Hắn vốn cho rằng Lăng Hàn đang đùa giỡn âm mưu gì đó, thế nhưng Lăng Hàn lại thực sự thối lui đến cửa chính, hoàn toàn nhường đường ra.
Ánh mắt Thất hoàng tử xoay động, nói:
- Tiêu Bình, ngươi đi lên bậc thang, nhớ kỹ, cẩn thận, đi từ từ.
- Vâng, điện hạ!
Một người nam tử trung niên lập tức đi ra, đi về phía bậc thang.
Trong lòng Lăng Hàn không khỏi thở dài, không âm được tên hoàng tử này a.
Bất quá, chiêu này cũng quá đơn giản, nếu như Thất hoàng tử biết mà vẫn mắc lừa, như vậy hắn cũng uổng công với danh xưng kiêu hùng.
BA-!
Tiêu Bình vừa mới đi đến bậc thang thì bỗng nhiên lập tức quỳ xuống, ầm ầm, nặng đến độ khiến cho cung điện giống như chấn động một cái. Tiếng xương cốt vỡ nát truyền đến, sau đó đã vang lên tiếng kêu thảm giống như là mổ heo của Tiêu Bình.
Đầu gối của hắn bị mạnh mẽ đụng nát, có thể không kêu thảm được sao?
Sắc mặt Thất hoàng tử lập tức trở nên âm trầm, nhìn về phía Lăng Hàn đã rời đi.
Tiểu tử này muốn âm mình.
Lăng Hàn giang rộng hai tay ra, Tiêu Bình này cũng quá yếu a, ngay cả áp lực từ bậc thang thứ nhất cũng không thể gánh chịu được.
- Điện hạ tạm biệt, ngày sau gặp lại.
Hắn phất phất tay, mang theo bảy đứa trẻ nghênh ngang rời đi.
- Điện hạ, ta đi giết hắn!
- Ta đi!
Mấy tên thủ hạ còn lại tranh nhau bày tỏ thái độ, lại bị Thất hoàng tử lạnh lùng coi thường.
Một đám phế vật, vừa rồi các ngươi làm gì chứ?
Trong lòng của hắn tràn ngập sự xem thường, làm sao thủ hạ của mình lại không người có thể sử dụng cơ chứ? Ngay cả một Cực Cốt cảnh nho nhỏ cũng không thu thập được.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ, Lăng Hàn sao lại là Cực Cốt cảnh phổ thông a? Mà chính hắn cũng chỉ là Khai Khiếu cảnh mà thôi. Dù là có được danh hiệu Thất hoàng tử, thế nhưng cũng không có khả năng khiến cho cường giả Khai Khiếu cảnh giống như hắn thần phục.
Không nói đâu xa, ngay cả tứ đại soái từ đầu đến cuối cũng không có tỏ thái độ chống đỡ cho vị hoàng tử nào cả.
Sao một Cực Cốt cảnh lại khó giết như vậy cơ chứ?
Thất hoàng tử nghĩ một lát, lại đưa mắt nhìn lên trên tế đàn.
Phía trên kia có rất nhiều bảo quả, có một chút thậm chí là đồ bên trên tiên đồ. Nếu như có được một khỏa, nhất định cấp độ sinh mệnh của hắn sẽ xuất hiện tăng trưởng kinh người. Đến lúc đó đừng nói là Lăng Hàn, thậm chí còn có thể khiến cho Trần Phong Viêm thoái vị.
Tim của hắn đập thình thịch, vội vàng sai người đi phá giải trận pháp —— lúc hắn rời đi cũng đã chuẩn bị rất là đầy đủ, còn mang theo một tên Trận sư cao cấp. Người này chính là do hắn tự mình bồi dưỡng được, phải bỏ ra một cái giá cực lớn.
Nhưng mà, mặc cho tên Trận sư cao cấp kia nghiên cứu như thế nào, hành động như thế nào. Thế nhưng căn bản vẫn không làm gì được trận pháp này.
Tế phẩm bên trên tiên đồ này, nhất định trận pháp kia cũng là cấp bậc này, đạo bậc thang thứ nhất đã khiến cho võ giả Minh Văn cảnh quỳ gãy chân, làm sao có thể là thứ để cho Trận sư cao cấp phá giải cơ chứ?
Lúc này Thất hoàng tử mới biết, vì sao mà Lăng Hàn lại đi quả quyết như vậy.
Thời gian: 00: 00: 07
Lăng Hàn đi ra khỏi cung điện, cũng không có đi dạo tới địa phương khác, dù sao cũng đã tìm được sữa cho trẻ, mà Nhị Oa đã vận dụng nhãn thuật, như vậy nhất định sẽ không tìm thấy được thứ tốt gì.
Kỳ thật, thu hoạch của hắn cũng không nhỏ, một khỏa Địa Linh quả, đây chính là thứ mà cổ nhân lấy ra dùng để tế tự, giá trị tuyệt đối không ít. Còn có hai thanh Pháp khí, còn có Thiên Văn ngọc, lấy ra cái nào cũng có thể nghiền ép được thời đại võ đạo trước mắt này.
Nếu như lại không biết đủ, như vậy sẽ bị trời giáng ngũ lôi đánh chết a.
Cho nên điều khiến cho Lăng Hàn còn chưa có cảm giác đủ rồi là bởi vì lần này tu vi của hắn cũng không có tăng lên bao nhiêu. Cho nên mới khiến cho hắn cảm khái, không giống trước kia, tiến vào một di tích cổ luôn có thể khiến cho cảnh giới xuất hiện một chút biến hóa.
Theo thời gian trôi qua, người tiến vào nơi này trở nên càng nhiều, dù là rất nhiều người tìm không được bảo vật, thế nhưng vẫn ở chỗ này ngựa nhớ chuồng không đi. Bởi vì nếu như tu luyện ở chỗ này chính là chuyện làm ít ăn nhiều.
Lăng Hàn lại hấp thu tử khí ở nơi này, tuy rằng số lượng y rất ít, thế nhưng chất lượng lại cực cao.
Hắn hỏi anh em hồ lô tử khí là ý tứ gì.
- Cha, người chưa nghe nói qua Tử Khí Đông Lai hay sao?
Nhị Oa nói:
- Thiên Địa lực cũng có phân chia, tử khí là thuộc về tồn tại năng lượng bên trên tiên đồ, cho nên mới có thể luyện hóa, bình thường chỉ tồn tại ở một ít khu vực núi lớn sông lớn đặc biệt.
- Phụ thân mới chỉ là Cực Cốt cảnh, có thể hấp thu được một tia tử khí, tự nhiên cũng có trợ giúp đối với tu vi.
Tứ Oa gật đầu nói.
- Cho nên Tiên thiên thần thể tu luyện rất nhanh, chiến lực rất mạnh, từ lúc bắt đầu ra đời đã có thể hấp thu được tử khí.
Ngũ Oa nói.
Hóa ra là như vậy, Lăng Hàn giật mình, hắn không khỏi hâm mộ một phen, nếu như mình cũng có thể trở thành thần thể thì tốt rồi.
- Cha rõ ràng không phải là thần thể, thế nhưng lại có thể hấp thu được tử khí, cái này rất là cổ quái nha!
Đại Oa nói.
- Ừm, không vọt tiên môn thì sẽ vô duyên với tiên đồ, theo lý mà nói, không thể nào hấp thụ được tử khí a.
Thất Oa tán đồng ý này, thế nhưng vừa mới nói xong, cặp mắt của nàng đã bắt đầu cảm thấy ríu xuống, BA- địa ngã đầu xuống rồi lập tức ngủ.
- Chẳng lẽ cha cũng là thần thể?
Lục Oa tò mò nói.
- Ta đến xem.
Nhị Oa phát động nhãn thuật, dò xét Lăng Hàn.
Lăng Hàn vội vàng che bộ vị nào đó, nhãn thuật của Nhị Oa thế có mang hiệu quả thấu thị a.
- Kỳ quái.
Nhị Oa nhìn ra ngoài một hồi, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Thân thể của cha nhìn không khác gì người thường, thế nhưng lại có khác biệt rất lớn.
- Nói nhanh lên!
Đại Oa trừng mắt nói.
Nhị Oa nghiêng cái đầu nhỏ, giống như đang suy nghĩ nên sắp xếp từ ngữ như thế nào, một lát sau mới nói:
- Cái gì cha cũng rất bình thường, nhưng đến cấp bậc tế bào này, ta lại không nhìn thấu.
- Ồ?
Năm đứa trẻ khác cùng kinh hô, chỉ có Thất Oa nằm ngáy o o.
- Tình huống như thế nào?
- Không phải lão nhị ngươi được xưng là có thể nhìn xuyên thủng tất cả hay sao, sao tới cấp bậc tế bào lại không có cách nào nhìn thấu được chứ?