Chương 835: Thiên Hoàn đại trưởng lão.
Đồng tử trong mắt Tả Mạc co lại. Toàn bộ chiến trường đang hỗn loạn và ầm ĩ như vậy mà khi biến cố kia xuất hiện tạo được một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn. Biến cố quá đột ngột làm toàn bộ mọi người ngây ra.
Rầm rầm rầm!
Từ trong doanh trại xuất hiện vô số ngọn lửa đang bốc lên rừng rực. Cả doanh trại rộng lớn bị chìm trong biển lửa. Rất nhiều binh sĩ không kịp đề phòng, bị luồng khí lãng sinh ra từ vụ nổ hất bay ra. Toàn bộ chiến trường lại hỗn loạn cực điểm.
Tả Mạc hít vào một hơi khí lạnh. Lúc này hắn đã biết lão già kia là ai rồi.
Thiên Hoàn Đại trưởng lão!
Ngoại trừ cái lão già sống dai đến độ thành tinh ấy, thì làm gì có ai có được tạo nghệ thần văn cao như đến mức độ đó cơ chứ, và ngoài Đại trưởng lão của Thiên Hoàn ra, liệu có ai có đủ khả năng kích hoạt toàn bộ cấm chế của địch nhân trong nháy mắt như vậy đây?
Chiêu thức ấy của Đại trưởng lão đã dọa cho Tả Mạc phát sợ rồi. Tuy trình độ phù văn của Tây Huyền không cao, các cấm chế được bố trí ở doanh trại cũng phải là loại quá thượng phẩm, nhưng dù thế, muốn kích nổ toàn bộ cấm chế trong nháy mặt thì phải đạt đến trình độ cấm chế khủng khiếp đến mức độ nào a!
Quả nhiên, không hổ danh là người có tạo nghệ thần văn đứng đầu thiên hạ a!
Chiêu thức ấy khiến Tả Mạc tự cảm thán không bằng, hắn khẳng định mình không thể làm được như vậy.
Đúng là trong cái rủi có cái may, Uyên lao Chiến bộ không am hiểu bố trí cấm chế vì thế cấm chế trong doanh trại có trình độ không cao, nhờ vậy khi cấm chế bị phản lại không gây ra thương vong quá lớn. Nếu mà việc này mà xảy ra ở Mạc Vân hải thì..., tất cả các cấm chế cùng phản thì...
Suy nghĩ này khiến Tả mạc run rẩy, không rét mà run!
Cấm chế bạo phát tạo thành biển lửa làm đội hình của Uyên lao chiến bộ bị xáo trộn, lúc này toàn bộ doanh trại đã chìm trong biển lửa.
Từ trong biển lửa vọng ra tiếng người nào đó gào thét đến vỡ cổ họng: "Bảo hộ đại nhân!"
Và rất nhanh sau đó, từ mọi ngóc ngách của chiến trường liên tiếp vang lên những tiếng rống hận.
"Bảo hộ đại nhân!"
"Bảo hộ đại nhân!"...
Từ trong biển lửa ngập trời kia xuất hiện những bóng dáng ương ngạnh, thần trang trên thân chỉ còn phát ra hào quang lờ mở đủ để ngăn chặn lại ngọn lửa xung quanh. Trước biển lửa ngập trời, tất cả bóng dáng ấy không hề lùi bước mà toàn bộ đều phóng về hướng trung tâm quân doanh.
Chay, bọn họ điên cuồng chạy trong biển lửa, khiến khuôn mặt cũng bị khói lửa hun đến đen sì, dù tóc trên đầu bị bốc cháy nhưng những gương mặt che kín vết thương ấy vẫn không hề sợ hãi. Trên đường tiến về quân trướng, đội hình chiến sĩ nhanh chóng bành trướng, vào thời điểm này, trình độ chiến thuật cao siêu mà bọn họ rèn luyện hàng ngày đã được phát huy tối đa.
Những binh sĩ bị luồng khí lãng đẩy bay lúc nãy lập tức bò dậy, rồi lao mình vào ngọn lửa mà không chút do dự.
Mọi người không khỏi cảm thấy rung động bởi cảnh tượng xẩy ra trước mắt, Uyên lao Chiến bộ không hổ danh là Chiến bộ tinh nhuệ!
Nhưng đúng lúc này, bỗng có biến cố đột nhiên phát sinh.
Ầm!
Từ trong biển lửa xuất hiện một cột sáng kiếm khí mầu huyết hồng chọc thẳng lên trời cao. Cột sáng ấy có chu vi chừng một trượng, thẳng tắp, cho dù ánh lửa đầy trời phát ra doanh trại cũng không thể át được hào quang tỏa ra từ nó.
Kiếm Ý!
Một kiếm ý tuyệt cường!
Tang Đông dừng bước lại rồi ngẩng đầu lên. lúc này khuôn mặt như dã thú của y không khỏi hiện lên vài phấn sợ hãi.
Cột sáng mầu huyết hồng giống như một thanh cự kiếm tuyệt thế đang bộc lộ sự bá đạo của mình, nó chọc thẳng lên trời cao phảng phất như muốn đâm thủng cả bầu trời, kiếm ý cường hoành của nó khiến vạn vật trong thiên đại trở lên ảm đạm!
Xung quanh cột sáng là vô số đạo kiếm quang sáng chói mắt đang bay lượn tàn phá khắp nơi, đến ngay cả ngọn lửa cũng bị những làn kiếm quang sắc bén đến mức khủng bố này cắt ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Người kia...
Tang Đông không ngờ rằng, trên đời này cái có người mang lại cho y cảm giác áp bách khủng khiếp như vậy. Áp bách đạt tới mức độ khủng khiếp như này y chỉ có thể cảm nhận được trên người Đại trưởng lão.
Bên trong cột sáng, có một bóng dáng đang rút kiếm rồi từ từ bay lên!
Vi Thắng!
Đối với rất nhiều người thì cái tên nổi tiếng này bọn họ đã được nghe thấy từ lâu, nhưng gần như chưa ai được gặp mặt một lần. Vi Thắng của Mạc Vân Hải, một trong những cường giả đứng đầu thiên hạ, là vị kiếm tu mạnh nhất ở ngoài Côn Luân! Cái tên của hắn cũng là một truyền kì.
Chỉ có cường giả đạt đến mức độ như vậy mới có được cái phong thái kia a!
Nhưng lúc này. đám người của Thiên Hoàn cũng chẳng còn thời gian mà cảm khái, khuôn mặt tất cả đều biến sắc, mỗi một người trong bọn họ đều sinh ra ảo giác Vi Thắng đang nhìn mình.
Thậm chí những người có thực lực hơi yếu một chút còn có cảm giá như bản thân mình chính là mục tiêu của Vi Thắng.
Cũng chỉ có đám người Tang Đông mới biết được, chính áp lực khủng khiếp cảu đối phương đã khiến cho bọn họ nảy sinh ra ảo giác như vậy đấy. Nhưng vì hiểu được mới khiến sắc mặt của bọn họ trở lên khó coi vô cùng bởi điều này chứng tỏ thực lực của Vi Thắng đã đạt tới mức khủng khiếp rồi!
Từ bên trong cột sáng huyết hồng kia, Vi Thắng chậm rãi giơ Thí Thần Huyết Kiếm trong tay lên!
Lập tức, cột sáng huyết hồng tỏa ra khí thế sắc bén lạnh thấu xương rồi tập trung vào thanh kiếm trong tay Vi Thắng khiến cho mọi người có cảm giác như toàn bộ cột sáng như đang co rút lại.
Khi điểm hào quang cuối cùng bị hút vào trong huyết kiếm, huyết kiếm bỗng đỏ rực lên giống như bị nung đỏ vậy, trên thân kiếm tỏa ra những ánh hào quang yêu dị đến cực điểm.
Ánh sáng rực rỡ mà nó tỏa ra khiến không ai có thể nhìn thẳng vào nó.
Vốn không trung đang tràn ngập kiếm ý lạnh lẽo, giờ lại trở lên bình thường cứ như tất cả kiếm ý lạnh lẽo này đã bị thanh huyết kiếm trong tay Vi Thắng hút đi sạch sẽ vậy. Nhưng như vậy cũng không làm người ta cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, mà ngược lại, chính cái không gian trống rỗng không chút kiếm ý này lại khiến trong lòng mỗi người dậy lên cảm giác, kích tiếp theo sẽ là cuồng phong bão tố!
Bỗng Vi Thắng đang lơ lửng ở giữa không trung mở mắt ra, lúc này con mắt như huyết lưu li của hắn sâu thẳm như chứa đựng vạn vật của thế gian vào đó(phản chiếu)
Bàn tay khẽ rung, lập tức một kiếm phóng ra.
Một luồng kiếm quang chói mắt mầu huyết hồng bỗng xuất hiện, làm tầm mắt mọi người như sáng lên.
Gần như tất cả ánh hào quang trong thiên địa đều bị một kiếm này hút đi vậy.
Không ngờ khi kiếm này vừa xuất hiện, hỏa diễm hừng hực đang thiêu đốt cả doanh trại lập tức tắt ngúm. Còn đám người thuộc Uyên Lao chiến bộ trong biển lửa kia cũng trợn tròn hai mắt, bọn họ quá bất ngờ mà!
Mục tiêu một kiếm này của Vi Thắng chính là Đại trưởng lão.
Dưới công kích của một kiếm kia, Đại trưởng lão chỉ khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt lão vẫn thờ ơ như cũ, lão chỉ duỗi một ngón tay rồi điểm vào hư không trước mặt.
Chỉ thấy đầu ngón tay lão bỗng bùng lên từng chùm tia sáng nhỏ bé sáng ngời đan xen với nhau như mạng nhện, những tia sáng chằng chịt và rậm rạp này không ngừng sinh trưởng giống như dây leo vậy, chỉ trong nháy mắt đã mở rộng ra xung quanh
Thần Văn!
Đồng tử trong mắt Tả Mạc khẽ co lại một lần nữa, ở đầu ngón tay Đại trưởng lão là một khỏa Thần văn!
Trời ạ!
Đây là thủ đoạn gì vậy!
Lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy có người có thể đem phác thảo một khỏa thần văn hoàn chỉnh trên hư không như thế. Điều này khiến Tả Mạc nghẹn họng nhìn trân trối, trình độ của hắn đừng nói đến việc phác họa trên không trung mà ngay cả việc phác họa trong lòng cũng đã rất khó rồi.
Trên không trung đã hình thành một khỏa thần văn.
Khỏa thần văn vừa phác họa xong, lập tức trên bầu trời xuất hiên vô số tia sét, mây đen kéo tới ầm ầm khiến không gian xung quanh cứ như lâm vào ngày tận thế vậy.
Đạo kiếm quang huyết hồng do Vi Thắng chém ra đã bay tới, rồi chém thẳng lên trên thần văn!
Thần Văn kêu ông một tiếng, tiếng kêu này khiến mặt đất cũng run rẩy!
Bỗng nhiên thần văn phát ra những ánh hào quang lan xa vạn trượng, hào quang sắc như một thanh kiếm, đâm thủng mây đen trên đỉnh đầu khiến vô số tia sét đang vờn quanh mây đen như tìm được chỗ thoát, lập tức hơn mười tia sét lớn cỡ cánh tay điên cuồng đánh lên kiếm quang của Vi Thắng.
Kiếm quang sáng bóng và lóng lánh yêu dị chỉ dẫy dụa một cái rồi vỡ tan ra!
Thần Văn vẫn tiếp tục sinh trưởng!
Những chùm tia sáng giống như dây leo đang sinh trưởng không ngừng, nó lan dọc theo thân thể Đại trưởng lão. lập tức những chùm tia sáng kia không ngừng chui vào trong thân thể Đại trưởng lão khiến trên mặt lão hiện lên vẻ thống khỗ.
Chỉ trong nháy mắt, Đại trưởng lão đã bị vô số thần văn bao trùm lên. Bóng dáng của lão trở lên mờ hồ.
Còn những tia sét trên bầu trời càng lúc càng khủng khiếp, vô số tia sét to lớn điên cuồng đánh xuống Thần văn bên dưới. Nhưng dường như những tia sáng nhỏ bé kia có khả năng hút tia sét, vì vậy dưới sự oanh tạc điên cuồng của những tia sét mà nó không có một chút biến hóa nào.
Vẻ mặt Vi Thắng hơi biến đổi, một kiếm vừa rồi của hắn là một kiếm đã trải qua quá trình súc thế (tụ thế ấy) khiến một kiếm ấy gần như đã đạt được sức mạnh của một kích toàn lực, vậy mà vẫn không thể làm gì được đối phương.
Quá mạnh!
Đôi mắt của Vi Thắng nhìn chằm chằm vào Đại trưởng lão đang được che kín Thần Văn, hắn cũng cảm thấy ánh mắt của đối phương cũng đang nhìn hắn.
Lúc này rong lòng Vi Thắng không hề có một tia sợ hãi, mà ngược lại, hắn chỉ cảm thấy chiến ý đang thiêu đốt tâm can!
Có thể gặp được đối thủ mạnh đến mức độ như vậy, là may mắn cỡ nào a!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tả Mạc cũng bị chấn động rất mạnh.
Hắn không ngờ lại tồn tại một người có tạo nghệ thần văn đạt tới trình độ đáng sợ như vậy. Một kiếm kia của Đại sư huynh đã trải qua quá trình súc tích, sức mạnh có thể được gọi là ngang trời xuất thế, tạo cho hắn cảm giác kinh hãi, nhưng không ngờ một kiếm kinh người ấy lại không thể làm rung chuyển đối phương.
Từ đó có thể thấy cao thấp giữa hai bên.
Số phận của Mạc Vân Hải sẽ được quyết định bởi trận chiến ngày hôm nay
Tả Mạc hít sâu một hơi, lập tức chiến ý trong lồng ngực dâng tới cực điểm, hắn gầm lên giận dữ:"Giết!"
Tả Mạc dẫn đầu lao thẳng về hướng Đại trưởng lão, đằng sau hắn là A Quỷ, còn những người khác lập tức bay về phương hướng khác tìm kiếm đối thủ của mình. Mặt trận bên này không phải nơi mà bọn họ có thể nhúng tay vào, đám thủ tịch và hoàn chủ dưới kia mới là mục tiêu của bọn họ.
Sự gia nhập của đám người Tả Mạc khiến chiến trường lâm vào tình trạng giằng co.
Sau tai tương biển lửa ngập trời đã đến lúc cuộc chiến giữa các cao thủ bộc phát!
Tuy diện tích chiến trường không lớn nhưng lại quy tụ gần như tất cả cao thủ của Thiên Hoàn và Mạc Vân Hải. Lúc này những thành viên còn lại của Uyên lao Chiến bộ không ngừng di chuyển ra ngoài, dù sao với thực lực của bọn họ thì không thể phát huy được chút tác dụng nào trong những trận chiến có cấp độ như này. Chỉ cần dư thế trong mỗi kích đối chiến của những cao thủ kia cũng khiến bọn họ không thể dỡ nổi rồi.
Cách biệt về thực lực quá lớn. không thể dùng ý chí có thể bù lại được.
Chỉ một nơi đóng quân nhỏ nhỏ thôi mà có số lượng cao thủ quá nhiều, khiến mật độ cao thủ ở đây cao chót vót, chiến đấu xảy ra quá kịch kiệt khiến những luồng khí lãng sinh ra từ trận chiến cũng trở lên ngưng tụ và cứng rắn như sắt thép, còn mặt đất dưới chân cũng bị tan tác hỗn loạn như bị cầy qua vô số lần. Ngay cả những cục đá có kích thước hơi lớn một chút thôi cũng bị khí lãng chấn cho vỡ nát, thậm chí tan ra thành bụi.
Không gian khắp nơi đều vang vọng những thanh âm bùng nổ liên tiếp như mưa rơi miên man không dứt.
Toàn bộ quân doanh chỉ còn một nơi có được sự yên tĩnh mà thôi.
Đó chính là trung tâm của quân doanh!
Ở trên bầu trời phía trên quân doanh có ba bóng dáng xếp thành hình tam giác, đem vị Đại trưởng lão đang chôn mình trong thần văn kia vây lại.
Bốn người cứ thế giằng co, không ai nói một lời.
Thần lực toàn thân Tả Mạc đang không ngừng lưu động, khiến thần trang mà hắn mặc trên người không thể nào thừa nhận nổi cường độ Thái Dương thần lực lớn vậy mà bong ra từng mảng dưới ngọn lửa hừng hực tỏa ra từ người Tả Mạc. Lúc này phần thân trên của Tả Mạc đã bị lộ ra, toàn thân hắn được phủ một lớp dịch mầu vàng, từng múi cơ bắp mầu ám kim nổi lên góc cạnh rõ ràng, chỉ nhìn thôi cũng thấy nó tràn ngập lực lượng và mang đến mỹ cảm tột cùng. Đôi mắt hắn được che kín bởi những ám văn Thái Dương chói sáng khiến hắn trở lên uy nghiêm và lãnh ngạo.
Còn trên trán A Quỷ cũng hiện ấn kí hình cái xích đang tỏa ra quang mang nhàn nhạt, tử mang bốc lên từ trong mắt cũng trở lên nồng đậm như ngưng thành thực chất. Còn Bất Tử quỷ mầu xám trong vắt như thủy tinh đang bao phủ thân thể nàng lại phát ra một tầng lửa tím nhàn nhạt đang không ngừng thiêu đốt im lìm, nàng dấu mình trong bóng tối tịch mịch, giống như u linh khiến người ta không thể xác định được vị trí cụ thể của nàng.
Vi Thắng vẫn giữ nguyên tư thế cầm kiếm lúc nãy, Thí Thần Huyết Kiếm trong tay hắn như một con hung thú đang mở cái miệng đầy máu ra để hô hấp mãnh liệt vậy
Hô, Ahhh, hô, tê...
Tiếng hít thở kì dị ấy mang theo một thứ lực lượng khiến người ta kinh hồn táng đởm.
Chỉ có Vi Thắng mới cảm nhận được thanh huyết kiếm trong tay hắn đang tỏ ra hưng phấn vô cùng. Hiển nhiên, chính địch nhân mạnh mẽ trước mắt đã làm nó hứng phấn như vậy đấy.
Dường như trong nội tâm hắn dậy lên cảm giác khát máu đến cùng cực đang không ngừng trùng kích vào tâm linh của Vi Thắng.
Nhưng tâm cảnh của Vi Thắng vẫn không hề lay động, bàn tay hắn vẫn nắm chặt thanh Thí Thần Huyết Kiếm đang vô cùng hứng phấn kia.
Dù trong tay hắn là tuyệt thế hung kiếm những vẫm không thể lay động tâm cảnh hắn
Ánh mắt Vi Thắng chăm chú nhìn vào Đại trưởng lão được bao bọc trong thần văn.