Chương 879: Hội hợp
Đội ngũ vẫn đang phi hành tại nơi hoang dã trống trải. Chốn này hiếm thấy vết chân, nó gần biên giới giữa Minh cảnh và Bách Man cảnh.
Bỗng nhiên, Tả Mạc hô: "Dừng ở đây đi."
An Mạc không chút do dự hạ lệnh cho vệ đội dừng lại. Quy mô của vệ đội này không lớn, chỉ khoảng một nghìn người nhưng toàn là cao thủ tinh anh của Tây ngục phủ.
Tả Mạc âm thầm quan sát đội ngũ này. Trong mắt hắn, trình độ của An Mạc rất cao. Vệ đội thiện chiến này có thể trở thành mũi nhọn trong các cuộc chinh phục. Mặc dù thần trang không tốt lắm nhưng bọn họ có chiến pháp đặc biệt.
An Mạc là một vị chiến tướng điển hình, gã không thích tranh quyền đoạt thế, luôn chấp hành mệnh lệnh với một sự tỉ mỉ, cẩn thận. Thuộc hạ của gã cũng giống vậy, họ quả quyết, thẳng thắn bộc trực.
"Đông Minh phủ đánh với Âm Lăng vệ đến thế nào rồi?" Tả Mạc hỏi. Tả Mạc đã nhận lấy gian hàng này, việc đáng làm thì phải làm.
"Đông Minh phủ tan vỡ, Gia Mạn tự sát!" An Mạc báo cáo ngắn gọn. Gã rất cảm khái, hẳn là lão Minh vương đã âm thầm sắp đặt, bố trí. Bằng không tại sao Đông Minh Phủ đột nhiên thất hại thảm bại mà không ai hiểu tại sao? Nếu so sánh lực lượng song phương, Âm Lăng vệ kém hơn Đông Minh Phủ nhiều lắm. Hơn nữa, Đông Minh phủ còn có chiến tướng xuất sắc hơn Âm Lăng vệ rất nhiều. Âm lăng ngũ quỷ dù thực lực không kém tứ đại tướng phủ nhưng đó là tính về phương diện thực lực cá nhân còn tại phương diện chỉ huy tác chiến thì kém hơn rất nhiều.
Hai phủ Đông Tây là nơi có nhiều chiến tướng xuất sắc nhất ở toàn bộ Minh cảnh.
Tả Mạc a một tiếng, hắn cũng hiểu rõ, Thi đã bày ra cục diện như vậy thì tất có sát chiêu nghịch chuyển càn khôn. Lòng hắn bình tĩnh trở lại. Hắn trở nên suy tư, nếu Thi đã chuyển Minh cảnh cho bản thân hắn thì hắn không được cô phụ sự kỳ vọng mà Thi giao phó.
Những ngày qua hắn bảo An Mạc thu thập các ý kiến nóng về tân Minh vương để cẩn thận đánh giá tình hình. Hắn xem thì biết tuyệt đại đa số thế lực có thái độ cẩn trọng đối với việc hắn leo lên Vương vị. Chủ yếu là dư uy của Thi vẫn còn nên ít người dám công khai kháng mệnh. Trong suy nghĩ riêng tư, bọn chúng có vẻ không ủng hộ.
Tả Mạc biết bọn chúng hoài nghi thực lực của hắn. Tả Mạc đối với tập tục của Ma tộc tương đối hiểu, Ma tộc sùng bái cường giả, cho nên các đời đảm nhiệm Vương vị đều tuyệt đối là cường giả. Thi cũng là như thế.
Phải lộ ra cơ bắp sao?
Khóe miệng của Tả Mạc nhếch lên, một nụ cười như có như không lộ ra.
※※※※※※※※※※※※※※※※� � � �※※※※※※※※※※※※※
An Mạc cũng âm thầm quan sát Tân vương.
Tân vương nói không nhiều, tác phong lão luyện. Thực lực của Tân vương gã nhìn không thấu, điều này làm gã cảm thấy rất giật mình. An Mạc thân một trong bốn vị minh chủ, nhưng ít người biết là thực lực của gã gần với Minh vương nhất. Gã có thực lực đứng đầu bốn minh chủ. Bởi vì gã là minh chủ duy nhất nhận được sự chỉ điểm của lão Minh vương.
Gã là người kín tiếng, không thích tranh đấu. Ba vị Minh chủ kia không biết sâu cạn của gã.
Thế mà tu vi như gã cũng không nhìn thấu sâu cạn của Tân vương!
Điều này làm cho gã run sợ đồng thời lòng tin của gã vào Tân vương tăng nhiều.
Nhìn thấy vương thượng trầm tư suy nghĩ, gã không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ đáng cảnh giới bên cạnh. Dù sao bọn họ chỉ có một nghìn người, có quỷ mới biết được những thế lực kia có chó cùng bứt giậu hoặc bí quá hoá liều hay không.
Cẩn tắc vô áy náy, An Mạc ra lệnh cho thuộc hạ mở rộng phạm vi thám thính, đặt các trạm canh.
Bỗng nhiên, thần sắc gã căng thẳng. Gã quát khẽ: "Chuẩn bị chiến đấu!"
Những thuộc hạ xung quanh lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Cặp mắt An Mạc nhìn về phía tây bắc. Trinh sát ở phương vị đó vừa truyền về một lời cảnh báo. Có một chi chiến bộ đang tiến tới gần với tốc độ kinh người!
Một trạm canh hiện trong tầm mắt gã, trạm canh ra hiệu chuẩn bị chiến đấu. Trong không trung xuất hiện một đường vòng cung vọt tới phía xa.
Xa xa bầu trời, xuất hiện một loạt điểm đen nhỏ.
Tốc độ của những điểm đen nhỏ đến cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt mọi người.
An Mạc biến sắc, tinh nhuệ!
Thị lực của gã rất tinh, so với người khác thì hơn rất nhiều nên gã thấy rõ. Chi chiến bộ này nhìn qua thì đội hình tản mạn, nhưng trên thực tế cự ly mỗi người duy trì được khoảng cách cực kỳ hợp lý. Hiển nhiên đây là một chi chiến bộ thành hình đã lâu, những đội viên cực kỳ ăn ý nhau. Mỗi một đội viên có thể tuỳ tâm sở dục biến hoá vị trí, đội viên khác sẽ vô thức bổ vị cho người này. Bản năng bổ vị với tốc độ kinh người đang diễn ra trong đội ngũ.
Nhìn qua, cái chi chiến bộ này tựa như một bãi thuỷ ngân lưu động!
Thủy ngân tiết địa!
Người chiến tướng cầm đầu sắc mặt cương nghị chăm chú nhìn phía xa. An Mạc cảm nhận được có một luồng khí thế dũng mãnh hung hãn đập vào mặt.
Áp lực cho An Mạc đột nhiên tăng lên nhiều, sắc mặt gã ngưng trọng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, gã không thể tin lại có một chiến tướng Ma tộc có thể tạo ra được một đội chiến bộ tinh tế biến ảo đến như vậy! Đội hình của chiến bộ Tu giả nghiêm chỉnh cực kỳ chú ý đến chiến trận. Chỉ có chiến bộ yêu tộc mới có đội hình tinh tế biến ảo bất định như thế. Chiến bộ Ma tộc không chú ý đội hình mà chỉ cần chiến tướng có thể tụ được sức mạnh của thuộc hạ là được. Chính vì như thế mà chiến bộ Ma tộc hỗn độn nhất trong tam tộc.
Thế nhưng chi chiến bộ này hoàn toàn phá bỏ những hiểu biết thông thường từ trước đến nay của An Mạc. Từ lúc nào, Minh cảnh có một đội ngũ cổ quái như thế?
Đối phương không giảm tốc độ mà cứ trực tiếp vọt tới.
Đội ngũ càng đến gần, cái cảm giác giống như cả ngọn sóng thuỷ ngân cuồn cuộn tràn tời xung kích càng cường liệt. Một số thuộc hạ tâm lý hơi kém một chút đều vô thức chuẩn bị phản kích.
Thần sắc An Mạc lạnh lẽo. Toàn bộ tạp niệm trong đầu gã đã quẳng hết ra sau. Chỉ cần đối phương tiến vào phạm vi công kích gã sẽ không chút do dự mà cho đối phương một đòn đánh phủ đầu!
Không một ai được phép dương oai trước mặt gã!
Nhưng vào lúc này chi chiến bộ cổ quái phía trước đột nhiên làm một hành động quái lạ không theo thông thường, họ đột nhiên dừng lại không chút quán tính.
Cái loại cảm giác cổ quái như vậy làm người ta khó chịu muốn thổ huyết.
An Mạc gắng gượng thu bàn tay mình lại, suýt nữa thì gã phất tay hô lớn, khởi xướng công kích, trái tim bỗng dưng chợt nhảy lên. Thật là chiến tướng lợi hại! Hiển nhiên đối phương đã nhìn thấu phạm vi công kích của gã, họ đã tiếp cận được ranh giới phạm vi.
Lần đầu tiên An Mạc gặp một chiến tướng lợi hại như thế. Dù rằng song phương chưa giao thủ với nhau nhưng gã đã bị chấn động sâu trong tâm khảm.
Tiếng gió thổi ớn lạnh tịch liêu, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Vị chiến tướng cầm đầu đột nhiên xoay người nhảy xuống. Rầm rầm, mọi người trong chiến bộ cũng đều xoay người nhảy khỏi ma kỵ, động tác đều đặn nhịp nhàng. Từ trong đội ngũ có một vị yêu tộc đi tới bên cạnh chiến tướng cầm đầu
Hai phía chiến bộ đứng song song với nhau.
Lẽ nào...
Trong đầu An Mạc hiện lên một ý niệm, gã liếc mắt nhìn thấy vương thượng rẽ đám người bước ra khỏi bản trận.
Hai người nhìn thấy Tả Mạc trông có vẻ kích động vô cùng, nhưng đều đồng thời khom mình hành lễ.
"Lương Vi!" Lương Vi hít sâu một hơi, trầm giọng nghiêm nghị hô.
"Phí Lôi!" Phí Lôi cố nén kích động, thốt lên.
"Theo vương chi hào giác đến đây bảo hộ vương!" Hai người đồng thanh hô lớn.
Thanh âm trang nghiêm vang vọng trên không gian hoang dã, trống trải.
"Vương thượng!"
Mấy nghìn người đồng thanh hô to tựa như tiếng sét rung động khắp hoang nguyên. Mỗi người đều kích động khó giải thích, trong mắt bọn họ hiện lên vẻ phấn khích, cuồng nhiệt, kích động. Mười năm rồi, cuối cùng bọn họ cũng có thể hô lớn những tiếng này.
Rất nhiều người rơi lệ đầy mặt.
Bọn họ nhớ tới năm xưa Phí Lôi từ chỗ thâm sơn hẻo lánh tìm đến bọn họ, y kể cho bọn họ nghe tổ tiên ngày xưa vinh quang thế nào. Lại nhớ bọn họ lặn lội đường xa, quần áo tả tơi như một đám ăn mày tới doanh địa. Những thanh âm Vương chi hào giác nổi lên như chê cười bọn họ. Lại nhớ bọn họ vì để Lương Vi thỏa mãn, mỗi người không biết đã tróc mấy lần da mới tập hợp được cái gọi là chiến bộ. Lại nhớ mười năm đằng đẵng không biết có chờ nổi không, đáng phải cướp bóc khắp nơi để sinh tồn thì bọn họ phải nhất nhất tâm niệm như thôi miên bản thân, bọ họ không phải là thổ phỉ mà là một chi chiến bộ có niềm tin.
Bọn họ chưa từng gặp Tả Mạc, bọn họ thậm chí không biết Tả Mạc dài ngắn béo gầy thế nào.
Nhưng mỗi cá nhân đều đã hiểu bọn họ vì người cầm kiện đó mà chiến đấu!
Vì vương mà chiến, trong lời thệ có chứa vinh quang.
Cái này là tín niệm.
Trong đầu bọn họ xuất hiện vô số thân ảnh hư ảo, cuối cùng cũng rõ ràng hiện trước mặt. Tín ngưỡng của bọn họ thoáng cái trở nên chân thực có thể chạm đến.
Bọn họ không phải kẻ ngu si, bọn họ không phải đạo phỉ.
Bọn họ theo Vương chi hào giác, là một chi chiến bộ có tín ngưỡng!
Bọn họ đã định trước chắc chắn có được vinh quang thuộc về bọn họ!
※※※※※※※※※※※※※※※※� � �※※※※※※※※※※※※※
Tả Mạc nhìn chi chiến bộ phía trước, tâm trạng của hắn kích động khó giải thích.
Bồ yêu và Vệ đã bố trí, hắn biết chỉ có cái tên Lương Vi và Phí Lôi. Kỳ thực hắn cũng không hy vọng gì lắm vào cái chi chiến bộ này, bởi hai người thủ vững tại cái nơi xa xôi ngút ngàn không một tin tức. Tả Mạc cũng hiểu, thủ vững chỗ đó gian nan đến thế nào.
Thời điểm hắn gặp được Lương Vi là chiến tướng của Bồ Bồ, trong lòng hắn ngoài kinh ngạc còn có sự cảm động mà không nói ta cũng có thể biết.
Nhìn từng cái gương mặt, hắn bỏ qua sự ngờ vực, trang nghiêm đồng ý với lời hứa của mình: " Ta và ngươi cùng tồn tại, không bao giờ vứt bỏ!"
Đáp lại hắn là tiếng hô trời long đất lở: "Vương của ta tại thượng!"
Chiến bộ An Mạc trố mắt nhìn cảnh tượng này.
Đột nhiên, An Mạc ý thức được một vấn đề mà lúc trước gã đã bỏ qua, vương thượng không phải là không có căn cơ như bên ngoài đồn đại. Hắn không chỉ là Minh vương mà còn là Mạc Vân Hải chi vương!
Thế lực của Vương cũng đủ để chống lại Minh cảnh.
An Mạc đột nhiên hiểu được vì sao lão Minh vương yên lòng với tân vương như thế, mười phần tin tưởng!
Nếu nói, Tả Mạc suất lĩnh Mạc Vân Hải công chiếm Minh cảnh thì điều này sẽ vấp phải sự chống đối của toàn bộ các thế lực ở Minh cảnh. Thế nhưng nếu hắn là người kế nhiệm thống trị Minh cảnh thì không ai có đủ lực để chống lại hắn!
Hắn quá cường đại! Thậm chí còn mạnh hơn cả lão Minh vương năm xưa!
Những kẻ phản đối kia cũng chỉ là châu chấu đá xe. Gã bỗng có cảm giác ác độc, nếu những kẻ phản đối khi biết Vương thượng còn là Mạc Vân Hải chi vương thì sẽ phản ứng ra sao đây.
Thật làm người ta mong đợi a.
Có Vương chi hào giác nữa thì sự an toàn tăng lên khá nhiều. An Mạc không tin ở Minh cảnh có ai có thể đồng thời đối phó cả gã và Lương Vi, Phí Lôi. Tuy nhiên trong lòng gã có chút kỳ quái, bởi vì hai cái tên Lương Vi, Phí Lôi này gã chưa từng nghe thấy ai đề cập đến. Gã chỉ biết Công Tôn Sai Chu Tước doanh và Biệt Hàn Nghiệt bộ.
Lẽ nào Mạc Vân Hải mạnh mẽ đến độ này sao?
Tùy tiện chỉ hai cái người với một chiến bộ chưa nổi danh đã lợi hại vậy sao?
An Mạc mạnh mẽ là thế cũng có chút chột dạ.
Tả Mạc không biết những suy nghĩ của An Mạc. Hắn nói chuyện với Lương Vi, Phí Lôi một hồi lâu. Lúc này hắn mới biết mấy năm nay bọn họ gian nan đến mức nào. Với lực lượng hộ vệ hiện tại, Tả Mạc không còn phải lo lắng về sự an toàn nữa.
Hắn quyết định trong thời gian đi đường này giải quyết một vấn đề đã ấp ủ trong mười năm qua.
—— Giải cứu Bồ yêu và Vệ!