Chương 3815: Bản chất kiêu hùng

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:39:30

- Ngươi suy nghĩ thật kỹ. Cô vương vẫn rất chờ mong cùng ngươi hợp tác, cùng nhau mưu đoạt một hồi đại nghiệp. Lăng Hàn cười. Hắn cũng không có muốn cùng thất hoàng tử xé rách mặt. Chỉ là trăm triệu lần không có khả năng lại hợp tác ở mức độ sâu hơn. Hiện tại hắn càng lúc càng cảm thấy thất hoàng tử đáng sợ. Đi lại gần quá, nói không chừng sẽ bị kéo xuống nước. Không cùng chí hướng, không thể cùng nhau mưu cầu sự nghiệp. - Cô vương đi về trước. Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ một chút. Thất hoàng tử xoay người rời đi. Liên tục hai lần bảo Lăng Hàn suy nghĩ thật kỹ, nói rõ hắn vẫn đặc biệt xem trọng Lăng Hàn. Chỉ tiếc rằng, Lăng Hàn đã nhìn thấu bản chất kiêu hùng của hắn. Lăng Hàn mỉm cười, nhìn theo bóng dáng thất hoàng tử rời đi. Hiện tại hắn đang bị giam lỏng. Những người không có nhiệm vụ căn bản không có cách nào qua gặp hắn. Cho dù là dùng quang não cũng không có cách nào liên hệ được. Có thể nói, hắn cùng với bên ngoài đã hoàn toàn mất đi liên hệ. Cũng chỉ có loại nhân vật lớn giống như thất hoàng tử này mới có thể đi vào nơi đây. - Nếu như ta thật sự muốn xông ra ngoài, có thể ngăn cản được ta sao? Lăng Hàn lắc đầu. Thời gian ngày lại ngày trôi qua. Bầu không khí Đế Đô cũng càng ngày càng khẩn trương. Hạn cuối do yêu tộc đưa ra càng lúc càng gần. Nhưng những nhân vật lớn kia lại còn không có đưa ra quyết định cuối cùng. Thánh hoàng vẫn luôn bế quan. Vậy đại quân Yêu tộc tiếp cận, sẽ phải chống đỡ thế nào? Người nhát gan đã chuẩn bị rời nhà. Nhưng trời đất bao la, lại không biết nên dọn nhà đi tới nơi nào. Có lẽ trốn chạy lung tung, gặp phải yêu tộc ở nơi đó cũng không chừng. Lòng người bàng hoàng, thánh hoàng không xuất hiện. Tất cả mọi người có cảm giác không có xương cột sống, không có sức lực. Lăng Hàn ngược lại bình tĩnh ung dung, mỗi ngày tu luyện một chút, nghiên cứu trận pháp đan đạo, ngày trôi qua phong phú vô cùng. Lại như vậy, tám ngày đã qua. Các đại lão lại tiến hành một hồi hội nghị. Lần này Lăng Hàn không có được gọi tới. Có người nói chỉ có mấy vị hoàng tử thứ hạng sát đầu kiên trì khai chiến, quân đội và nghị sự trưởng lại cố gắng phản đối. Đến sáng sớm ngày hôm sau, cuối cùng hình thành quyết định. Chiến! Lăng Hàn không biết bốn đại soái và nghị sự trưởng là bị thuyết phục thế nào. Có lẽ mấy vị kia hoàng tử đều dùng tới vũ lực. Có ít nhất vài vị hoàng tử chắc hẳn là đạt tới Khai Khiếu Cảnh, muốn "thuyết phục" bốn đại soái bọn họ đương nhiên không khó. Nếu quyết định khai chiến, vậy toàn diện động viên, nghênh đón yêu tộc xâm nhập. Lăng Hàn cũng được thông báo, hắn phải gia nhập đội quân, noi gương cho binh sĩ. Đối với điểm ấy, Lăng Hàn cũng không quá để ý. Tuy rằng hắn tự nhận mình cũng không làm sai. Nhưng dù sao cũng là ngòi nổ của cuộc chiến tranh này, đứng ở tuyến đầu cũng không quá đáng. Hắn ngược lại có chút hưng phấn, muốn lĩnh giáo một chút sự lợi hại của yêu tộc. Ngay cả các nhị thế tổ có liên quan ở Đế Đô cũng bị động viên. Phần lớn là học sinh của học viện Đế Đô. Còn có những người đã sớm tốt nghiệp. Yêu tộc quá cường đại, cần phải có chiến lực Cực Cốt Cảnh đi đối đầu. Bọn họ lại là lực lượng trung kiên. Phần lớn mọi người đều bi quan, nhưng ôm một đường hi vọng. Đó chính là thánh hoàng của bọn họ xuất quan, lấy sức một mình xoay chuyển cục diện. Bằng không... điều này thật sự chỉ là đi chịu chết. Cho dù có thể chống đỡ yêu tộc được mười ngày, vậy một tháng lại như thế nào? Chung quy, trời vẫn sẽ đổ sụp xuống. Những binh sĩ quý tộc này tập hợp ở trên quảng trường, bốn đại soái sẽ động viên một chút, sau đó đi đến tiền tuyến. Lăng Hàn trình diện. Hắn lập tức nhận được rất nhiều ánh mắt cừu hận. Ở trong mắt phần lớn mọi người, bọn họ phải đứng ở chỗ này hoàn toàn là vì lỗi của Lăng Hàn. Mà một khi lên chiến trường, trong bọn họ rất có khả năng có hơn một nửa số người sẽ không trở về nữa. Ai muốn chết? Nhất là những tên nhị thế tổ này, ở Đế Đô sống từng ngày vui vẻ. Chiến tranh đối với bọn họ mà nói vốn chính là chuyện vô cùng xa xôi. Nhưng bây giờ thoáng cái phải đối mặt, khiến cho bọn họ không biết theo ai. Lăng Hàn không nói gì. Cho dù hắn nói cho những người này biết, cho dù nguyên nhân không phải là mình, yêu tộc vẫn sẽ phát động xâm lược, chỉ là thời gian có thể sẽ sớm muộn vài ngày mà thôi. Mười giờ sáng, tất cả mọi người đều đến đông đủ. Đến muộn sẽ trực tiếp xử tử theo tội phản quốc. Đây chính là chiến tranh, không có gì ngoại lệ. Không ai có thể đùa giỡn. Bốn đại soái bắt đầu nói một hồi, nói ra vài lời khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Ở trên chiến trường, sĩ khí vô cùng quan trọng. Sĩ khí không phấn chấn, có lẽ chỉ có thể phát huy ra ba thành chiến lực. Nhưng sĩ khí nâng cao, nói không chừng có thể vượt qua giới hạn. - Được, lên đường đi! Chờ sau khi bốn đại soái nói xong, Dương Bách đứng dậy, phất phất tay. Mọi người vừa muốn khởi hành, lại bất chợt nhìn thấy được từ trên bầu trời có một bóng đen hắt xuống. - Đó là cái gì? Có người tinh mắt nói. - Không hạm? - Không hạm của chúng ta tại sao lại ở vị trí đó? Mọi người hiếu kỳ. Bởi vì lần này khai chiến cũng sẽ xuất động tất cả không hạm, cùng lúc xuất phát. Vị trí xuất hiện kia thực sự khiến bọn họ quá bất ngờ. - Là không hạm của yêu tộc! Khi bóng đen kia tới gần hơn một chút, tất cả mọi người đã thấy rõ. Ai cũng kinh ngạc kêu lên. Người của yêu tộc đến? Làm sao có thể chọn vào lúc này? Ngày hôm nay không giao ra Lăng Hàn, vậy kế tiếp chính là chiến tranh. Chẳng lẽ, yêu tộc tràn đầy tự tin, cho rằng nhân tộc nhất định sẽ cúi đầu, cho nên phái ra không hạm tới, muốn trực tiếp dẫn Lăng Hàn về? Thực sự là phách lối. Không hạm rất lớn, nhưng tốc độ cũng không chậm. Rất nhanh không hạm đã đi đến phía trên quảng trường, hiện ra cái bóng cực lớn. A, chiều dài chiếc không hạm này vào khoảng hai trăm trượng, độ rộng lại là tám mươi trượng. Có thể nói là quái vật khổng lồ. Cá thể lớn như vậy, ngay cả trên quảng trường cũng không có cách nào hạ xuống, chỉ có thể dừng lại lơ lửng trên không trung. Vèo, trên không hạm có một con chim ưng khổng lồ bay ra, lao nhanh về phía bên dưới. Trên bầu trời, một con chim ưng khổng lồ giang rộng hai cánh, dài chừng hơn mười trượng, lớn đến kinh người. Nó vỗ cánh nhanh chóng hạ xuống, dừng ở trên độ cao cách quảng trường đại khái mười trượng. Lúc này, người người đều thấy rõ, trên thân con chim ưng khổng lồ tự nhiên mười mấy người đang đứng.