Tai mũi hắn đều chảy máu, mặt vàng như tờ giấy, cực kỳ đáng sợ, quần áo linh giáp toàn thân đều tan tành. Hơn mười hạt đào lôi âm vừa mới ném ra tạo thành uy lực vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Vị trí vừa rồi của Minh Tiêu lão tổ không còn chút gì lưu lại.
Nghĩ lại uy lực đáng sợ vừa rồi, còn cả lực lượng bài sơn đảo hải, bắp chân Tả MẠc cũng khẽ run rẩy. Lúc tỉnh lại hắn lập tức nhớ tới tình cảnh lần đầu dùng âm hỏa châu.
Anh sơ ý rồi!
Lúc đó hắn mới ngưng tụ thành âu châu, cũng chỉ là cấp hai, Chung Duẩn hỏa cũng là cấp hai, uy lực âm hỏa châu luyện chế ra cũng đã tương đối khả quan rồi. Giờ thứ dùng hạt đào lôi âm và Kim Ô hỏa luyện chế thành, uy lực sao lại nhỏ được? Cả hai đều là cấp bốn mà!
Hai tài liệu cấp bốn dùng phương pháp luyện chế âm hỏa châu. Kim ti lôi hạch được luyện chế ra có uy lực thật vô cùng lớn!
Nếu mình ở gần hơn một chút, chỉ sợ...
Hắn thầm nghĩ lại mà sợ, cũng may rốt cuộc cũng giết chết được Minh Tiêu lão tổ, nguy hiểm vậy nhìn chung cũng không lãng phí.
Đột nhiên, trong lòng hắn nảy sinh cảm giác nguy hiểm, vô thức quay đầu lại.
Một cái bóng cực lớn kèm theo khí tức vô cùng nguy hiểm, từ bầu trời trên đỉnh đầu hắn, dùng tốc độ kinh người ầm ầm đánh xuống!
Minh Tiêu lão tổ không chết! Sắc mặt Tả Mạc đột nhiên đại biến.
"Chết đi!"
Một tiếng rống đầy tức giận và sát khí vang lên trên đỉnh đầu hắn!
Quần áo linh giáp toàn thân Minh Tiêu lão tổ đều đã vỡ nát, tóc tai bù xù, khóe miệng đầy máu, cánh tay trái không cánh mà bay. Uy lực của hạt đào lôi âm lúc đó khiến hắn hồn phi phách tán, dưới tình thế cấp bách buộc phải liều mạng tổn thất ba thành tu vi, vận dụng bí kỹ mới thoát được kiếp nạn này trong gang tấc.
Nhưng dù vậy, tổn thất của hắn vẫn vô cùng thê thảm. Không những cánh tay trái bị mất, phi kiếm cũng bị hủy, thê thảm nhất là mất đi ba thành tu vi, điều này cũng đồng nghĩa với việc cảnh giới của hắn có thể hỏng mất, một lần nữa trở lại ngưng mạch kỳ, sao không khiến hắn tức giận?
Tổn thất tu vi là điều mỗi tu giả đều sợ gặp phải nhất!
Hôm nay nhất định phải đánh tên khốn kia tan thành từng mảnh!
Trong đầu Minh Tiêu lão tổ chỉ có suy nghĩ này, Minh Tiêu kiếm quyết được thôi động tới cực hạn.
Bầu trời thành Kim Ô phảng phất như đọng lại, trong nháy mắt, bầu trời tựa như hóa thành một khối thủy tinh trong suốt, đám mây, bụi, ánh nắng vân vân, mọi thứ trong nháy mắt đều ngưng đọng lại, không hề nhúc nhích, không chút sinh cơ.
Ngưng đọng bầu trời, ánh nắng không cách nào xuyên qua, bóng râm thật lớn phủ kín cả thành Kim Ô.
Sát ý không chút tiếng động khiến ai nấy đều sợ hãi.
Binh!
Âm thanh thanh thúy như tiếng thủy tinh vỡ vang lên, bầu trời đang ngưng đọng như thủy tinh bỗng nhiên chi chít vết nứt như mạng nhện. Vết nứt lan ra với tốc độ kinh người, tựa như có người không ngừng dùng cây búa vô hình gõ lên bầu trời thủy tinh này.
Thúc Long hoảng hốt, bọn họ vốn đi theo con đường ngưng luyện sát ý, mẫn cảm với sát ý nhất, lúc này cũng bất chấp tất cả, quát lớn: "Giết!"
Mọi người trong Vệ doanh thầm rùng mình, cùng lên tiếng hét lớn: "Giết!"
Khí đen lượn lờ, hóa thành một con rắn đen dài vài chục trượng, dày cũng tới vài trượng, phì một tiếng, nó vô cùng hung hãn đánh về phía Minh Tiêu lão tổ phía trên đầu Tả Mạc!
Minh Tiêu lão tổ không chút kinh hoảng, chỉ lặng lẽ cười lạnh một tiếng, đưa ngón tay ra chỉ một cái!
Ầm ầm, bầu trời thủy tinh đầy vết rạn trên đầu hắn bay xuống từng mảnh vỡ trong suốt, chúng không ngừng xoay tròn, hóa thành một cột kiếm ý dài tới vài chục trượng, đón đầu con rắn đen đang đánh tới.
Minh Tiêu kiếm quyết – Tiêu Toái!
Ầm!
Hai con quái vật khổng lồ không chút hoa mỹ hay kỹ xảo, va chạm vào nhau rồi đột nhiên nổ tung kinh thiên động địa.
Tả MẠc đáng thương lại một lần nữa bị sóng khí hất văng đi.
Chết tiệt!
Vài mảnh vỡ của kiếm ý thiên không lưu lại vài vết máu trên người hắn, hắn chẳng quản đau đớn, vội vàng nhìn về phía chiến trường, không kìm được hít một hơi lạnh.
Quanh người Minh Tiêu lão tổ bập bềnh vô số mảnh vỡ kiếm ý trông như thủy tinh, miệng mũi hắn đều tràn đầ máu, va chạm vừa rồi hắn cũng chẳng phải không tổn thương gì, chỉ có điều ánh mắt hắn càng thêm hung hãn độc ác.
Tả Mạc thấy ánh mắt của Minh Tiêu lão tổ, trong lòng lập tức rùng mình, đối phương định liều mạng!
Thân hình Thúc Long nhoáng lên, kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt hóa trắng. Những tu giả khác của Vệ doanh ngã trái ngã phải như người uống rượu say.
Bồ yêu trong vòng cổ không nén nổi cơn giận quát lớn: "Rác rưởi! Đám rác rưởi các ngươi! Một tên kim đan đã khiến các nguơi chật vật như vậy, sau này còn ra sao? Ta đây đường đường thiên yêu, bên dưới tuyệt không có phế vật..."
Thúc Long lộ vẻ cười khổ, bọn họ chỉ vừa đột phá, thân thể còn cần một thời gian mới quen thuộc được. Lần này ra tay cũng là bất đắc dĩ!
Con mắt hắn bỗng trợn tròn, lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Nữ tu không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau Minh Tiêu lão tổ, một ngón tay điểm tới!
Cơ hội!
Sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, sự mạnh mẽ của nữ tu bọn họ đều đã tận mắt nhìn thấy, nữ tu tuyệt đối là người có thực lực mạnh nhất thành Kim Ô.
Nàng rốt cuộc cũng ra tay rồi!
Tả MẠc không hiểu vì sao trong lòng lại bỗng trầm xuống. Trong mắt nữ tu sáng rực ánh tím, hừng hực như hai ngọn lửa, đây là lần đầu hắn thấy ánh tím trong mắt nàng sáng chói tới vậy.
"Ha ha ha ha! Các nguơi chết hết cho ta!"
Minh Tiêu lão tổ nhe răng cười, bầu trời thủy tinh trên đầu lại tiếp tục ầm ầm vỡ thành từng mảnh nhỏ, vô số mảnh vỡ kiếm ý trong suốt, ầm ầm đổ xuống như tuyết lở.
Vô số mảnh vỡ xuyên qua thân thể hắn, mang theo vô số đóa hoa máu, Minh Tiêu lão tổ vẫn như không hề đau đớn, cười lên điên cuồng.
Đầu óc Tả Mạc ông lên một tiếng.
Đồng quy vu tận!
Bầu trời phía trên thành Kim Ô hoàn toàn băng vỡ, vô số mảnh nhỏ kiếm ý cuồn cuộn mờ ảo, kèm theo đó là uy thế không thể chống đỡ, từ trên trời giáng xuống.
Vô số kiếm ý xuyên qua thân thể Minh Tiêu lão tổ, lúc đầu thì trong suốt nhưng khi thoát ra lại lưu huyết.
Kiếm ý cuồn cuộn mờ ảo, bỗng nhiên xuất hiện một cỗ khí tức thảm liệt!
Lấy trời làm kiếm, lấy thân dẫn.
Huyết tiêu!
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, tu giả kim đan muốn đồng quy vu tận, đó là việc cực kì đáng sợ.
Dung Vi đứng xa quan chiến lúc này sắc mặt đại biến, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: thành Kim Ô xong rồi!
Nam từ và trung niên nhân sắc mặt biến đổi, đồng thời hiện lên trong đầu một ý nghĩ: thành Kim Ô xong rồi!
Có thể bỏ qua kĩ xảo, không tính hậu quả mà toàn lực bộc phát một lần, loại việc làm này đối với tu giả Kim Đan kỳ không có gì khó khăn cả. Cho nên kim đan chiến đấu, trái lại càng phải cẩn thận, nếu như đem đối phương bức đến tuyệt cảnh, một đòn liều mạng đó cực kì đáng sợ. Đó là Dung Vi bọn họ còn chưa gặp qua cao thủ kim đan liều mạng.
Dung Vi giật mình, kiến thức nàng rất rộng, thực lực của Minh Tiêu lão tổ vượt xa dự tính trước đó của nàng. Dù cho là ở Thiên Thủy giới, thực lực của Minh Tiêu lão tổ tuyệt đối có thể liệt vào ba thứ hạng đầu. Lúc này nàng đã hiểu ra tại sao Hậu gia lại kiêng kị Minh Tiêu lão tổ đến thế.
Nàng không hiểu vì sao trong lòng mình lại thở dài nữa.
Thành Kim Ô có thể khiến một gã tu giả kim đan liều mạng làm trong lòng bọn họ vô cùng bội phục.
Chỉ tiếc...
Toàn bộ bầu trời phía trên thành Kim Ô đều bị xé tan, kiếm ý đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế!
Minh Tiêu lão tổ điên cuồng cười lớn, cả người hắn nổ tung thành một đoàn huyết vụ, phút chốc bị cuốn vào trong kiếm ý lúc này đã mất đi sự khống chế.
Trong khuôn viên năm mươi dặm quanh thành Kim Ô tất cả đều bị bao phủ. Càng làm cho người khác cảm thấy tuyệt vọng chính là khu vực bao phủ của kiếm ý, bất luận bọn họ dùng độn pháp gì cũng không thể trốn thoát được!
Trừ khi bọn họ có được độn pháp cao giai mới có khả năng chạy khỏi kiếp nạn này.
Bầu trời mang theo huyết sắc kiếm ý phô thiên cái địa, tránh cũng không thoát!
Trong bảy ngọn nói, dung nham tràn ra khắp nơi, thành Kim Ô giống như đang nằm trong địa ngục vậy!
Chết tiệt!
Trên mặt Tả Mạc hiện lên vẻ tuyệt vọng,
Bỗng nhiên, trước mặt hắn tối sầm, bỗng nhiên xuất hiện thêm một bóng người.
Là nàng! (xu hướng nữ xấu gái cứu trai nghèo, PT đam mĩ kinh )
Cả người nữ tu đầy máu, không ít chỗ máu đã ướt sũng, đôi chân trần tuyệt đẹp đi cùng với những mảnh huyết hồng khiến người ta càng thêm kinh tâm động phách. Không biết từ lúc nào, mặt nạ trên mặt nàng đã bị huỷ, lộ ra khuôn mặt xấu xí.
"Ngươi..." lúc đầu Tả Mạc ngơ ngẩn, vừa định mở miệng, nữ tu đã hướng lên phía trên đầu hắn bay đi.
Nàng giang hai tay ra, giống như một chú chim, ngửa mặt, toàn thân bao phủ trong hoả diễm màu tím. Nàng giống như thiêu thân nhào tới lửa, hướng huyết sắc kiếm triều bay đi.
Tử hoả cuộn trào mãnh liệt, làm cho người ta không thể nhìn rõ thân hình nàng.
Không biết vì sao, ngực Tả Mạc bỗng nhiên đau nhức, nước mắt không thể kìm chế mà tuôn ra, từ khoé mắt rơi xuống.
Chuyện gì đã xảy ra...
Nàng rốt cuộc là ai...
Nước mắt làm nhoè tầm nhìn, ngực đau nhức, như có vật gì đó muốn phá bỏ mà ra.
Trong tai chỉ có tiếng ầm ầm, kiếm ý phô thiên cái địa trên đầu phát ra tiếng, tụ tập thành một dòng lũ, khí tức huỷ thiên diệt địa.
Đau xót!
Đột nhiên thời gian trở nên cực kì chậm chạp, ngực đau nhức giống như một đoàn hoả diễm đang không ngừng thiêu đốt.
Khắp bầu trời băng vỡ là kiếm ý giống như dòng lũ, bao phủ lấy một thân ảnh nhỏ bé như hạt bụi.
Quá đau!
Đau nhức thiêu cháy từng sợi thần kinh của hắn, hắn không nhịn được, dùng hết khí lực toàn thân mà rống lên: "A a a a a!"
Đau nhức giống như thuỷ triều, thô bạo mà đến, tràn ra khắp toàn thân hắn.
Hắn không hề biết, dung nham đỏ bừng đang chảy giống như bị một bàn tay vô hình xé rách, không ngừng bay lên, trong chớp mắt quấn lấy hai chân hắn. Đại trận bị phá hỏng trên mặt đất bỗng nhiên phát sáng, đại trận bị tổn hại bỗng nhiên lại khởi động lại!
Thành Kim Ô kim quang tăng vọt, lầu canh phù chiến nhất thời lôi mang nổi lên, tu giả bên trong kinh hãi phát hiện rằng lầu canh phù chiến đã hoàn toàn mất đi khống chế!
Dung nham, kim quang, cương lôi điên cuồng tràn vào người Tả Mạc.
"A a a a!"
Tả Mạc điên cuồng gào lên, toàn thân hắn bị bao bọc trong dung nham, cương lôi và kim quang thỉnh thoảng trong dung nham lại loé lên.
Dị biến khiến mọi người kinh động!
Thúc Long sắc mặt đại biến, vừa định động liền nghe vị đại nhân kia quát: "Không được quấy rầy hắn!"
Hắn sửng sốt ngay sau đó sắc mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.
Tả Mạc ở trong dung nham cảm giác thần thức của mình giống như thân thể vậy đang bị bóc trần, thân thể đau nhức, hắn có thể cảm thấy rõ ràng lúc này hắn giống như người đứng nhìn vậy, tận mắt thấy tất cả.
Hắn thấy được khoả ngũ hành lưu ly châu trong cơ thể đang rung động kịch liệt...
Hắn thấy được phía trên đỉnh đầu một thân ảnh đang được bao phủ bởi tử hoả.
Nàng đang nhìn hắn.
Trong nháy mắt này, ánh mắt Tả Mạc không chút khó khăn mà xuyên qua từ hoả cùng dung nham, hắn thấy rất rõ ràng.
Hắn thấy một đôi mắt trong suốt, tràn ngập kinh ngạc cùng lưu luyến.