Chương 900: Tử chiến
Sắc mặt Mễ Nam tái mét.
Chỉ lệnh tiếp theo của Tiết Đông là yêu cầu y lập tức di chuyển tới gần Mục Huyên để lập thế bao vây Biệt Hàn. Nếu như có thể đánh trọng thương Nghiệt bộ của Biệt Hàn, thì ắt hẳn đó chính là thiệt hại cực lớn đối với Mạc Vân Hải.
Đừng có thấy Dưỡng Nguyên Hạo và Cốc Lương Đao đều là đỉnh giai chiến tướng mà tưởng lầm, thực ra trong con mắt của Côn Luân, tính uy hiếp của bọn họ không nằm cùng cấp độ với Công Tôn Sai và Biệt Hàn.
Sự khác biệt này cũng giống như khoảng cách giữa Mễ Nam và Tiết Đông vậy.
Thế nhưng, Mễ Nam vẫn cứ bị cầm chân tại đây, và kẻ cầm chân y lại chính là Mục Song.
Mấy hôm trước Mục Song đã bị y đánh cho tàn phế, quân số chỉ còn tại tầm một nghìn người. Nhưng chính một nghìn người này lại phối hợp với mấy chi chiến bộ phổ thông ôm chặt lấy Mễ Nam.
Cuộc chiến diễn ra thảm khốc ngoài dự tính của Mễ Nam.
Dù phòng tuyến của đối phương đã bị đánh nát nhừ, nhưng đối phương vẫn cứ ngoan cường chống trả, thường thường cứ khi Mễ Nam điên cuồng oanh tạc thì chẳng thấy ai, nhưng cứ lúc nào y ngưng lại nghỉ ngơi, là chẳng biết đối phương từ nơi nào chui ra, điên cuồng đánh bọn y, với cái tư tưởng ôm boom như phần tử taliban vậy.
Lần nào Mục Song cũng ở tuyến đầu, còn những chi chiến bộ mà lúc bình thường bọn họ hay khinh rẻ thì lại chẳng sợ chết cứ đâm đầu tấn công điên cuồng.
Thực ra thì mọi người cũng khá quen thuộc về nhau, thành viên của Mễ Nam chiến bộ và Mục Song chiến bộ, đều là những người quen của nhau, thậm chí có người còn có cả quan hệ họ hàng thân thích với đối phương nữa.
Mà đương nhiên Mễ Nam cũng khá hiểu về Mục Song, y cũng biết, tâm của lão gia hỏa phía đối diện kia đã chết rồi.
Thiên Hoàn đã chết.
Mễ Nam cũng biết mình bị quấn chặt rồi.
Tính tình Mục Song vốn cương trực công chính, nên có uy tín cực cao ở Thiên Hoàn, lão chính là vị lão nhân được mọi người tôn kính, vì thế một khi lão đã quyết tâm đi tìm cái chết thì sẽ có vô số người điên cuồng như con thiêu thân lao đầu vào lửa đi theo lão.
Quả nhiên, Chiến bộ của Mễ Nam đã bị sự hung hãn không sợ chết của đối phương làm cho phát sợ, sĩ khí giảm sút nhanh chóng. Tuy thực lực bên phía Mục Song không đủ, nhưng lại có tinh thần liều chết nên bọn họ chiến đấu hết sức hung hãn không sợ chết rồi. Còn thành viên chiến bộ dưới trướng của Mễ Nam, đã sớm không còn lòng tin kể từ khi Mễ Nam làm cho Thiên Hoàn phân liệt. Đối với một chi chiến bộ, nếu như không có tín ngưỡng thì vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành chi chiến bộ xuất sắc nhất.
Nhược điểm này lúc bình thường cũng chẳng ai để ý, nhưng một khi gặp phải cuộc chiến phải thí mạng thì nhược điểm này sẽ thể hiện ra rõ ràng nhất.
Khi nhìn thấy vẻ e sợ trong đôi mắt của quân sĩ dưới trướng, trong lòng Mễ Nam cũng cảm thấy nản lòng thoái chí. Nếu không phải lúc bình thường Mễ Nam chú trọng tăng cường khống chế chiến bộ, thì e rằng cái chi chiến bộ này đã tan tác từ lâu rồi.
Trong mắt Mễ Nam hiện lên vẻ mê man, đôi khi y cũng nhớ lại rồi tự hỏi việc mình làm năm xưa là đúng hay sai.
Nhưng y nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sau đó hít sâu một hơi, dù sao lúc này y cũng đã bị bức đến đường cùng rồi! Nếu như trận chiến này y là người bại trận, thì y sẽ chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng, toàn bộ quyền thế và vinh hoa phú quý đều sẽ bỏ y mà đi!
Lập tức trong mắt Mễ Nam ánh lên một tia tàn nhẫn.
Y không còn lựa chọn nào khác nữa rồi!
Chỉ có thể tử chiến!
Mục Song, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �※※※※※※※※※※※※※
Mục Huyên rất thảm, nàng không ngờ mình lại gặp phải Biệt Hàn.
Lúc trước nàng bị thua lỗ trên tay Công Dã Tiểu Dung cũng chỉ là sơ sẩy nhất thời. Đối với cấp bậc chiến tướng như của nàng, sơ sẩy là điều không được phép xảy ra, nhưng cũng may là tổn thất không lớn lắm.
Nhưng khi gặp phải Nghiệt bộ của Biệt Hàn, thì áp lực đè lên Mục Huyên tăng mạnh.
Trước đây từ rất lâu, Biệt Hàn đã được xếp vào hàng ngũ đỉnh giai chiến tướng, nhưng sau đó bài danh của hắn luôn luôn lẹt đẹt ở phía sau nên mọi người đánh giá hắn không được cao cho lắm. Trọng công nhẹ thủ, giỏi đột kích nhưng cái nhìn toàn cục hơi kém v v... Nhưng dù vậy Nghiệt bộ của Biệt Hàn vẫn cứ là một trong những chi chiến bộ bất khả chiến bại của toàn thiên hạ.
Chu Tước doanh của Công Tôn Sai và Nghiệt bộ Biệt Hàn chưa hề nếm mùi chiến bại.
Tuy hai người này đều là đỉnh giai chiến tướng, nhưng còn đường thành công lại không hề giống nhau. Tuy xuất thân của Công Tôn tiểu nương không hiển hách gì cho lắm, nhưng con đường thành công trên phương diện chiến tướng cũng được tính là thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa sau khi tấn cấp lên đỉnh giai chiến tướng, gần như tất cả mọi người đều công nhận Công Tôn Sai là một vị tuyệt thế chiến tướng, hắn có chiến lực cường hãn, cái nhìn đại cục tinh tường kinh người, và càng khủng khiếp hơn là hắn chẳng có nhược điểm nào rõ ràng.
Còn Biệt Hàn thì sao, hắn chính là thiếu niên anh tài nổi danh cùng Giang Triết, nhưng hắn lại ẩn đi rất nhanh. Sau đó hắn phản bội lại Huyền Không tự, rồi trở về Bách Man cảnh, nhưng dù vậy những lời châm chọc và cấm chế trên người vẫn chưa bị giải trừ, hơn nữa chẳng có ai nguyện ý hỗ trợ hắn.
Nhưng bây giờ những người đó hối hận thì đã quá muộn rồi, có lẽ giờ này trong hồi ức của bọn nó chỉ còn lại một câu nói, khi xưa đã từng có một tuyệt thế chiến tướng bầy ra trước mặt bọn họ...
Hoàn cảnh ấy của hắn chỉ kết thúc sau khi gặp được Tả Mạc, và cũng bắt đầu từ đó hắn mới thể hiện ra thực lực cường hãn của mình, nhưng so với ánh hào quang chói lọi của Công Tôn Sai hắn vẫn còn thua kém rất nhiều.
Sau trận thắng Ma Soái liên minh, Biệt Hàn mới xóa tan đi ấn tượng về hắn trong lòng mọi người. Mặc dù cuộc chiến này khiến Biệt Hàn được người ta đánh giá cao hơn rất nhiều, nhưng Nghiệt bộ lại bị tổn thất thảm trọng khiến mọi người lại một lần nữa không hề coi trọng giá trị của hắn.
Cuộc đời gặp nhiều khó khắn trắc trở, bản thân lại là một loại thiên tài khá lạ, đại khái Biệt Hàn chính là minh chứng tốt nhất cho hình tượng trên.
Nhưng Biệt Hàn vẫn cứ trở thành một danh tướng chân chính, khiến ngay cả những người có cấp bậc như Mục Huyên khi đối diện trong lòng cũng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên. Mục Huyên chiến bộ vừa mới trải qua một trận chiến nhỏ nên thực lực cũng bị tổn hại ít nhiều, sĩ khí cũng hơi suy sụp. Trong khi bản thân còn đang gặp một số khó khăn như vậy, nếu mà gặp phải địch nhân khác thì ắt hẳn Mục Huyên cũng chẳng thèm để ý, nhưng hiện tại, người mà nàng phải đối diện chính là Biệt Hàn Nghiệt bộ, những khó khăn ấy lại trở thành điểm yếu chết người.
Trong thời gian tranh đoạt Tây Huyền, Biệt Hàn đã thống lĩnh tàn dư của Nghiệt bộ, đánh cho các thế lực tìm đến tơi bời hoa lá.
Mà hiện tại...
Là một Nghiệt Bộ nguyên vẹn đã được chỉnh biên!
Chắc chắn đã được chỉnh biên! Quả nhiên có phương pháp bổ sung cho Nghiệt bộ.
Con mắt Mục Huyên hơi nheo lại, xem xét Nghiệt bộ từ trên xuống dưới, nhưng không hề phát hiện điểm khác biệt giữa tân Nghiệt bộ và trước đây.
Biệt Hàn không hề có ý nói lời khách sáo, lập tức bày ra thế trận cường công.
Trong mắt Mục Huyên lóe lên một tia hàn ý, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận.
Tuy nàng e dè Biệt Hàn nhưng trong lòng không hề cảm thấy sợ hãi. Mà bất kể một vị đỉnh giai chiến tướng nào cũng không bao giờ thiếu lòng tin và ý niệm tất thắng, mà thực ra nếu không như vậy thì làm sao bọn họ có thể bước chân vào cấp độ này cơ chứ!
Đôi mắt phượng của nàng khẽ nhíu lại, hàn quang tỏa ra bốn phía, Mục Huyên trầm giọng quát: "Tất cả các bộ nghe lệnh, bầy ra Triền Phong kiếm trận!"
Lời nói của nàng còn chưa dứt đã thấy chiến trận của chiến bộ biến đổi. Lập tức đội hình đang nghiêm ngặt chỉnh tề, từ từ tản ra như những cọng rong biển đang trôi nổi trên mặt nước.
Mỗi sợi "Rong" đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đó là do các nàng đang tích súc thần lực chờ phát động đấy.
Nhưng Biệt Hàn vẫn lạnh lùng nhìn vào chiến trận phiêu dật nhưng ngập tràn sát khí kia, chiến trận triền đấu (giằng co, câu giờ) mà Mục Huyên bày ra không nằm ngoài dự tính của hắn. Chiến bộ của Mục Huyên lấy sự biến hóa tinh tế mà thành danh, kiếm trận biến hóa rất đa dạng và vô cùng nhanh chóng, vì thế bất kể đối phương của nàng có phong cách gì thì các nàng đều tìm ra được phương pháp để đối phó.
Khuôn mặt ấy, vẫn cái bộ dạng lãnh khốc vô tình nhưng trong lòng Biệt Hàn đang bùng cháy một ngọn lửa chiến ý nóng rực, quả thật chỉ có chiến đấu với địch nhân cường đại như vậy thì mới khiến máu huyết trong cơ thể hắn sôi trào mãnh liệt.
Dường như cả Túng Hỏa Phạm trên người hắn cũng cảm thấy chiến ý của hắn, lập tức phát ra quang mang lưu chuyển không ngừng, trông giống như vô số ngọn lửa đang di chuyển vậy.
Trong mười năm qua, Túng Hỏa Phạm đã được Kim Ô doanh liên tục cải tiến và tu chỉnh. Lúc này hình dáng của nó đã hơi khác so với hình dáng mà Tả Mạc luyện chế lúc đầu.
Không chỉ có Túng Hỏa Phạm mà ngay cả thành viên Nghiệt bộ đang vây quanh hắn cũng sôi trào chiến ý. Vốn bọn họ và Biệt Hàn tâm ý tương thông, nên toàn thân Biệt Hàn nóng rực như bị chìm trong biển lửa.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này đấy.
Lên nào!
Nghiệt bộ xuất kích!
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �※※※※※※※※※※※※※
Thiên Mộc giới bị công phá, cũng là lời tuyên cáo phòng tuyến ngũ giới bị phá.
Quân đội đang chiếm đóng phòng tuyến ngũ giới trở nên vô nghĩa, Ma thần điện và Anh Hào minh thất hồn lạc phách, gần như phải lui lại trong đêm.
Còn phía Minh cảnh thì sĩ khí đại chấn.
Tân vương vạn tuế!
Nhất thống Ma tộc!
Cuối cùng mọi người cũng bắt đầu ước mơ đến một tương lai mà toàn bộ Ma tộc đều được thống nhất.
Phòng tuyến ngũ giới bị đột phá khiến toàn bộ Bách Man cảnh đều hiện ra trước mắt đại quân của Minh cảnh. Lúc này Tả Mạc không hề do dự, lập tức thống lĩnh đại quân đánh thẳng vào vào trong, dọc đường hành quân có vô số thế lực nghe danh mà hàng.
Nguyên nhân của việc này, cũng một phần do đại quân của Minh cảnh thực sự quá cường đại, còn nguyên nhân còn lại khiến Tả Mạc cảm thấy dở khóc dở cười, đó chính là do Vương chi hào giác.
Vương chi hào giác được truyền tụng là vô cùng thần kỳ, vì thế có rất nhiều truyền thuyết về Vương chi hào giác được người ta bới móc lên. Nhưng đại đa số những lời đồn chỉ đưa tới một kết cục duy nhất, đó là có khả năng Minh vương chính là Vị Vương nhất thống Ma Tộc một lần nữa.
Vì thế, cứ mỗi lần đến một nơi nào đó là đám người An Mạc lại cầu Tả Mạc thổi Vương chi hào giác lên.
Còn thần lực của Tả Mạc là cái gì a? Chỉ cần một tiếng Vương chi hào giác vang lên thôi là cả giới đều có thể nghe được rồi!
Quả nhiên hiệu quả của chiêu này khiến Tả Mạc nghẹn cả họng. Gần như chỉ cần hắn khẽ thổi cái Vương chi hào giác lên thôi, là lập tức sang ngày hôm sau có một đống thủ lĩnh địa phương tìm đến cam tâm tình nguyện quy hàng.
Làm gì có chiêu nào tốt hơn chiêu này cơ chứ!
Tả Mạc tự dùng cái phương thức ấy nhanh chóng chiếm cứ địa bàn của Ma Soái liên minh. Lúc này, hắn đã chiếm được thế chủ động tuyệt đối, chiếm cứ được địa bàn của Ma Soái liên minh có nghĩa là có thể liên thông với Mạc Vân Hải rồi.
Đến lúc này Tả Mạc mới thở ra một hơi thả lỏng.
Tình hình trước mắt chỉ còn lại Anh Hào minh và Ma thần điện.
Thực lực của Anh Hào minh vốn không mạnh cho lắm, hơn nữa kết cấu lại rời rạc không đoàn kết, cho nên Tả Mạc cũng không để bọn họ vào trong mắt. Thế lực duy nhất có thể cản bước chân của đại quân Minh cảnh chỉ có Ma Thần điện.
Ma thần điện không những là thế lực có địa bàn rộng nhất, lại có thực lực cực mạnh, hơn nữa những nơi mà Ma thần điện thống trị đều vô cùng ổn định.
Tốc độ tấn công của Tả Mạc cũng không được tính là nhanh cho lắm, tuy hắn rất sốt ruột muốn rút ngắn thời gian, nhưng hắn cũng phông muốn việc phòng ngự ở hậu phương gặp phải vấn đề nghiêm trọng nào. Phải đến khi hoàn toàn công chiếm toàn bộ đại bàn của Ma Soái liên minh thì Tả Mạc mới đẩy mạnh tốc độ tấn công.
Đúng lúc này, Lương Vi truyền tin tức đến.
Tính cách An Mạc ổn trọng hơn nữa uy tín cũng đủ, rất hợp để giữ lại bên người tính toán toàn cục nhờ vậy cũng giảm cho Tả Mạc khá nhiều phiền phức. Còn Lương Vi lại có phản ứng nhanh nhạy và sắc sảo, rất thích hợp với việc đi công thành chiếm đất.
Quả nhiên, chiến quả của Lương Vi rất nổi bật, ngoại trừ chi chiến bộ Vương chi hào giác, số quân dưới trướng hắn còn có mười vạn thành viên chiến bộ tinh nhuệ. Bọn họ đã triển khai cuộc tấn công vô cùng dũng mãnh, với thế như chẻ tre, thẳng tới khi đánh tới Anh Hào minh.
Lúc này Anh Hào minh vẫn chưa hề mất hết hy vọng. Chúng lập tức bầy ra trận thế tử chiến với Lương Vi.
Nhưng Lương Vi lại chơi một đòn minh tu sạn đạo ám độ ám độ trần thương (*), lặng lẽ thoát ly đại quân, suất lĩnh chiến bộ Vương chi hào giác ngày ẩn đêm đi, lẳng lặng xuất hiện bên sườn của đối phương.
Sau đó là một hồi tập kích hoàn mỹ của Lương Vi!
Anh Hào minh kinh hãi. Chúng hốt hoảng triệu tập chiến bộ để vây công chi chiến bộ Vương chi hào giác.
Chi chiến bộ Vương chi hào giác có chiến lực cực kì kinh người, và điều này đã được thể hiện rõ nhất thông qua trận chiến này, bọn họ cứ đánh đi đánh lại phiêu hốt bất định, mặc dù chiến bộ đối phương nhiều hơn bọn họ cả chục lần, nhưng bọn họ vẫn hành động thành thạo và điêu luyện, liên tục công phá bẩy chi chiến bộ lớn.
Lương Vi liên tục cắt xé đội hình đối phương khiến phòng tuyến của Anh Hào minh trở lên tán loạn. Lợi dụng thời cơ đó, mười vạn đại quân đang tích súc lực lượng lập tức phát động cường công toàn diện.
Chăng bấy lâu sau phòng tuyến của Anh Hào minh đã gần sụp đổ.
Đúng lúc này Lương Vi đột nhiên xuất hiện như chui từ sương mù ra, đánh thẳng vào trung quân của Anh Hào minh.
Chiến bộ Vương chi hào giác xông vào quân địch như chỗ không người.
Giới cao tầng của Anh Hào minh bị Lương Vi dùng một mẻ lưới bắt sạch. Ba ngày sau, toàn bộ Anh Hào minh đầu hàng.
Chỉ cần một trận đánh, Lương Vi đã thành danh!
(*) Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.
Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.
Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế. Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng. Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.
Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương. Hàn vương không chịu đầu hàng Hán. Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương.
Sạn đạo: Con đường làm bằng gỗ dựng cheo leo vòng quanh các núi đá. Sàn được lót ván tựa trên các cọc gỗ cắm vào trong đá.