháu thế gia chân chính dĩ nhiên kiêu ngạo, nhưng bình thường đều là kiêu ngạo ở trong xương, từ bề ngoài xem ngược lại là bình dị gần gũi, một điểm ngạo khí cũng không có.