Trên người Bích Tiêu công chúa hiện ra một quầng sáng màu vàng nhạt, ngưng tụ thành hình thái một con khỉ. Nhìn qua có vài phần tương tự với con yêu hầu ở trên bầu trời kia.
Nàng có thể chống đỡ được luồng sát khí này trùng kích, cũng không bởi vì nàng là tu vi Tầm Bí Cảnh, là bởi vì quầng sáng này.
Lăng Hàn lại hoàn toàn khác. Trong cơ thể hắn có mười vạn vạn vị diện. Mỗi một sinh linh đều nắm giữ ý chí của mình. Một ý chí này tất nhiên không tính là gì cả. Nhưng vô số sinh linh bên trong mười vạn vạn vị diện này công lại, như vậy đủ cường đại, để đối kháng với sát khí trùng kích.
Lục Oa thì sao?
Nàng căn bản không ở trong thời không này, lại làm sao có thể chịu ảnh hưởng?
Trên bầu trời, yêu hầu lại không có để ý tới đám người phía dưới. Lệ khí của nó trùng thiên, vung vẩy côn sắt không ngừng đập về phía bạch hổ.
Ngươi là thần thú lại như thế nào, đánh cho ngươi phục.
Đây là một loại ngạo khí, chính là bá đạo như vậy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Côn sắt không ngừng hạ xuống. Bạch hổ tất nhiên chỉ còn lại có khả năng chống đỡ. Sau mấy trăm côn xuống, bạch hổ mặc dù không có nhận một chút tổn thương nào, nhưng ảo ảnh lại dần dần trở nên hư ảo.
Nó không phản kháng nữa, mà nhìn chằm chằm vào con yêu hầu.
Ầm.
Một côn đánh lại, thân hình của nó nhất thời tiêu tan.
Yêu hầu chống côn, đứng ngạo nghễ ở trong thiên địa, hình như trời sập xuống, nó cũng có thể dốc hết sức nâng lên.
Nhưng thân ảnh của nó đã trở nên mơ hồ, bỗng nhiên biến mất.
Cuộc chiến đấu kết thúc với một loại phương thức chấn động lại có tính hí kịch.
Lăng Hàn đứng, Hổ Tứ Hải ngã xuống.
Ai có thể nghĩ tới, cuộc chiến đấu của hai người này tự nhiên sẽ triệu hồi ra yêu thánh thời kỳ viễn cổ, cách dòng sông dài lịch sử tiến hành một hồi loại chiến đấu khác.
Là yêu hầu mạnh hơn sao?
Có lẽ là vậy. Cũng có lẽ bởi vì huyết mạch bạch hổ của Hổ Tứ Hải thật sự quá mỏng manh, dẫn đến triệu hồi ra lực chiến đấu ảo ảnh bạch hổ lại chưa đủ.
Ai biết được?
Tồn tại như vậy nếu như xuất thế, thật không biết kinh khủng tới mức nào.
Không nói gì khác, cá thể bạch hổ so với Thiên Hải Tinh còn muốn lớn hơn rất nhiều. Vậy chỉ cần đánh ra một chưởng đập nát Thiên Hải Tinh, còn có ai có thể sống sót được nữa?
- Lăng Hàn, ngươi thật đúng là đặc biệt!
Bích Tiêu công chúa nói.
- Có thể chống lại khí thế yêu thánh viễn cổ trùng kích, ngươi rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Nàng đương nhiên có phần khoa trương. Bạch hổ, yêu hầu trước đó cũng chỉ là một ảo ảnh mà thôi. Nếu như bản thể xuất hiện, vậy khí thế phát ra bọn họ cũng không thể chống lại.
Lăng Hàn cười nhạt:
- Công chúa cũng vô cùng không tầm thường. Tại hạ bội phục.
Trong ánh mắt của Bích Tiêu công chúa tản ra sát ý. Hiện tại tất cả mọi người bị chấn động hôn mê. Nếu như giết chết Lăng Hàn, chết không có đối chứng, nàng có thể hoàn mỹ thoát thân, ném cái tội này cho hai yêu thánh viễn cổ... Lăng Hàn giống như là một đương sự trong đó, bị bạch hổ gạt bỏ.
Vì sao Hổ Tứ Hải không treo? Rất đơn giản a, bởi vì bạch hổ đánh thắng yêu hầu.
Nàng trước sau suy tính một chút, cảm thấy điều này có thể thực hiện được.
Quang não sao?
Ha hả, ở dưới trùng kích của hai đại yêu thánh viễn cổ, quang não của mỗi người đều bị phá hỏng... Mặt ngoài không tổn hao gì, nhưng linh kiện mang tính mấu chốt đã bị thiêu hủy. Cho nên, tuyệt đối sẽ không lưu lại chứng cứ.
Trong lòng Lăng Hàn dâng lên sự cảnh giác. Hắn biết công chúa yêu tộc này đã có vài lần muốn giết hắn. Mà lần này, đối phương thật sự có khả năng nắm giữ một cơ hội tuyệt đối tốt.
Chỉ có điều...
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Lục Oa, cầm một trái cây cho ta.
- Được, phụ thân.
Lục Oa giòn giã đáp ứng.
Con ngươi của Bích Tiêu công chúa không khỏi căng thẳng. Chỉ thấy một quả từ trong không trung hiện ra,"nhẹ nhàng" di chuyển về phía Lăng Hàn.
Điều này rất giống với niệm lực gây ra. Nhưng Bích Tiêu công chúa có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải niệm lực. Bởi vì nàng cũng phát ra niệm lực, cũng không phát hiện trái cây còn có niệm lực khác.
Còn nữa, nàng cũng nghe được giọng nói của Lục Oa.
A, một tồn tại có thể ẩn thân!
Bích Tiêu công chúa lập tức bỏ đi dự định giết người, không thể diệt khẩu. Điều này có nguy hiểm quá lớn. Một khi bị Trần Phong Viêm biết, vậy nàng nhất định phải chôn cùng.
- Hóa ra, Lăng đại sư còn có chiêu này chuẩn bị ở phía sau. Thật sự là vượt ra ngoài dự đoán của Bích Tiêu.
Bích Tiêu công chúa thản nhiên nói. Đột nhiên, mặt nàng biến sắc, nổi lên một tầng đỏ ửng.
- Ngươi là tên trộm kia!
Nàng bị trộm mất một pháp khí không gian. Cho tới bây giờ còn không có phát hiện ra là mất như thế nào. Hơn nữa, bởi vì bên trong còn có nội y của nàng, nàng thậm chí không dám để lộ ra.
Cho tới bây giờ, nàng mới phát hiện tên trộm thần bí này là ai!
Vừa nghĩ tới Lăng Hàn có khả năng đã từng sử dụng hai tay chạm qua nội y của mình, nàng nhất thời nổi giận không có cách nào hình dung.
Lăng Hàn a một cái. Thật không nghĩ tới vì chấn áp công chúa yêu tộc này, lại không cẩn thận lộ ra sự thực mình đã từng đi trộm đồ. Chỉ có điều, hắn tất nhiên là thề thốt phủ nhận, hiên ngang lẫm liệt lắc đầu:
- Không biết công chúa đang nói cái gì.
- Ngươi giả vờ, tiếp tục giả vờ đi!
Bích Tiêu công chúa hừ một tiếng. Nàng đã kết luận Lăng Hàn chính là tên trộm kia. Dĩ nhiên, kẻ ra tay lại là "Lục Oa".
Nàng thật sự muốn nhìn xem Lục Oa này có bộ dạng thế nào.
Lăng Hàn buông thõng hai tay, nói:
- Thực sự muốn tội thì thêm tôi. Ta nói này công chúa điện hạ, nàng cũng không thể oan uổng cho người tốt như vậy.
Lục Oa thè lưỡi, thầm nghĩ phụ thân này thật đúng là đủ vô sỉ. Chỉ có điều nàng thích. Nếu như có quy có củ vậy cũng quá nhàm chán.
Lăng Hàn đi tới trước người Hổ Tứ Hải, dừng bước.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Bích Tiêu công chúa hỏi, giọng nói có chút lạnh. Nếu như Lăng Hàn dám nhân cơ hội tổn thương Hổ Tứ Hải, nàng tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn.
Yêu tộc tuy rằng xưng thần, nhưng tuyệt đối không thể mặc cho nhân tộc xâm lược.
Lăng Hàn cười, lấy ra một cây viết, vẽ vài nét ở trên đầu của Hổ Tứ Hải, nói:
- Không cần lo lắng. Ta không có khả năng nhân cơ hội lấy đi tính mạng của hắn.
Bích Tiêu công chúa vừa thấy, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười.
- Ừ!
- A?
- À...
Lúc này mọi người vừa tỉnh lại. Người tu vi cao, thiên phú cao tỉnh lại sớm. Người tu vi thấp, thiên phú kém tỉnh lại muộn. Nhưng sớm, muộn cũng không có chênh lệch nhau quá nhiều, cũng chỉ là mấy phút mà thôi.