Chương 4262: Khuyên can

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:39:23

Lăng Hàn tiến vào trong vòng chiến. - Uy, ngươi muốn tìm cái chết sao? - Đây không phải chiến đấu ngươi có thể ngăn cản. Có hai thành viên trong đội nhắc nhở, nhưng cũng có người thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cần nhân số trong đội ngũ không ít hơn ba người là được, vừa vặn đào thải một ít cặn bã, bởi như vậy, sức chiến đấu những người còn lại sẽ mạnh hơn, điểm số bình quân sẽ càng cao. Oanh, Ngô Khởi Nguyên đánh ra một quyền, quyền phong xé rách không khí tạo thành một cơn cơn xoáy, lốc xoáy hóa thành từng phong nhãn, cảnh chiến đấu hiện tại giống như diệt thế. Gia hỏa này quá ghê gớm, hắn đi con đường nhục thân cường đại, nói không chừng ngày sau sẽ thành đại năng trong tinh không. Xoát xoát xoát, lưỡi kiếm màu xanh không ngừng chém vào người hắn, từng tia máu tươi bắn tung tóe sang các hướng, Ngô Khởi Nguyên làm như không biết, hắn xuất quyền rất đơn giản, trực tiếp và bá đạo. Ầm, hắn xuất ra một quyền, Vũ Văn Thiên bị đánh bay ra ngoài, hắn phản kích lăng lệ không gì sánh kịp, cũng lưu lại rất nhiều vết thương trên thân Ngô Khởi Nguyên, máu tươi của hắn chảy ra như suối. Chiến đấu đến trình độ như vậy, hai người chiến đấu đều lâm vào trạng thái điên cuồng. - Ngao! Ngô Khởi Nguyên hét lớn một tiếng, hắn như một con bạo hùng, hắn lao thẳng về phía Vũ Văn Thiên vọt tới, năng lượng màu xám bao phủ thân thể hắn vào trong, trên người tỏa ra lực tàn phá kinh khủng. Một phương liều mạng, một phương khác không thể lưu thủ, nếu không, người đó không chết cũng trọng thương. Hơn nữa, Vũ Văn Thiên cũng tức sôi ruột, dựa vào cái gì muốn hắn lùi bước? Ai sợ ai? Hắn rống to, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu vàng, bốn cái Tiên Đỉnh gia tăng tiên khí rất mạnh, tiên khí hóa thành một thanh tiên kiếm tấn công Ngô Khởi Nguyên. Không tốt. Tất cả mọi người sợ hãi, nếu đấu tiếp, chỉ sợ hai người kia lành ít dữ nhiều. Bọn họ vẫn chưa bắt đầu săn bắn, lại bởi vì nội đấu mà làm tổn thất hai viên đại tướng, bọn họ làm cách nào cạnh tranh với đội ngũ khác? Đúng lúc này, Lăng Hàn đã xông vào phạm vi chiến đấu. Bóng người của hắn đứng giữa Ngô Khởi Nguyên và Vũ Văn Thiên, bởi như vậy, hắn phải thừa nhận công kích của hai người. Tê! Tất cả mọi người hít khí lạnh, Vũ Văn Thiên và Ngô Khởi Nguyên có thực lực gì, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, Lăng Hàn dám xông vào giữa hai người, chẳng khác gì bị thừa nhận lực lượng của cả hai, hắn có thể ngăn cản hay sao? Xong đời, hắn phải chết không nghi ngờ. Tốc độ công kích của hai cao thủ rất nhanh, cho dù phát hiện "đối thủ" biến thành Lăng Hàn, bọn họ cũng không có khả năng thu tay lại. Thứ nhất, không kịp, thứ hai, vạn nhất mình thu tay, đối phương không thu tay, công kích kia xuyên thấu qua người Lăng Hàn vẫn đánh lên người của mình. Làm như vậy là muốn chết. Cho nên, bọn họ vẫn duy trì công kích. Lăng Hàn xuất thủ, tốc độ nhìn như không chậm nhưng thời gian như chậm lại, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng, tay trái của hắn nắm cổ tay Vũ Văn Thiên, tay phải ngăn cản thân thể Ngô Khởi Nguyên, sau đó hình ảnh dừng lại. Cái gì, tình huống như thế nào? Tất cả mọi người hóa đá, hai thiên tài bộc phát một kích kinh thiên, hiện tại đã dừng lại. Trời ơi! Mỗi người dùng ánh mắt quái dị quan sát Lăng Hàn, da đầu mọi người tê dại, hiển nhiên khiếp sợ không nhỏ. Có thể ngăn cản hai người kia chiến đấu, Lăng Hàn phải có thực lực thế nào mới có thể hời hợt hóa giải thế công của Ngô Khởi Nguyên cùng Vũ Văn Thiên? Nói cách khác, thực lực Lăng Hàn chẳng những vượt qua chiến lực liên thủ của Ngô Khởi Nguyên cùng Vũ Văn Thiên, hơn nữa còn vượt qua một mảng lớn, nếu không, hắn không dễ dàng hóa giải công kích của hai người kia. - Chỉ cạnh tranh một vị trí đội trưởng, không đáng xúc động như vậy. Lăng Hàn lên tiếng. Lúc này, Ngô Khởi Nguyên và Vũ Văn Thiên cũng hóa đá. Bọn họ biết rõ hơn người khác, bọn họ cảm thấy một trảo của Lăng Hàn có thể ngăn cản lực lượng trong cơ thể hai người bọn họ. Không, dùng từ này miêu tả không ổn, phải nói Lăng Hàn là thần linh chí cao vô thượng, bọn họ chỉ có thể quỳ bái, hơn nữa còn không dám có tâm đối kháng đối phương. Đối với thiên tài giống như bọn họ, cảm giác như thế quá tệ, hai người vội vàng thu liễm tâm thần, cuối cùng cũng sinh ra một ít dũng khí, nhưng nội tâm vẫn cảm nhận rõ áp lực rất lớn. Bọn họ sợ hãi, cho dù thực lực tương đương, nhưng đối mặt Lăng Hàn, bọn họ có thể phát huy ra bao nhiêu chiến lực? Quá kinh khủng, gia hỏa không nói lời nào mới là kẻ khủng bố nhất trong đám bọn họ. Đương nhiên là bởi vì Tiên Đỉnh trong cơ thể Lăng Hàn đã vượt xa Hoàng Kim Tiên Đỉnh, trong tình huống cảnh giới tương đối, bất kỳ người nào cũng bị ảnh hưởng. - Không đánh? Lăng Hàn cười nói, hắn nhìn sang Vũ Văn Thiên. Vũ Văn Thiên phiền muộn không gì sánh kịp, hắn muốn trang bức, kết quả gặp phải kẻ còn trang bức hơn, hiện tại danh tiếng đều bị Lăng Hàn đoạt đi, hắn có thể không phiền muộn hay sao? Nhưng thực lực Lăng Hàn quá mạnh, hắn có thể nói cái gì? - Không đánh. Hắn đàng hoàng nói. Lăng Hàn gật gật đầu, hắn lại nhìn sang Ngô Khởi Nguyên: - Ngươi thì sao? Ngô Khởi Nguyên gãi gãi đầu: - Ngươi mạnh hơn ta, ta nghe ngươi. Lăng Hàn cười cười, hắn nói: - Đều là một tổ, ít nhất phải đồng tâm hiệp lực trong mười ngày. - Đúng đúng đúng, nên như thế. Hoàng Lăng Vân vội vàng nói: - Về sau, chúng ta đều nghe... Vị đội trưởng này. Hắn không biết Lăng Hàn là ai, nhưng hắn phải ôm bắp đùi thô, quá mạnh, kẻ này chắc chắn bài danh tinh võng hơn bảy trăm, thậm chí còn mạnh hơn. Lăng Hàn lắc đầu: - Ta không có hứng thú làm đội trưởng, ngươi làm đi Hắn chỉ vào Vũ Văn Thiên. Vũ Văn Thiên chỉ chính mình, hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Lăng Hàn lại không làm đội trưởng, hắn chỉ muốn đứng ra khuyên can mà thôi. Hắn muốn làm đội trưởng, hắn là kẻ thích thể hiện, hắn muốn biểu hiện thực lực, giả vờ trang bức, muốn hưởng thụ ánh mắt sợ hãi và sùng bái của mọi người, nhưng bây giờ bị Lăng Hàn nhường lại, việc này đã mất đi ý nghĩa trang bức. - Ta không muốn làm. Hắn lắc đầu. - Vậy ngươi làm. Lăng Hàn lại nhìn về phía Ngô Khởi Nguyên. - Ta không mạnh như ngươi, không được! Không được! Ngô Khởi Nguyên cũng lắc đầu. Lăng Hàn nhưng lười nhác làm đội trưởng, hắn nhìn sang Mục Long, nói: - Vậy ngươi làm đi. - Ta... Mục Long cũng nghĩ cự tuyệt, trong đội có ba vị đại thần này, hắn làm đội trưởng lại không chỉ huy được, hắn làm đội trưởng làm gì? Nhưng hắn vừa mới mở miệng, hắn phát hiện ánh mắt đáng sợ của Lăng Hàn, hắn lập tức im lặng không nói nữa. - Tốt rồi, ngươi chính là đội trưởng. Lăng Hàn nói, - Bắt đầu săn bắn đi. Nghe hắn nói tới chính sự, tất cả mọi người nghiêm túc, không quản ai làm đội trưởng, bọn họ đều phải săn giết hung thú, nếu không đủ điểm số, bọn họ cũng bị đào thải. - Xuất phát. Mục Long kiên trì nói, vung tay lên, hắn đi đầu tiên. Tiểu đội bắt đầu săn bắt, tìm kiếm dấu vết hung thú để lại, sau đó phát động công kích. Ở phương diện này, Ngô Khởi Nguyên phát huy tác dụng cực lớn.