Bên cạnh Đại trưởng lão xuất hiên một khỏa Thần Văn, sau đó đến khỏa thứ hai, thứ ba, thứ tư... Đủ loại thần văn không ngừng xuất hiện rồi sinh sôi giữa không trung, sau đó lan tràn về bốn phía. Chỉ trong nháy mắt, bầu trời ngập tràn vô số thần văn lơ lửng, bọn chúng đan xen vào nhau chằng chịt và rậm rạp nhìn không thấy cuối
Có rất nhiều phù văn và thần văn khác nhau đang lập lòe đủ loại mầu sắc
Khuôn mặt Đại trưởng lão vẫn giữ nguyên vẻ ngưng trọng, hai bàn tay mở rộng như muốn ôm cả thiên địa vào lòng.
Không gian xung quanh rực sáng như một biển sao, rộng lớn không giới hạn. Mỗi một khỏa thần văn lại rực sáng như những ngôi sao to lớn và sáng chói, còn những khỏa phù văn chỉ giống như những ngôi sao nhỏ bé và ảm đạm mà thôi.
Từng khỏa phù văn và thần văn chậm rãi chuyển động, phóng thích ra lực lượng thuộc về chúng.
Văn Hải!(Biển văn)
Trong mắt Tả Mạc hiện ra vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh sau đó, lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Đến lúc này hắn không thể không thừa nhận, trình độ tạo nghệ của Đại trưởng lão về phương diện thần văn phù văn, quả thực rất xứng đáng là đệ nhất nhân đương thời (đứng đầu hiện nay)
Xung quanh Tả Mạc có nhiều thần văn mà ngay cả hắn cũng không biết nó là loại văn gì.
Nhưng cả phiến vân hải này đâu chỉ có cả tỷ thần văn như vậy, đây chính là thần cấp sao?
Sâu trong đáy mắt Tả Mạc ánh lên vẻ hoảng hốt, tuy phù văn và thần văn cũng là lĩnh vực mà hắn tương đối am hiểu, nhưng so với Đại trưởng lão thì hiểu biết của hắn chẳng tính là cái gì.
Đây chính là thế giới thần văn!
Thần Văn Tông Sư!
Nhưng lúc này không còn thời gian để Tả Mạc sợ hãi hay thán phục nữa. Hắn phát hiện ra, cái thế giới thần văn này rất nguy hiểm.
Ở cách đó không xa, có một khỏa thần văn đột nhiên sáng ngời, lập tức bẩy miếng phù văn bên cạnh nó bị hấp dẫn bay tới, đồng thời trên bề mặt còn phát ra một chút hào quang mờ nhạt.
Chỉ thấy một đạo phù văn mầu xanh thẫm đột nhiên bắn ra một đạo băng tiễn!
Thần sắc Tả Mạc vẫn bình tĩnh như thường, khi băng tiễn bay tới trước mặt hắn, lập tức bị Thái Dương Thần Hỏa quanh người hắn thiêu đốt thành khí.
Nhưng dường như đạo băng tiễn này đã kích hoạt một khỏa thần văn và phù văn khác vậy.
Uỳnh!
Băng tiễn, phong cương, tia chớp, lưu hỏa...
Ở mọi hướng, điên cuồng đâm về hướng Tả Mạc như mưa rơi, rồi va chạm lên vòng bảo vệ bên ngoài thân thể Tả Mạc tạo thành vô số điểm hỏa tinh. Thái Dương Thần Hỏa vô cùng bá đạo và nóng bỏng, vì thế đối phó với những công kích bình thường như thế này không tốn sức cho lắm.
Nhưng Tả Mạc lại không hề cảm thấy cao hứng chút nào.
Mà ngược lại, trong lòng hắn đang dậy lên cảm giác không tốt lành.
Toàn bộ vân hải chậm rãi chuyển động, dường như tất cả thần văn và phù văn bên trong vân hải đang sống lại vậy.
Những phù văn xung quanh Tả Mạc bắt đầu hướng về hắn công kích. mỗi một khỏa phù văn lại có công kích riêng biệt khác hẳn nhau, bọn chúng điên cuồng công kích như một cơn mưa ánh sáng dầy đặc khiến tầm mắt của Tả Mạc hoàn toàn bị che phủ.
Lập tức Tả Mạc cảm thấy có chút áp lực.
Lực lượng của phù văn có giới hạn nên không thể công kích xuyên qua thần hỏa của Tả Mạc, nhưng số lượng của bọn chúng quả thật quá nhiều, ngàn vạn công kích khác nhau oanh tạc không ngừng, sinh ra áp lực như nào có thể nghĩ ra được.
Hô!
Hỏa diễm quanh mình Tả Mạc tăng vọt, dường như dòng dung nham thái dương(để dung nham thay dòng lửa cho nó hay nhé) đang di chuyển trong người hắn bị những công kích dầy đặc như mưa rơi kia chọc giận khiến Thái Dương Thần Hỏa bốc cháy càng thêm mãnh liệt. Lúc này Tả Mạc giống như một ngọn lửa, còn những khỏa phù văn đang phát sáng kia lại giống như những con bươm bướm đâm đầu vào ngọn lửa, nhưng bọn chúng chỉ mới bay tới gần ngọn lửa kia đã bị thiêu cháy thành vô số điểm hỏa tinh rồi tan biến không còn gì.
Tả Mạc không dám buông lỏng, hiện tại mới chỉ có phù văn công kích còn thần văn chưa hề vào trận.
Thần văn là phù văn có trình độ cao, vì thế uy lực của nó cũng cường đại hơn rất nhiều.
Quả nhiên, đúng như Tả Mạc dự đoán, chỉ thấy một khỏa thần văn đột nhiên bốc lên những ánh hào quang mầu xanh da trời. trông giống như thân hình một vị nữ tử mầu xanh bay lên cùng với thần văn.
Thân thể vị nữ tử mầu xanh da trời mềm mại như dòng nước chảy, hai tay nàng đang nâng một chiếc bảo bình mầu xanh đậm.
Ngay khi nàng vừa xuất hiện, trong lòng Tả Mạc đã dấy lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Vị nữ tử kia khẽ nâng chiếc bảo bình trong tay lên rồi nghiêng bình xuống, miệng bình hướng đến Tả Mạc đổ xuống.
Rắc... rắc...!
Từ miệng bảo bình bỗng xuất hiện một dòng nước, khi dòng nước này chảy xuống dưới chân vị nữ tử, liền hóa thành một dòng sông lớn, ầm ầm cuốn về phía Tả Mạc.
Tiếng dòng sông gầm thét át tất cả mọi thanh âm xung quanh.
Tả Mạc chăm chú nhìn vào dòng sông trước mắt, trong lòng nổi lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Muốn dùng thủy để khắc hỏa sao?
Tả Mạc không hề cảm thấy bất ngờ, dùng thủy khắc hỏa là đạo lí cơ bản nhất mà ai cũng biết, tuy Thái Dương Thần Hỏa bá đạo vô song nhưng không phải là không có gì khắc chế được. Đã có thần hỏa thì đương nhiên có thần thủy, đã có Thái Dương Thần Hỏa chí dương chí cương như vậy thì đương nhiên sẽ có thần thủy chí âm chí nhu.
Thần Thủy!
Như vậy nước bên trong dòng sông kia đều là thần thủy!
Trong lòng Tả Mạc hoảng sợ. Khi Đại trưởng lão triệu hoán Hư Thiên Ly Hỏa đã khiến hắn khiếp sợ lắm rồi, vậy mà không ngờ lão chỉ tiện tay cũng có thể triệu hoán ra thần thủy.
Thực tế, suy đoán của hắn không hề sai, thần thủy đúng là do Đại trưởng lão triệu hoán tới từ Hư Nhãn Thần Thủy bên trong hư không vô tận. Hư không vô tận có nhiều dòng sông được tồn tại dưới dạng hư nhãn, và Hư Nhãn Thần Thủy là một trong số đó.
Đại trưởng lão nóng vội muốn kết thúc nhanh trận đấu, vì thế lão dùng thần văn chi lực để tìm kiếm vị trí của hư nhãn, từ đó triệu hồi Hư Nhãn Thần Thủy.
Đó là thần cấp sao?
Dòng dung nham thái dương như cảm nhận được dòng sông kia sẽ tạo thành uy với mình khiến nó lưu chuyển sinh động chưa từng có.
Dòng dung nham lưu chuyển càng lúc càng nhanh, khiến những đạo hỏa tai cũng sáng lên những đạo hào quang kim sắc.
Hỏa tai kim sắc chỉ tồn trại trong khoảng thời gian ngắn, lóe lên rồi biến mất, nhưng cứ đạo hỏa tai này tàn đi lại có đạo hỏa tai khác sinh ra. Cứ mỗi một đạo hỏa tai tàn úa đều hóa thành những vụn kim sắc rơi xuống rồi tan vào trong người Tả Mạc.
Thế nhưng, giờ đây không phải lúc Tả Mạc tìm hiểu xem những vụn kim sắc ấy có tác dụng như thế nào.
Dòng dung nham lưu chuyển sinh động một lần nữa làm Tả Mạc cảm thấy như toàn thân bị rơi vào trong biển lửa mênh mông, khiến ý thức của hắn trở lên mơ hồ.
Dù sao Tả mạc cũng có được kinh nghiệm từ lần trước, vì thế hắn chỉ hít mạnh một hơi, rồi hướng về phía dòng sông trước mặt, đánh ra một quyền như lúc nãy.
Hắn không hề thúc dục, mà chỉ đẩy ra một chút dung nham từ bên trong dòng dung nham khổng lồ rồi kích hoạt nó bùng nổ.
Ầm!
Từ trong tay phải cháy đên của Tả Mạc phun ra một đạo hỏa trụ khủng bố.
Hỏa trụ khổng lồ đánh mạnh lên dòng sông, thần thủy va chạm với thần hỏa, lập tức điểm tiếp xúc của bọn chúng phát ra hào quang vạn trượng khiến trước mặt Tả Mạc sáng rực lên làm hắn không thể nhìn thấy cái gì.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ cực lớn vang lên, chấn cho lỗ tai Tả Mạc ù ù không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa.
Một khe hở nhàn nhạt hiện ra ở nơi hai luồng thần thủy và thân hỏa va chạm, rồi nhanh chóng khuếch tán sang bốn phía.
Những nơi mà khe hở ấy lan tới, phù văn lập tức bị tan nát rồi chôn vùi!
Khi Tả Mạc bị khe hở kia quét trúng, thân thể hắn như bị nện một cái thật mạnh, lập tức hỏa diễm quanh thân hắn rực cháy. Thừa dịp vẫn còn thanh tỉnh, Tả Mạc cắn răng đấm về phía trước thêm một quyền.
Ầm!
Lại một đạo hỏa trụ nữa phun ra!
Lập tức thần hỏa chiếm thế thượng phong.
Hư Nhãn Thần Thủy không ngừng bị đẩy lùi về phía sau, còn thần hỏa lại thừa thế áp tới, chỉ trong nháy mắt hỏa tuyến đã áp tới chân vị nữ tử kia.
Có vẻ như Hư Nhãn Thần Thủy còn kém Thái Dương Thần Hỏa một bậc, hơn nữa hư nhãn không lớn, cho nên số lượng thần thủy cũng không có nhiều, trong khi trong thân thể Tả Mạc có một khỏa thái dương tinh chủng còn nguyên vẹn, thần hỏa ẩn chứa trong đó phải dùng từ rất nhiều để miêu tả.
Nhưng đúng lúc này, một khỏa thần văn ở cách đó không xa bỗng sáng lên.
Đây là một khảo thần văn có mầu trắng, ngay cả hào quang mà nó tỏa ra cũng là mầu trắng. Khỏa thần văn kia vừa sáng lên, lập tức phù văn xung quanh nó bị hấp dẫn, bay về phía nó, khiến chỉ trong nháy mắt thể tích của nó lớn hơn gấp mấy lần.
Rống!
Từ trong thần văn bay ra một con băng long mầu trắng đang uốn thân hình rồi đánh về hướng thần hỏa.
Băng long vừa xuất hiện, nhiệt độ trong không khí giảm hẳn.
Đây là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy một con băng long được ngưng thực tinh xảo đến mức như vậy, đầu băng long trắng như tuyết này có một thân hình ưu nhã, lân phiến trên thân óng ánh như thủy tinh, phản chiếu ánh hào quang rực rỡ.
Thần văn băng hàn!
Hàn khí lượn lờ quanh thân băng long, rồi lặng lẽ xâm nhập tới từng ngóc ngách
Thế lửa của Thái Dương Thần Hỏa dường như cũng cứng lại.
Hư Nhãn Thần Thủy lợi dụng cơ hội đó, đẩy lùi hỏa tuyến của thần hỏa.
Hàn khí lạnh băng giúp ý thức của Tả Mạc thanh tỉnh hơn một chút, quả nhiên là thần văn rất lợi hại a! Trong cuộc đời Tả Mạc hiếm khi thấy được hàn khí mạnh tới mức này, nếu như không phải trong cơ thể hắn có một vầng thái dương nóng bỏng, mà chỉ dùng thần lực thì e rằng hắn cũng không thể chống cự được bao lâu.
Sau một khắc trôi qua, bỗng sắc mặt Tả Mạc biến hóa.
Hàn khí không những không đẩy lùi được dòng lửa, mà dường như còn chọc giận nó, khiến nó càng thêm điên cuồng.
Tê tê tê!
Số lượng hỏa tai kim sắc tăng lên đột ngột, bọn chúng không ngừng sinh ra rồi tàn đi, càng lúc càng có nhiều vụn kim sắc rơi lên người Tả Mạc.
Lúc này Tả Mạc cũng tìm ra được một số quy luật, cứ mỗi khi dòng dung nham nóng rực kia trở lên sinh động, thì ý thức của hắn lại bị kéo vào trong biển lửa vô tận, khiến hắn trở lên mơ hồ. Nếu là như vậy, thì chỉ có một biện pháp tốt nhất, đó chính là dẫn động dòng dung nham rực cháy ấy ra ngoài.
Tiêu hao của dòng dung nham thái dương lúc nãy chỉ như một sợi lông trên mình chín con trâu.
Mỗi một giọt dung nham thái dương đều ẩn chứa số lượng Thái Dương Thần Hỏa cực nhiều.
Tả Mạc cắn chặt răng, không nói câu nào, chỉ lẳng lặng đánh ra thêm một quyền.
Lập tức một đạo hỏa trụ sáng chói mắt ầm ầm lao tới băng long.
Băng long cảnh giác vô cùng, vừa thấy hỏa trụ lao tới, thân hình nó liền trùng xuống, nhẹ nhàng tránh khỏi một kích này của Tả Mạc. Sau đó nó liên tục di chuyển xung quanh Tả Mạc. mỗi khi thân hình nó đong đưa, lại phát ra một cơn sóng hàn khí tỏa ra, khiến nhiệt độ xung quanh càng lúc càng giảm.
Cái rét thấu xương khiến Thái Dương Thần Hỏa dần co rút.
Mỗi một khỏa thần văn hoàn chỉnh đều mang lại tác dụng cực lớn. Đại trưởng lão vốn là người có tạo nghệ thần văn cực cao, vì thế sau khi bước vào thần cấp, có rất nhiều thần văn tàn khuyết được lão bổ xung hoàn thiện.
Lúc trước có rất nhiều nội dung khiến lão cảm thấy tối nghĩa và thâm ảo, vậy mà bây giờ lão chỉ cần một ý niệm là có thể khắc họa hoàn chỉnh.
Và Băng Tức Thần Long văn là một trong số đó. Trước đây lão chỉ dùng thần văn không trọn vẹn này để tham khảo, nhưng sau khi bước vào thần cấp, lão đã hiểu được rất nhiều ảo diệu của thần văn, và đây chính là một trong số những thần văn mà lão bổ xung hoàn thiện.
Nếu lão có thể thu thập được hàn khí có cấp bậc thần giai rồi dung nhập vào trong thần văn, thì lúc đó mới chính thức là Băng Tức Thần Long, đồng thời uy lực của nó cũng hơn băng long trước mắt rất nhiều.
Một làn sóng hàn khí lan tới bên người Tả Mạc, rồi va chạm với hỏa diễm quanh thân hắn, sau đó lại bị hỏa diễm kia thiêu cháy tạo thành vô số điểm hỏa tinh bắn về xung quanh lenh keng.
Xung quanh Tả Mạc giống như có pháo hoa đang đốt, hỏa tinh liên tục văng ra chưa hề đứt đoạn.
Hỏa trụ không có nhiều tác dụng với băng long nên Tả Mạc quyết định công kích thần thủy.
Rầm rầm rầm!
Liên tục mấy đạo hảo trụ đánh mạnh lên thần thủy khiến thần thủy không thể ngăn cản, lập tức bại lui.
Dường như băng long cũng biết phân biệt thiệt hơn, lập tức nó phi tới bên cạnh Tả Mạc, rồi há mồm phun một đạo hàn khí ập thẳng vào hắn.
Đạo hàn khí bay ra từ mồm nó mạnh hơn hàn khí lúc nãy không biết bao nhiêu lần.
Tả Mạc đang được bao phủ trong hỏa diễm bỗng rùng mình một cái, dường như cỗ hàn khí kia có thể xuyên thấu qua Thái Dương Thần Hỏa, tực tiếp đánh thẳng lên người hắn
Thần hỏa càng lúc càng suy yếu.
Còn trên người Tả Mạc lại hiện lên một tầng băng sương rậm rạp, tầng băng sương này vô cùng kì dị, dù tồn tại bên trong ngọn lửa của Thái Dương Thần Hỏa mà nó vẫn không bị hòa tan.
Lạnh quá!
Đại não Tả Mạc như cứng đờ, hàn ý cực hàn đang điên cuồng thẩm thấu vào cơ thể hắn
Dường như Thái Dương Thần Hỏa đang hừng hực cháy bên ngoài lại không thể làm gì nó.
Rầm rầm rầm!
Dung nham thái dương điên cuồng di chuyển, lập tức tốc độ di chuyển của nó tăng nhanh, vô số hỏa tai rậm rập xuất hiện khiến cơ thể Tả Mạc tỏa ra hào quang vàng rực
Nhưng cỗ hàn khí kia vô cùng cứng đầu, bất kể Thái Dương Thần Hỏa có cháy đến mức độ nào thì nó vẫn không hề suy chuyển.
Thân hình của Tả Mạc lâm vào cảnh đứng giữa Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên (cùng lúc bị băng hỏa hành hạ, cái này mình lại nhớ đến... ) bên ngoài thân thì bị băng sương tỏa ra kỳ hàn làm cho lạnh thấu xương, trong cơ thể lại bị dung nham di chuyển mang tới cảm giác như bị thiêu đốt mãnh liệt.
Băng long thừa cơ hội này, liên tục phun thêm hàn tức (hơi thở lạnh).
Cứ mỗi khi nó phun ra một ngụm hàn tức thì thân hình của nó lại co lại một vòng khiến thể tích của nó càng lúc càng nhỏ.
Sau khi liên tục phun ra mười hai hơi hàn tức, thể tích của băng long đã giảm đi một nửa. Còn Tả Mạc thì bị tầng băng bao phủ dầy dặc, nhìn không thấy người, chỉ thấy một khối băng lớn, đó chính là Tả Mạc bị phong trong băng.
Băng long lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng. Hàn tức của nó chính là hàn khí chí hàn, hơn nữa lại thở ra liên tục mười hai hơi hàn tức có thể đóng băng vạn vật như vậy thì e rằng có trải qua cả vạn năm cũng không thể tan chẩy a.
Giữ lấy tiếc nuối mà vĩnh viễn ngủ say trong khối băng đi a!
Đúng lúc băng long muốn quay mình rời đi, thì...
Răng rắc!
Tiếng băng vỡ vang lên, chỉ thấy từ trong khối băng bất chợt có một bàn tay vươn ra rồi dùng tốc độ nhanh như điện tóm lấy băng long.