Một đường ra khỏi thành, lên núi, Lăng Hàn nhân cơ hội hỏi thăm tình huống Phật thổ từ Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên chỉ cho rằng hắn nhà quê không kiến thức, cũng l biết gì nói nấy, cũng phổ cập thường thức cho hắn biết.
Trong Phật thổ, thành thị giống thành Phúc Long rất nhiều, dùng vạn mà tính, đây là thành thị nhỏ nhất trong Phật thổ, thuộc về thành thị bình thường nhất.
Mà ít thì mười cái, nhiều thì mười mấy thành thị bình thường sẽ hình thành một khu vực hành chính, do một thành thị Ất cấp thống nhất quản lý.
Thành thị giống thành Phúc Long có cấp trên là thành Bạch Hà, thuộc về một trong mấy ngàn thành thị Ất cấp.
Đối với thành thị bình thường, thành thị Ất cấp cũng chỉ lớn hơn một chút, cấp độ võ đạo cao hơn, nhân khẩu càng nhiều hơn một chút.
Trên thành thị Ất cấp chính là thành thị Giáp cấp, đồng thời quản lý mười đến mười mấy thành thị Ất cấp.
Số lượng sẽ ít đi còn vài trăm.
Trên thành thị Giáp cấp chính là mười vương vô, phân quản những thành thị Giáp cấp này, trên mười vương đô chính là Phật thổ Tịnh Địa chí cao vô thượng.
Lăng Hàn nhe răng, hắn một đường đi từ thành thị Ất cấp đến Giáp cấp, Vương giả, cuối cùng mới có thể đi vào Tịnh Địa.
Chúng Sinh trì nhất định nằm ở bên trong Tịnh Địa.
Mặc dù cần trải qua từng tầng sàng lọc, nhưng không có cách nào, ai bảo đây là Phật thổ?
Hai người đi đường không có nói chuyện tào lao, bọn họ nhanh chóng tiến sâu vào núi lớn.
Mặc dù Nhan Nghiên chỉ là Tầm Bí cảnh nhưng lá gan lại lớn, cho nên nàng chạy vào núi sâu.
Nhưng Lăng Hàn biết rõ, phía sau bọn họ còn có một vị "cao thủ" đi theo.
Một lão giả Chú Đỉnh cảnh.
Hiển nhiên là thành chủ đưa người hộ đạo cho Nhan Nghiên, tuyệt đối không có khả năng để Nhan Nghiên xảy ra chuyện, cho nên nha đầu này mới dám không kiêng nể gì như thế.
Loại này "cao thủ" cấp bậc này theo sau, dù Lăng Hàn không cố ý thả ra thần thức đi thăm dò cũng không có khả năng giấu giếm được hắn.
– Báo Tuyết ba mắt!
Nhan Nghiên chỉ về phía trước, nàng thập phần hưng phấn.
Nàng cũng không quản Lăng Hàn, nàng cất bước xông ra ngoài.
Lăng Hàn theo sau, đột nhiên hắn ý thức được, đây là cơ hội tốt tăng "tu vi" lên.
Hắn hoàn toàn có thể phát hiện một cái thần trì, một gốc tiên dược, sau đó ăn đi, từ đó đường đường chính chính mình đột phá Tầm Bí cảnh thậm chí Tiên đồ.
Ân, không tệ.
Hắn thả ra thần thức tìm tòi trong núi lớn.
Phía trước, Báo Tuyết ba mắt không có chạy trốn, mà là nghênh đón Nhan Nghiên, hiển nhiên cho rằng nó là thợ săn chứ không phải con mồi.
Bành!
Cả hai kịch chiến, một người một báo đều là Tầm Bí cảnh, nhưng báo tuyết chính là hung thú, gần như mỗi ngày đều chiến đấu, cho dù trình độ hung tàn hay kinh nghiệm chiến đấu, nó đều hơn xa Nhan Nghiên.
Cho nên, Nhan Nghiên nhanh chóng lâm vào hạ phong, lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Lăng Hàn xuất thủ, gia nhập chiến đoàn.
Không qua mấy chiêu, Nhan Nghiên đã bị ép ra ngoài, căn bản không có tư cách nhúng tay.
A?
Nhan Nghiên hết sức kinh ngạc, nguyên nhân lực lượng Lăng Hàn không mạnh nhưng mỗi chiêu mỗi thức rất đúng chỗ, đạt đến hiệu quả lấy yếu thắng mạnh.
Việc này cần khống chế lực lượng tới mức xuất thần nhập hóa, không lãng phí một tia lực lượng nào, cũng phát huy đến mức hữu hiệu.
Trời ạ, còn có biến thái như vậy?
Đây là thiên phú chiến đấu chứ không phải thiên phú tu luyện.
Đôi mắt của Nhan Nghiên phát sáng, việc này đã lật đổ nhận thức võ đạo của nàng.
Thì ra cảnh giới không bằng, lực lượng thua xa lại có thể dùng kỹ xảo đền bù.
Không không không, đây không phải kỹ xảo chiến đấu, mà là kiến thức cơ bản, kiến thức cơ bản vô cùng vững chắc.
Chỉ có kiến thức cơ bản vững chắc mới có thể sử dụng kỹ xảo như vậy.
Tiếp qua mấy chục chiêu, Báo Tuyết ba mắt không dám chiến, nó vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Hung thú mặc dù hung nhưng cũng không ngốc, biết rõ không địch lại còn đánh làm gì?
Lăng Hàn thả người đuổi theo, Nhan Nghiên cũng bận bụi đuổi kịp.
Nếu như Nhan Nghiên hảo hảo lưu ý sẽ phát hiện con đường báo tuyết chạy không có quy luật, một hồi đông một hồi nam, đáng tiếc là, nàng chỉ lo đuổi theo, hoàn toàn không có cân nhắc đến chuyện này.
Nguyên nhân báo tuyết đang khống chế Lăng Hàn, nhưng cho dù là Chú Đỉnh phía sau cũng không thể nhìn ra được.
– Tiên dược!
Đột nhiên Lăng Hàn kêu lên, hắn dẫm chân lao xuống vách núi.
Nhan Nghiên sững sờ, nàng cũng ngẩng đầu nhìn theo, quả nhiên trên vách núi đá mọc ra gốc thực vật màu tím như linh chi, nó còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Đây là vận khí gì, truy kích hung thú còn có thể phát hiện tiên dược?
Đây cũng không phải linh dược, cách xa như vậy, nàng chỉ ngửi mùi hương thì lỗ chân lông đã nở ra, đặc biệt dễ chịu.
– Cẩn thận!
Nàng vội vàng nói.
– Phàm là nơi có tiên dược sinh trưởng sẽ có hung thú tọa trấn!
Nàng biết mình có người hộ đạo, nhưng vạn nhất người hộ đạo cũng đánh không lại thì sao?
Dù sao, bọn họ đã quá thâm nhập, ở chỗ này, xuất hiện hung thú Chú Đỉnh thậm chí Sinh Đan cảnh cũng có chút ít khả năng.
– Ta đi hái thuốc!
Lăng Hàn không nói hai lời, hắn đã chạy ra ngoài, sau đó trèo vách tường tiến lên.
– Trương Hàn Quân, mau trở lại!
Nhan Nghiên vội vàng nói ra, có trời mới biết tại sao nơi này xuất hiện một con hung thú.
Đúng là sợ cái gì gặp cái gì, chỉ thấy một con rắn bò ra khỏi huyệt động, thân thể nó to như miệng chén, cái lưỡi phun ra nuốt vào, còn có hắc khí bộc phát.
– Không tốt, đây là Hắc Sát Xà!
Người hộ đạo kia trực tiếp liền chui ra, cũng bắt lấy Nhan Nghiên và xoay người chạy.
Hắc Sát Xà chính là hung thú Chú Đỉnh, hơn nữa còn là đỉnh cấp trong hung thú Chú Đỉnh, nó phun ra khí đọc rất mạnh, nếu không phục dụng dược vật kháng độc từ trước, chỉ cần hấp thu đến một chút xíu cũng làm Chú Đỉnh cảnh phải ngã xuống.
Cho nên, hắn có thể làm duy nhất chính là mang theo Nhan Nghiên chạy đi, căn bản không dám ham chiến.
Ngược lại nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ Nhan Nghiên an toàn, về phần những người khác?
Thiên tài thì liên quan gì tới hắn?
Nhan Nghiên sững sờ, sau đó mới thét to:
– Nhanh cứu Trương Hàn Quân.
– Thật xin lỗi tiểu thư, tha thứ lão phu bất lực.
Người hộ đạo kia lắc đầu, tự nhiên không chịu trở lại.
– Nếu tiểu tử kia mạng lớn, nói không chừng còn có một chút hi vọng sống, nhưng lão phu tuyệt đối không thể để tiểu thư mạo hiểm.
Không quản Nhan Nghiên hô to gọi nhỏ như thế nào, hắn làm như không nghe thấy, hắn nắm lấy Nhan Nghiên và một đường phi nước đại.
– Ti!
Hắc Sát Xà bò trên vách núi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, hung uy lộ ra.
– Ai!
Lăng Hàn thở dài.
Bố trí của hắn bị đánh sập nhự vậy?
– Ách, ta bện cố sự thôi, liền nói vào lúc khẩn yếu quan đầu, đột nhiên có Kim Điêu xuất hiện đại chiến cùng Hắc Sát Xà, kết quả lưỡng bại câu thương, ta nhân cơ hội nhặt được tiện nghi.
– Ân, không tệ, không tệ.
Lăng Hàn tươi cười, giống như có nguyền rủa gì đó, cho dù hắn giả trang thân phận gì, kiểu gì cũng sẽ sụp đổ, lần này dù như thế nào cũng phải ổn định.
Lúc này, Hắc Sát Xà đã phát động thế công.
Nhân tộc quá phách lối, sắp chết đến nơi còn tự nói một mình, ăn ngươi!
Bỗng nhiên Hắc Sát Xà há to miệng và lao về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhìn nó:
– Ngươi muốn làm gì?
Ông, một luồng khí tức đáng sợ đánh thẳng tới.
Động tác Hắc Sát Xà của dừng lại, nó cảm thấy trái tim như vỡ ra.
Khí tức thật đáng sợ!