Vừa tìm ra vấn đề then chốt, Thần lực trong cơ thể Tả Mạc lập tức dễ dàng điều khiển.
Tả Mạc hết sức bội phục Sư Tử Minh quả không hổ danh hai chữ đại sư, dù chưa từng tu luyện bất kỳ loại lực lượng nào nhưng lại có thể hiểu rõ bản chất của từng loại lực lượng. Người như vậy, mấy ngàn năm may ra mới có một!
Tuy tìm ra được điểm then chốt, nhưng tốc độ tăng trưởng Thần lực cũng không nhanh hơn nhiều, chỉ có điều hắn vận dụng Thần lực đã tiến lên một tầm cao mới. Quả thật uy lực của thần thuật hơn xa so với ba lực cùng cấp, tuy nhiên mức tiêu hao quá lớn nhất là với người có Thần lực yếu ớt như Tả Mạc đây.
Văn tự trên kim diệp cũng đã trở nên dễ hiểu hơn rất nhiều, hắn dựa vào đó nhanh chóng tu luyện thêm vài loại thần thuật. Lúc trước khi cần sử dụng tới thần thuật thì hắn phải đồng thời huy động cả ba lực nên khiến cho Tả Mạc cảm thấy rất khó khăn. Nhưng bây giờ chỉ cần trong lòng hắn vừa có ý niệm, lập tức ba lực đã đồng thời vận chuyển rồi chỉ trong chớp mắt thần thuật đã được thành hình.
Tất cả giống như nước chảy thành sông, tự nhiên mà thành.
Không còn chút đình trệ nào nữa.
Sau khi thành công, ý định đầu tiên của Tả Mạc là chia sẽ phương thức này với A Quỷ, nhưng hắn cũng không rõ A Quỷ nghe có hiểu hay không. Đồng thời một đối tượng khác có thể chia sẻ nữa là Tằng Liên Nhi, nhưng hắn có vẻ hơi do dự, dù sao thì trong lòng hắn cũng không thể nào đánh đồng A Quỷ với Tằng Liên Nhi được. Nhưng khi nghĩ tới những lần nàng luôn sát cánh chiến đấu bên hắn chưa một lần lùi bước, thận chí lần trước còn bị thương nữa, bấy nhiêu thôi cũng đủ để Tả Mạc cảm thấy có thể miễn cưỡng coi nàng là người phe mình.
Hắn kéo A Quỷ cùng Tằng Liên Nhi tới mà nói liên thanh.
Vẻ mặt A Quỷ ngây ra tựa như không nghe thấy gì cả, nhưng từ khuôn mặt Tằng Liên Nhi lại mừng rỡ như điên, hai tai nàng dựng thẳng lên có lẽ do nàng sợ mình bỏ sót thứ gì đó.
Tả Mạc nói qua một lần toàn bộ những điều mình lĩnh ngộ rồi mới dừng lại.
Nhưng bộ dạng của A Quỷ vẫn như cũ mà không có chút phản ứng khiến cho Tả Mạc phải thầm than trong lòng, hắn thấy thế liền thân thiết xoa xoa đầu A Quỷ. Nhìn sang bên cạnh thấy Tằng Liên Nhi đang trầm ngâm suy nghĩ, hắn cũng không vội lên tiếng mà lặng lẽ dắt A Quỷ rời khỏi.
Sau khi rời đi, bỗng nhiên Tả Mạc nhớ tới một vấn đề lập tức gọi Hắc Yên Yêu tới.
Vẻ mặt Tả Mạc nghiêm túc, nói: "Thứ ngươi đưa cho ta có tác dụng rất lớn, ngươi muốn gì thì có thể nói với ta!"
Hắc Yên Yêu hiểu ý Tả Mạc, có lẽ do Tả Mạc muốn cảm tạ hắn thì phải. Hắn vội suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói: "Tư chất của ta rất tầm thường, nhưng thiên phú của Đại chanh rất tốt, chỉ cần lão đại chỉ điểm cho Đại chanh nhiều một chút là được!"
Thấy vẻ mặt Hắc Yên Yêu vẫn bình tĩnh, chấp nhận nhường cơ hội bản thân cho Đại chanh khiến cho Tả Mạc rất xúc động, cười nói: "Mọi người đều là huynh đệ, dù ngươi không nói ta cũng sẽ không lận lưng giữ riêng đâu. Trong chuyện này ta muốn cảm tạ ngươi, vì vậy ngươi muốn thứ gì hoặc có nguyện vọng gì thì cứ nói ra!"
Hắc Yên Yêu bình tĩnh lắc đầu: "Lão đại, ngươi nói mọi người đều là huynh đệ mà. Nếu đã là huynh đệ thì cần gì nhiều lời như vậy chứ, lão đại mà nói cảm tạ ta vậy chẳng phải đã quá khách khí rồi sao!"
Tả Mạc sửng sốt trước lời nói của Hắc Yên Yêu, vẻ mặt bình tĩnh của Hắc Yên Yêu trong mắt Tả Mạc giờ toàn là nét chân thành, khiến hắn không khỏi cảm động gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, ta đã quá khách khí rồi!"
Tả Mạc âm thầm quyết định, nhất định phải tìm cho hắn một bộ yêu thuật thích hợp mới được.
Nếu không tìm thấy thì hắn sẽ sáng tạo ra vậy.
Với thực lực bây giờ của Tả Mạc tuy vẫn chưa đạt tới Soái giai, nhưng đối với lý giải về lực lượng thì hắn không kém chút nào. Hắn đã thông hiểu ảo diệu của Thần lực, lại từng được thưởng thức qua lực lượng cao cấp hơn, do đó lí giải về bản chất lực lượng của hắn đã vượt xa thực lực của bản thân.
*
* *
"Đại nhân, bọn chúng chính là muốn đi U Tuyền giới!" Một gã tình mật thám kính cẩn nói, thật ra mục tiêu của đám người Tiếu Ma Qua cũng không phải bí mật gì, do đó rất nhiều người biết rõ.
"U Tuyền giới..." Ánh mắt của Giang Triết đảo tới đảo lui trên giới đồ, rất nhanh hắn đã tìm ra một địa phương ở rất xa.
Thần sắc hắn bình tĩnh, thản nhiên.
Gã thuộc hạ mật thám cũng cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Bởi vì hắn biết rõ sau khi Phượng Nguyệt sư tỷ đã ra đi vĩnh viễn, thì tính tình của đại nhân càng thềm trầm lặng lạnh lùng, vì thế chư tướng đối với hắn càng thêm sợ hãi.
"Lui xuống đi" Giang Triết phất tay.
"Vâng!" Gã thuộc hạ mật thám thở phào nhẹ nhõm cung kính trả lời, rồi cẩn thận từng bước lui lại phía sau.
Tới lúc thuộc hạ mật thám đã thối lui từ lâu Giang Triết vẫn nhìn chằm chằm vào giới đồ, đến một lúc sau hắn mới thầm thì như than thở, như rầu rỉ, buồn bã nói: "Biệt Hàn...".
Trên bàn hắn đang có một phong thư, trong đó là mệnh lệnh mới nhất của môn phái.
Phải giết chết kẻ phản bội Nghiệt Hàn!
Tiêu diệt Nghiệt bộ!
Khi nhận được mệnh lệnh này hắn cũng không quá ngạc nhiên, từ xưa đến giờ Huyền Không tự rất đoàn kết, vì thế làm sao Chưởng môn có thể tha cho đám phản đồ được chứ. Tấm gương còn rành rành ra đó, khi Cốc Lương Đao làm phản đã khiến cho Tu Chân Giới phải khiếp sợ, theo đó danh tiếng của Tây Huyền tổn thất nặng nề. Còn tin tức Nghiệt bộ phản bội tuy không lan truyền khắp nơi như Cốc Lương Đao, nhưng mà cao tầng các đại môn phái đều biết rõ.
Môn phái tuyệt đối không để Biệt Hàn sống sót.
Vì tiêu diệt Biệt Hàn và Nghiệt bộ, cho nên không lâu sau sẽ có rất nhiều viện binh tới đây.
Số lượng chiến bộ được điều động lần này nhiều hơn trong tất cả các chiến sự trước đây, trong thâm tâm Giang Triết đang vô cùng phức tạp, ai có thể ngờ lần hành động lớn nhất trong ngàn năm qua của Huyền Không tự là vì tiêu diệt phản đồ!
Nghiệt bộ, Giang Tự bộ.
Biệt Hàn, Giang Triết.
Hai chi chiến bộ chủ chốt, hai Chiến tướng trẻ tuổi ngay từ lúc nhỏ đến lớn đều có thực lực ngang nhau, nay bọn sắp sửa có một trận chiến sinh tử, dường như tất cả đều đã được vận mệnh an bài sẳn vậy.
Người tâm chí kiên định như Giang Triết, cũng không khỏi khó chịu.
Còn Tiếu Ma Qua..., Giang Triết vừa nghĩ đến người này lại càng khẳng dịnh, chiến tích như thế hoàn toàn có thể gọi là kỳ tích. Hắn lại càng hiếu kỳ với Tiếu Ma Qua hơn bởi người kiêu ngạo như Biệt Hàn, không ngờ cũng lại đầu nhập dưới trướng của kẻ đó.
Nếu không phải tin tưởng vào năng lực của môn phái, nên khi nghe được tin tức này hắn cũng chỉ cười nhạt mà thôi.
Bình thường Biệt Hàn rất kiệm lời, nhưng một khi hắn đã động thủ thì tính nóng như lửa và bạo ngược khát máu, không ngờ cũng có ngày hắn phải thuần phục kẻ khác.
Tuy nhiên, thực lực có thể giết chết Soái giai cũng đủ khiến người ta phải kinh sợ.
Hắn lắc đầu rồi ánh mắt nhìn sang một cái tên khác.
Công Tôn Sai.
Cái tên không chút danh tiếng này vậy mà lại bị đánh dấu là "Cực kỳ nguy hiểm" Thậm chí sự nguy hiểm của hắn có thể sánh ngang với Biệt Hàn.
Do đó Giang Triết không dám coi thường, nếu như thực lực Công Tôn Sai này tương đương với Biệt Hàn, thì trận chiến này khẳng định không dễ dàng chút nào.
Đến bây giờ Giang Triết đã hiểu vì sao môn phái lại cẩn thận với trận chiến này như vậy.
Trình độ tương đương với Biệt Hàn..., nếu điều đó là sự thực vậy thì rất đáng sợ.
Bất chợt Giang Triết thoát khỏi tạp niệm, cho dù đối thủ mạnh như thế nào đi nữa thì trận chiến này cũng không thể tránh khỏi! Không những vậy, hắn nhất định phải thắng và thắng một cách hoàn mỹ nhất!
Bởi trận chiến này không chỉ quan hệ tới danh dự môn phái, mà còn dùng để trấn áp mấy môn phái đang rục rịch kia nữa! Sự tình Cốc Lương Đao làm phản đã ảnh hưởng rất lớn tới Tây Huyền, vì thế hiện tại đã khiến cho Tây Huyền bị chia rẽ, không còn đoàn kết như lúc trước nữa.
Không thể để những việc như vậy xảy ra ở Huyền Không tự.
Giang Triết muốn dùng sự thật chứng minh cho mọi người biết, kẻ dám phản bội môn phái, chỉ có một kết quả: "Chết không chỗ chôn thân!"
*
* *
Lâm Khiêm đang trần truồng ngâm mình trong hồ nước lung linh như thủy tinh, cạnh bờ hồ có vô số phù văn phức tạp đan xen vào nhau.
Thần tình hắn rất điềm tĩnh, giống như một đứa bé đang ngủ say.
Xunh quanh hồ tập họp bảy tám gã kiếm tu, vẻ mặt già nua, nhưng trong mắt người nào cũng có tia quang mang giống như kiếm ý, lóe lên rồi lập tức biến mất.
Bỗng nhiên, thân thể Lâm Khiêm tỏa ra quang mang nhàn nhạt.
Quang mang không chói mắt chút nào, khiến người ta cảm thấy thoải mái không nói lên lời.
Mấy lão gia hỏa xung quanh rối loạn một hồi, trên mặt không che dấu được vẻ kích động, luồng quang mang nhàn nhạt ôn hòa này không giống với bất kỳ lực lượng nào mà họ đã từng gặp.
"Thần lực! Đây là Thần lực!"
"Trời đã phù hộ Côn Luân chúng ta!"
"Tiểu Lâm Khiêm quả nhiên là trụ cột của bổn môn!"...
"Đệ tử tham kiến Chưởng môn, các vị sư thúc tổ!"
Lâm Khiêm cung kính hành lễ.
"Đó là Thần lực à?" Một vị trưởng lão không nhịn được, hỏi ngay.
"Vâng!" Lâm Khiêm cung kính đáp: "Nhưng chưa hoàn chỉnh, đệ tử chỉ là dự vào ký ức mà bắt chước ra Thần lực thôi".
"Ngươi thử xuất thủ xem" Người vừa nói chính là Chưởng môn Côn Luân, có cặp mày trắng như kiếm, đôi mắt nửa nhắm nửa mở vô cùng thâm sâu, ẩn chứa vẻ tang thương của tháng năm, giống như có thể nhìn thấu được tất cả.
"Vâng!" Lâm Khiêm vung tay phải lên, lập tức tia Thần lực xanh nhạt biến thành một thanh phi kiếm liền xuất hiện trong tay hắn.
"Quả nhiên không hổ là Thần lực! Uy lực vượt xa linh lực!" Một trưởng lão nhịn không được liền ta thán.
Chưởng môn thấy thế tức khắc tiến lên, đưa tay ra nắm lấy phi kiếm xanh nhạt kia do Thần lực biến thành.
Bặc bặc bặc...!
Vô số luồn thanh quang nổ tung trong lòng bàn tay Chưởng môn, nhưng rõ ràng hắn lại không bị chút tổn thương nào, thậm chí bàn tay cũng không hề động đậy.
Bặc...!
Một tiếng nổ lớn hơn lúc trước, lập tức thanh kiếm Thần lực bỗng nhiên bị nổ tung.
Bàn tay hắn vẫn như trước cũng không chút động đậy.
Luồng thanh mang vừa nổ tung giống như bị một căn nhà lao vô hình giam giữ lại, nên quang mang chỉ chợt lóe lên mà vẫn không thể thoát ra được.
Cho tới khi luồn quang mang biến mất, thì Chưởng môn mới thu hồi bàn tay lại mà từ tốn nói: "Tính chất bá đạo hơn hẳn linh lực, uy lực mạnh hơn chừng gấp đôi, tuy nhiên muốn tu luyện Thần lực cần phải có đủ ba lực mới được".
Lâm Khiêm bị lời nói vừa rồi của Chưởng môn mà vô cùng cảm phục, quả nhiên không hổ là Chưởng môn của một trong tứ đại môn phái, vừa liếc mắt đã nhìn ra bí mật trong đó, hắn liền cung kính đáp: "Dạ!"
"Có đủ ba lực?" Các trưởng lão khác không khỏi nhíu mày.
Côn Luân vốn thèm muốn Thần lực đã lâu, nhưng mãi vẫn chưa hiểu rõ. Nếu không phải lần này Lâm Khiêm động thủ với đám người Tiếu Ma Qua, mới ngộ ra được vài phần ảo diệu của Thần lực, không thì đến bây giờ ắt hẳn là bọn hắn vẫn chưa hiểu rõ chút nào. Càng không ngờ hơn nữa chính là ngộ tính Lâm Khiêm cao thâm tới như vậy, chỉ cần giao thủ một lần đã có thể phóng xuất ra được hình dáng cơ bản của Thần lực.
Những Trưởng lão này lúc đầu thấy vậy liền mừng rỡ hẳn lên, bọn họ còn cho rằng sẽ có thể mở rộng Thần lực ra diện rộng, nhưng vừa nghe qua những lời của Chưởng môn thì tất cả đều không khỏi nhíu mày.
Tại Côn Luân này, người có thể đồng thời tu luyện ba lực rất hiếm gặp.
Nói cách khác, đại đa số tu sĩ đều không có đủ điều kiện để tu luyện Thần lực, vì vậy tác dụng của Thần lực sẽ suy giảm đáng kể.
Còn ngồi chờ đám đệ tử tu luyện thêm cho đủ ba lực, vậy không biết đến bao giờ mới có thể hình thành được chiến lực.
Tình thế hiện tại quá hỗn loạn cho nên bọn hắn không thể chờ đợi được nữa.
Cặp mắt thâm sâu của Chưởng môn dường như có thể nhìn thấu tất cả, lập tức hé mắt ra rồi chuyển đề tài: "Ngươi nói qua cảm nhận của ngươi về Thần lực của mấy tên kia thử xem sao".
Lâm Khiêm nhắm mắt để hồi tưởng lại một chút, sau đó hắn chợt mở mắt ra nói: "Thần lực của bọn họ tu luyện không giống nhau, Tiếu Ma Qua thì cực nóng, vô cùng bá đạo, hai nữ nhân bên người hắn một người quỷ dị, kẻ kia lại lạnh lẽo âm nhu. Còn nữ nhân trung niên kia, so ra Thần lực kém xa ba người Tiếu Ma Qua, cũng mới chỉ có hình dạng ban đầu mà thôi".
Chưởng môn nghe thế liền gật đầu: "Ngươi lui xuống nghỉ ngơi vài ngày đi, ta sẽ cùng mấy vị sư thúc tổ tìm cách hoàn thiện pháp môn tu luyện Thần lực này, rồi mấy ngày nữa ngươi hãy quay lại đây."
"Vâng!"
Lâm Khiêm sắp rời khỏi thì bỗng bị Chưởng môn gọi giật lại.
"Ngươi hãy tìm hiểu qua toàn bộ ghi chép về các cuộc bao vây diệt trừ đám viễn cổ hậu duệ trong hai trăm năm qua đi"
Lâm Khiêm sửng sốt, nhưng lập tức trả lời: "Vâng!".