Mười hai đề bài truơcs mặt hắn mới giải được có năm, đang kẹt lại tại đề thứ sáu. Chiếc đồng hồ cát ở bên cạnh lại không hề có dấu hiệu dừng lại. Mắt thấy hạt cát trong đồng hồ đang giảm đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mồ hôi trên trán Hòe Ca Nhi càng dày thêm.
Hắn hoàn toàn không ngờ tới trận chiến phá ngục của Bàn Cờ Hoang Thú lại là giải đề. Thời đại hưng thịnh của phủ yêu thuật, khi yêu thuật bắt đầu phổ biến khắp nơi, hợp tác đoàn đội đã trở thành xu hướng chính. Trong lịch sử của yêu chưa từng có thời đại nào coi trọng hợp tác đoàn đoàn đội như bây giờ. Tập hợp lực lượng của đoàn đội để giải phẫu cấu tạo của yêu thuật là cách làm dược lưu hành nhất trước mắt.
Còn những phủ yêu thuật am hiểu đạo lý này càng hiểu rõ phải làm sao để dạy những học viên, phân tích giải phẫu là kỹ xảo mà bất cứ học viên nào cũng phải học. Để huấn luyện những kỹ xảo này cho học viên, những bộ đề phong phú là không thể thiếu. Ngoại trừ những bộ đề bình thường, mỗi phủ yêu thuật lại có bộ đề riêng thuộc về mình.
Là học viên đứng đầu trong phủ yêu thuật, giải đề đối với Hòe Ca Nhi mà nói là một chuyện khá quen thuộc và am hiểu.
Nhưng sự tự tin của hắn nhanh chóng bị mười hai đề của triến trường phá ngục đánh tan. Thật ra khi gặp phải đề thứ ba hắn đã bắt đầu toát mồ hôi.
Những đề bài này hoàn toàn không hiếm thấy mà ngược lại, đây là một phạm trù mà bất cứ yêu nào cũng cực kỳ quen thuộc.
Tiểu yêu thuật!
Cho dù là đề thứ sáu mà hắn đnag làm vẫn là về tiểu yêu thuật.
Tiểu yêu thuật là môn học nhập môn, đối với Hòe Ca Nhi mà nói, nó thậm chí có phần xa xôi. Trước khi hắn tiến vào phủ yêu thuật đã học xong về tiểu yêu thuật, lúc đó mới bao nhiêu tuổi?
Sáu tuổi? Bảy tuổi?
Hòe Ca Nhi cũng không nhớ rõ nữa.
Thế nhưng, tiểu yêu thuật vô cùng đơn giản song đề bài liên quan lại khiến cho hắn cảm có cảm giác vô lực từ tận đáy lòng. Đề bài do đối phương đặt ra không phải là ít được chú ý, suy nghĩ cũng không quỷ dị xảo trá mà ngược lại đầy vẻ đường đường chính chính.
Điều này càng khiến hắn cảm thấy thất bại.
Không ngờ mình lại bị đề bài về tiểu yêu thuật làm khó...
Sắc mặt Hòe Ca Nhi xám xịt.
So sánh với Hòe Ca Nhi khẩn trương và chán nản thì những người đang đứng xem rậm rạp bên ngoài lại cảm thấy mất hứng.
Không có ánh sáng lóa mắt, không có sát khí, khí thế đằng đằng, không có biến hóa phức tạp huyền ảo...
Đường đường trận chiến phá ngục, không ngờ lại chỉ là giải đề như học sinh, hơn nữa từ đầu đến cuốic hỉ có Hòe Ca Nhi thấy được đề bài, bọn họ chỉ có thể buồn chán ngồi đếm trên trán Hòe Ca Nhi có bao nhiêu hột mồ hôi.
Người mặt lửa cực kỳ buồn chán, oán giạn nói: "Làm cái khỉ gì thế! Còn tưởng rằng có thể thấy động tĩnh lớn, làm cả nửa ngày, đúng là chán chết! Sớm biết sẽ chán như vậy ta còn phí sức làm gì."
"Không cần gấp." Thiên Lưu đành an ủi nói: "Sẽ nhanh chóng thấy kết quả cuối cùng thôi."
Hắn cũng không ngờ trận chiến phá ngục của Bàn Cờ Hoang Thú lại là giải đề. Trận chiến phá ngục ôn hòa yên ổn như vậy hắn trước giờ chưa từng nghe nói qua.
"Tiểu tử kia không được rồi." Người mặt lửa lườm một cái, hừ lạnh nói: "Miệng cọp gan thỏ!"
Bỗng nhiên, người mặt lửa tâm niệm khẽ chuyển, nở một nụ cười hả hê: "Ha ha, có trò hay để xem rồi!"
"Trò hay?" Thiên Lưu nhất thời không kịp phản ứng lại, nói thật lòng, hắn cũng có phần thất vọng.
"Ngươi nghĩ xem, tiểu tử do những lão già kia dạy bảo ngay cả giải đề cũng không bằng người ta, mặt mũi bọn họ chẳng phải sẽ càng khó nhìn sao?" Người mặt lửa vô cùng đắc ý: "Bọn họ mà cùng một bọn, giải đề là kiến thức cơ bản, kiến thức cơ bản cũng kém người ta, ha ha, có gì châm chọc hơn so với điều này?"
Nghĩ tới đây, người mặt lửa như nhìn thấy mấy lão già kia ai nấy sắc mặt vô cùng kém, cười sướng tới cực điểm.
Thiên Lưu lúc này mới phản ứng lại, người mặt lửa nói không sai. Đám tiểu tử với mấy lão già đó có một điểm chung, chính là tự phụ. Yêu đã tự phụ đều coi trọng mặt mũi. Nếu so đấu yêu thuật thua ngược lại lại không có vấn đề gì lớn, song nếu là giải đề thua, cho dù là mấy lão già hay đám tiểu tử kia đều tuyệt đối không cách nào tiếp thu được.
Nghĩ tới điểm này, Thiên Lưu cũng không khỏi mong đợi trở lại.
"Ha, tên kia đi ra rồi." Người mặt lửa vô cùng hưng phấn.
Thiên Lưu thu lại tâm thần, ánh mắt nhìn vào trong trận.
Ngục chiến trường khôi phục nguyên trạng.
Hòe Ca Nhi thất hồn lạc phách đứng yên như tượng gỗ.
Hắn thất bại rồi.
Trong sát vụ, hai thân hình lập lòe.
Tốc độ của A Văn so với Minh Hư dực của Tả Mạc cũng chỉ kém một chút, hắn mặc bộ giáp đen, tựa như một tia sét đen. Tốc độ của sát hồn báo không ngờ lại tương đương với A Văn, đầy sức bật, mỗi lần nó tấn công thế tới như sấm giật.
Sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, THúc Long nhanh chóng nắm trường kích trong tay, chuẩn bị tùy thời tương trợ.
Tốc độ hai bên đều vô cùng nhanh, đám người Chu Tước doanh trước giờ đều tôn sùng tấn công nhanh, lúc này ai nấy đều biến sắc. Rất nhiều người thầm so sánh trong lòng, nếu đổi lại là mình liệu có thể toàn thân trở ra dưới công kích cuồng bạo sắc bén này không? Ngoại trừ rất ít người còn giữ được trấn tĩnh ra, đa phần mọi người sắc mặt đều có phần khó coi.
Bọn họ không nắm chắc.
Tiết tấu nhanh quá mức tưởng tượng!
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn thân ảnh phiêu hốt nhanh nhẹn của A Văn, đây còn là Vệ Doanh cồng kềnh chậm chạm sao? Một người một báo như hai tia chớp màu đen, truy đuổi dây dưa lẫn nhau. Mâu cương phun ra nuốt vào bất định, có thể tự nhiên xuyên toa trong không trung, hoặc gần hoặc xa, không có bất cứ góc chết nào, khó lòng phòng bị.
Còn con sát hồn báo kia cũng mạnh mẽ vượt quá dự tính của mọi người, không riêng gì tốc độ không rơi xuống hạ phong, lực lượng của nó càng mạnh mẽ hơn so với A Văn. Mâu cương mang theo tiếng rít sắc nhọn bị nó tiện tay đập tan tành, mọi người thấy vậy đều phát lạnh trong lòng, nếu mình trúng đòn này sợ là lập tức bị đánh tan.
A Văn không ngờ con sát hồn báo này lại khó đối phó tới vậy.
Hắn đã mạnh hơn so với trước đây không biết bao nhiêu lần song vẫn không có cách nào đối với con báo trước mắt.
Không được, phải tốc chiến tốc thắng, không thể làm chậm tốc độ của đội ngũ được!
Trước mắt chỉ mới tiến vào trong sát vụ, quái vật sống ở sâu trong đó hẳn còn lợi hại hơn. Ngay cả con báo này còn không giải quyết được thì sau này phải làm sao? Nghĩ như vậy, khí thế A Văn đột nhiên trở nên mãnh liệt đầy sát khí.
"Hả!" Tạ Sơn, Ma Phàm đều lộ vẻ kinh ngạc. BỌn họ vốn cực kỳ mẫn cảm đối với khí thế, có thể cảm nhận rõ ràng biến hóa trên người A Văn.
Đặt mình vào chỗ chết!
Ầm!
Tua mâu màu đỏ hóa thành ngọn lửa đỏ, bao lâu đầu mâu, sát khí màu đen dọc theo thân mâu quấn lên, chui vào mũi mâu đang rực cháy.
Sát hồn báo lộ ý thối lui, nó vốn thông tuệ thông linh, đội ngũ trước mắt vô cùng khổng lồ, chỉ bằng nó không thể chiếm được chút tiện nghi nào. Mà nếu nó thụ thương ở đây, không những không đoạt được con mồi mà bản thân nó sẽ trở thành con mồi của những sát hồn thú khác.
Nó từ từ lui về phía sau.
Hai mắt A Văn trở nên u tối, trên áo giáp khí đen lượn lờ, ngọn mâu hừng hực cháy.
CẢm giác quen thuộc truyền tới, mỗi một lần, khi hắn quyết định liều mạng trong đấu trường hắn đều sẽ tiến vào trạng thái kỳ quái này. Toàn thân sôi trào sát ý song đáy lòng lại vô cùng lạnh lẽo. Có thể may mắn sống sót giữa những trận quyết đấu tàn khốc như vậy, trạng thái kỳ quái này chính là phảo bảo giữ mạng của hắn.
Đây là lần đầu tiên A Văn tính liều mạng sau khi gia nhập Vệ Doanh.
Những tâm pháp khẩu quyết của Khổ Vệ xẹt qua nơi đáy lòng hắn như nước chảy qua, ánh mắt hắn càng lúc càng sâu thẳm.
Giáp đen trên người hắn linh hoạt tinh xảo, như vô số chiếc lông chim tầng tầng lớp lớp xếp lại tạo thành, ở Vệ Doanh tự thành một phái riêng. Lúc này giáp đen trên người hắn bỗng nhiên chuyển động từ từ, như vật còn sống, khiến mọi người đứng xem sởn cả tóc gáy. Những chiếc lông nhỏ bằng kim loại tầng tầng lớp lớp bò lên mặt A Văn, bao phủ lấy, như một lớp giáp bảo vệ mặt.
Keng keng keng!
Tiếng kim loại ma sát với nhau liên tục như vô số thanh đao không ngừng được rút ra từ vỏ đao, giáp đen trên người A Văn bắn ra vô số chiếc lông dài, những chiếc lông này cực mỏng, sắc bén như lưỡi đao. Trong nháy mắt, khí tức giết chóc hung hãn đã ầm ầm đẩy ra.
Khom lưng cầm mâu, hai chân khẽ cúi xuống.
A Văn ngẩng cao mặt, giáp mặt được tạo thành bởi tầng tầng lớp lớp lông nhỏ màu đen, tinh tế sáng bóng, dự tợn mà lạnh lùng trang nghiêm.
Sát hồn báo ngửi thấy khí tức nguy hiểm, lui lại càng nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trong sát vụ.
Ngay lúc này, lông chim kim loại trên giáp đen của A Văn cùng nhau rung lên, lực lượng bài sơn đảo hải trong nháy mắt truyền vào tay phải, bên dưới giáp mạnh một âm thanh thở dốc vang lên: "Giết!"
Mâu đen đột nhiên biến mất trong tay hắn.
Bốp!
Một tiếng động rất nhỏ từ sâu trong sát vụ truyền tới.
Mọi người đều biến sắc.
A Văn ngẩng mặt quay lại, thân thể còn không chạm đất đã được một cánh tay phủ giáp đen tiếp lấy, là Thúc Long chạy tới.
Thân hình Tạ Sơn nhoáng lên, chui vào trong sát vụ, hai giây sau đã trở lại, trên tay nhiều thêm một con báo. Chỉ thấy trên trán con sát hồn báo này đã nhiều thêm một lỗ thủng lớn cỡ quả trứng gà, xuyên thủng toàn bộ trán. Sát hồn báo trên tay Tạ Sơn đang tiêu tán thành từng sợi khí đen với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Tả Mạc vội vàng chạy tới bên người Thúc Long: "Thế nào?"
"Không đáng ngại, chỉ thoát lực thôi." Thúc Long cung kính nói.
Tả Mạc lúc này mới yên lòng, hắn vốn định cho A Văn tới thử thực lực của sát hồn báo, khong ngờ tên này nhìn thì thanh tú mà tính cách lại mạnh mẽ như lửa, cứng đầu muốn giết chết sát hồn báo.
Tất cả mọi người đều chấn động vì đòn tấn công kinh diễm kia của A Văn, nhất là Chu Tước doanh trước giờ ánh mắt cao hơn đỉnh đầu. Ấn tượng lớn nhất của họ đối với Vệ Doanh là Ô Sát Ma Sát Trận, sức chiến đấu của mỗi cá nhân khổ vệ trong mắt họ đều không phải là mạnh.
Song biểu hiện của A Văn hiện giờ đã hoàn toàn phá tan ấn tượng cố hữu của họ.
Hóa ra Vệ Doanh đã phát triển tới mức này.
Tả Mạc lúc này mới chú ý, phóng tới bên cạnh Tạ Sơn đang nhấc sát hồn báo. Sát hồn báo đã tiêu tán gần như không còn, chỉ còn lại một hạt châu một bàn chân.
Bàn chânbaos đầy những vẩy nhỏ, vô cùng cứng rắn, vuốt hình móc nhọn dài tới năm tấc rất dễ thấy. Hạt châu lớn cỡ ngón út, trong veo, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Trước mắt không phải thời điểm nghiên cứu mấy thứ này, Tả Mạc tiện tay cho chúng vào trong nhẫn.
Đột nhiên, Tả Mạc ngẩng cao đầu, ánh mắt lợi hại như kiếm, nhìn thẳng vào sâu trong sát vụ phía trước.
Đám người Tạ Sơn chỉ chậm hơn Tả Mạc đôi chút, liên tiếp ngẩng đầu, khuôn mặt kinh ngạc nhìn vào sâu trong sát vụ phía trước.
Một luồng triều đen từ sâu trong sát vụ lan ra với tốc độ kinh người, nơi nó đi qua toàn bộ hóa thành hư không đen nhánh. Luồng triều đen này thế tới cực nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt đám người Tả Mạc. Như hư không vô tận nuốt lấy mọi thứ.
Sát vụ đầy lực ăn mòn hóa thành hư vô.
Đám người Tả Mạc như đặt mình trong hư không.
Mà trong hư không, một thanh cự kiếm che trời chiếu thẳng vào mi mắt mọi người.
Tạ Sơn đã vào kim đan sắc mặt không còn chút máu, hét lên như bị người ta đạp phải đuôi: "Kiếm ý!"
Đám người Ma Phàm, THúc Long đều sợ hãi tới mức sắc mặt tái nhợt.
Tả Mạc như bị một tia chớp bắn trúng, thân thể đột nhiên cứng đờ, hắn ngơ ngác lẩm bẩm trong vô thức.
"Đại sư huynh..."