Lăng Hàn sờ cằm sau đó nhoẻn miệng cười:
- Hình như đụng phải một góc đáng sợ.
Dù sao đã làm rồi, nghĩ nhiều làm gì?
Lăng Hàn kéo lên một chân yêu thú quay về, với lực lượng cường đại của hắn dễ dàng kéo con yêu thú to lớn. Rất nhanh Lăng Hàn đến chỗ nhóm Đường Hải gục ngã.
Tám người chưa tỉnh.
Lăng Hàn nhìn Trương Hồng Lãng thiếu một cánh tay, lại ngó Cư Vĩnh Tư vết máu sắp khô, hắn thở dài.
Tuy ở chung không lâu nhưng Lý Thất Dạ lại nổi tính bao che khuyết điểm, đồng đội chết, tàn tật trước mặt làm tâm tình của hắn nặng nề.
Lăng Hàn đánh thức mọi người dậy.
- Tiểu Cư!
- Cư ca!
Mỗi người vừa tỉnh lại liền bật dạy la toáng lên, quay đầu tìm Cư Vĩnh Tư.
Bọn họ chỉ thấy cái xác lạnh băng.
Cả nhóm gầm rống:
- A!
Trương Hồng Lãng bị cụt tay cũng không buồn vì mình, mặt gã nổi gân xanh.
Lăng Hàn khẽ thở dài:
- Yêu thú đã bi ta giết, đây là một con yêu thú giỏi khống chế tinh thần, là nó không ngừng ảnh hưởng mọi người, hại Cư Vĩnh Tư tự vận.
Mọi người nhìn yêu thú đã chết, chỉ muốn lại giết nó thêm lần nữa.
- Chết tiệt!
Hèn gì Lăng Hàn đánh xỉu bọn họ, không thì họ chẳng thể chống cự yêu thú khống chế, có lẽ thi nhau tự sát.
Lăng Hàn không nói về thủy tinh màu máu. Con yêu thú vốn là nhiệm vụ của hắn, nó là chiến lợi phẩm tùy hắn chọn, hơn nữa Lăng Hàn cảm thấy chuyện này liên quan to lớn.
Đường Hải lấy lại sự bình tĩnh của chiến sĩ, gánh trách nhiệm đội trưởng:
- Dọn dẹp đi, về thành!
Bọn họ trở về, ra khỏi núi họ thuê một chiếc xe.
Vì phải mang xác của Cư Vĩnh Tư về, nếu không có xe thì không tiện, còn có xác con yêu thú nữa.
Sau khi thiên địa biến đổi lớn, núi sông xảy ra thay đổi, trừ biến lớn, rộng, sâu ra ảnh hưởng lớn nhất là ngăn chặn thông tin.
Đừng thấy Hùng Cứ thành có network vượt thành vực nhưng đó là dựa vào cáp quang nối dưới đất, nếu là sóng điện vô tuyến sẽ bị núi sông ngăn cách. Đường dây mạng như thế cực kỳ không ổn định, vì tùy thời sẽ xảy ra động đất làm đứt cáp.
Sau khi thiên địa biến đổi động đất thường xảy ra như ăn cơm bữa.
Lùi một bước, hễ là võ giả và yêu thú đại chiến thì cáp quang dễ bị phá hoại.
Nên nhóm Đường Hải không cách nào đưa tin về ngay, chỉ có thể chờ bọn họ trở lại Đường Hải.
Sau mười một ngày bọn họ quay về Hùng Cứ thành.
Khi nhóm Đường Hải nâng xác Cư Vĩnh Tư vào doanh địa, quân doanh trở nên tĩnh lặng.
Thật lâu sau vang tiếng hú đau thương như sói tru.
Huyền Thanh kỳ như một đại gia đình, Cư Vĩnh Tư đã chết không chỉ là chiến hữu còn là huynh đệ của họ.
Liên Tuyết Dung lập tức triệu kiến tiểu đội thứ bảy. Vốn có Lăng Hàn tham gia vào nhiệm vụ nên xuôi chèo mát mái, vì sao một chết một tàn quay về?
Đường Hải là đội trưởng, chủ yếu là gã kể, Lăng Hàn bổ sung thêm. Nói đến chi tiết chiến đấu với yêu thú thì do Lăng Hàn kể.
Nghe xong Liên Tuyết Dung mặt đen như than, sát khí dao động.
Chỉ một con yêu thú thì nàng chấp nhận, số phận của chiến sĩ là hy sinh vì nước. Nhưng tình hình bây giờ là có thế lực khác tham gia.
Cư Vĩnh Tư chết, Trương Hồng Lãng tàn tật, món nợ này phải tính trên đầu thế lực đó.
Liên Tuyết Dung trầm giọng nói:
- Ta sẽ bẩm với thành chủ đại nhân ngay, thù này... mỗi người hãy nhớ kỹ trong lòng!
Đám người Đường Hải hét to:
- Tuân lệnh!
Thù sâu như biển này bọn họ muốn quên cũng không được.
Lăng Hàn đi Từ Tâm dược đường nhìn xem. Thị nữ nhỏ rất vui, hơn hai mươi ngày không được gặp thiếu gia rồi.
Hoán Tuyết vẫn giữ tốc độ tiến bộ kinh người. Tụ linh trận, Bí Lực Hoàn, Tham Mạch đan bản cải tiến cung ứng không giới hạn, nên mới hơn hai mươi ngày Hoán Tuyết từ bát mạch thẳng tiến cửu mạch.
Chỉ kém một chút xíu nữa là Hoán Tuyết sẽ trở thành cao thủ kình lực phát ra ngoài.
Bí Lực Hoàn bán hàng ngày, Tham Mạch đan thì cách bảy ngày đấu giá một lần, đã kiếm được tài phú kinh người. Thêm năm ngày nữa Trú Nhan đan sắp yết giá bán ra.
Mạc Quốc Hào đặt giá trên trời, nhưng tin tưởng con số bán ra sẽ rất khủng, tiếc rằng sản lượng là vấn đề lớn.
Vì đan phương quá quan trọng, Mạc Quốc Hào chỉ truyền cho Chung Dương Tất, đệ tử mà gã xem trọng nhất, hai sư đồ luyện đan không bằng hiệu suất một phần mười của Lăng Hàn.
Lăng Hàn có thể cùng lúc luyện chế mấy lô đan dược, xác suất thành công trăm phần trăm.
Lăng Hàn không cưỡng ép, dù sao thì hắn không cần ra tay, chỉ ngồi lấy tiền nên hắn không đòi hỏi nhiều.
Tiểu đội thứ bảy mang về con yêu thú bị đưa đi phủ thành chủ. Chưa từng nghe loại yêu thú giỏi khống chế tinh thần, còn tình nghi có người chăn nuôi nên kinh động cả Phong Tử Thịnh.
Lăng Hàn lấy miếng thủy tinh màu tím ra nghiên cứ kỹ, hắn tin tưởng thứ này có liên quan rất lớn.
***
Một nơi nào đó.
Có một người áo đen quỳ dưới đất bao cáo:
- Đại nhân, xảy ra chút sai lầm nhỏ.
Một nam nhân người ẩn trong ánh sáng đỏ máu đứng trước mặt người áo đen, không thấy rõ khuôn mặt, mái tóc đen dài tới eo, toát ra khí thế đáng sợ khiến người nghẹt thở.
Nam nhân phát ra ánh sáng đỏ đang nhấm nháp rượu, chợt ngừng uống:
- Hưm? Sai lầm gì?
Người áo đen không dám đứng dậy, báo cáo:
- Thể thực nghiệm số ba mươi chín bị người đánh chết.
Dù bao nhiêu lần gặp vị đại nhân này vẫn khiến gã dâng lên kính sợ, hãi hùng vô biên khó thể kiềm nén.
Nam nhân ẩn trong ánh sáng đỏ bình tĩnh hỏi:
- Không cướp lại thể thực nghiệm sao?
Người áo đen nghiêm túc nói:
- Không được, ba người bảo vệ đều chiến chết, thể thực nghiệm bị đưa đi Hùng Cứ thành.
Nam nhân trong ánh sáng đỏ gật đầu nói:
- Hùng Cứ thành? Đúng là căn cứ thực nghiệm cách chỗ đó không xa.
Người áo đen ngập ngừng nói:
- Đại nhân, nếu lỡ bọn họ phát hiện cái gì thì...
Người áo đen biết việc mình làm không thể phơi bày ra ánh sáng, không thì chẳng ai cứu gã được. Ngay cả chủ thượng địa vị vô cùng cao thượng của gã cũng sẽ đầu rơi xuống đất.
Nam nhân trong ánh sáng đỏ trầm ngâm nói:
- Vậy sao? Thế thì thả toàn bộ thể thực nghiệm ra dẫn động thú triều, san bằng Hùng Cứ thành đi.
Ui!
Người áo đen hút ngụm khí lạnh. Phát động thú triều san bằng Hùng Cứ thành? Cái này không đơn giản là một câu nói, nó liên quan đến vô số kết quả.
Người áo đen run giọng nói:
- Đại nhân, san bằng Hùng Cứ thành không khó nhưng diệt nguyên tòa thành lớn thì thánh thượng sẽ nổi sơn lôi đình.