Lập tức, vô số đạo kiếm mang chói mắt, rực sáng bầu trời, giống như sao sa hướng Bách Hoa cốc bay tới. Chu Tước doanh lúc này không cần phải che dấu nữa, những gia hoả còn thừa linh lực không khỏi liều mạng thôi động tạo ra quang mang chói mắt.
Đám tu giả ở thành Minh Thuỷ lúc này mới có phản ứng, không ngừng có kiếm tu bay lên trời đuổi sát theo!
Vì vậy bầu trời xuất hiện cảnh tượng cực kì đồ sộ, hơn một ngàn đạo kiếm mang bay qua đuổi theo sau còn rất nhiều kiếm mang, kiếm tu thành Minh Thuỷ cơ hồ toàn bộ xuất động. Trong đó bắt mắt nhất chính là Phi Vân doanh bay ở tiền phương. Phi Vân doanh đã trải qua huấn luyện, phản ứng nhanh nhất. Mười hai khoả hạt đào lôi âm cùng nhau nổ, uy lực to lớn khiến bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Hai mắt Hồ Sơn như muốn phun ra lửa, hắn hoàn toàn không thể ngờ, thành chủ Kim Ô lại có gan to đến thế! Hắn không ngoái lại nhìn thành Minh Thuý, nổ lớn như vậy, nơi đóng quân của Mộc Kiếm doanh không có khả năng có người còn sống.
Vừa mới đây, hắn chưa từng nghĩ tới Mộc Kiếm doanh chỉ trong một đêm bị diệt, hơn nữa lại còn bị diệt sạch sẽ.
Quan hệ giữa Phi Vân doanh và Mộc Kiếm doanh không tính là hữu hảo hoà thuận, nhưng...
Hắn giận dữ nghiến răng, trong lồng ngực chỉ cảm thấy lửa giận như muốn phá ngực chui ra! Lũ này đáng bị ngàn đao chém chết!
Cự ly giữa song phương không hề gần lại, Phi Vân doanh phản ứng nhanh nhất nên nhanh chóng bám chặt đối phương. Chu Tước doanh vừa mới đánh lén xong, tiêu hao thể lực rất nhiều, chính là lúc suy yêu nhất, chỉ cần đuổi theo nhất định Phi Vân doanh có thể chiếm được thể thượng phong.
Trong bóng đêm, song phương không có gì cố kị đều triển khai linh lực. Một trước một sau, giống như hai vệt sao sa, lấy tốc độ kinh người bay vút đi.
Hồ Sơn trừng mắt, tốc độ của đối phương vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, bọn họ đầy đủ linh lực khó khăn lắm mới bám theo được. Lúc trước Hồ Sơn nghe chưởng môn nói dưới trướng thành chủ Kim Ô có hai đội quân tinh nhuệ, bây giờ nhìn qua, quả nhiên không hổ là tinh nhuệ!
Phi Vân doanh vốn lấy tốc độ mà nổi danh, không nghĩ tới tốc độ của đối phương lại nhanh hơn bọn họ, điều này khiến Hồ Sơn cảm thấy giật mình.
Chờ chút!
Dưới trướng thành chủ Kim Ô có hai đội tinh nhuệ...
Tâm Hồ Sơn đột nhiên trầm xuống, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch.
Hai đội tinh nhuệ...Còn đội kia đâu?
Không tốt!
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên ở sâu trong tầng truyền đến tiếng nam âm trầm thấp.
"Sát!"
Mấy ngàn người cùng nhau quát to: "Sát!"
Hồ Sơn chỉ cảm thấy trước mặt hoa lên, vô số con hắc xà đột nhiên từ trong tầng mây chui ra, hướng trước mặt họ nhào tới!
Vốn tốc độ của bọn họ đã đạt tới cực hạn, lúc này đừng nói né tránh, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, những hắc xà này đã tới trước mặt bọn họ rồi, Hồ Sơn có thể nhìn thấy rõ ràng răng nanh của hắc xà.
Mắt mở trừng trừng nhìn hắc xà đi qua thân thể mình. Trong ánh mắt của Hồ Sơn chỉ lưu lại sự hoảng sợ tột cùng và không thể ngờ tới.
Hắn tựa hồ còn chưa muốn tin, bản thân sẽ dễ dàng tử vong như vậy.
Hắc xà nhập thể chỉ trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy thân thể mát lạnh, có thứ gì đó lạnh lẽo vừa xuyên qua bản thân mình. Kinh mạch trong cơ thể bị phá thành từng mảnh nhỏ, trong nháy mắt không thể khống chế được, thân thể hắn rơi tự do xuống mặt đất.
Rầm rầm rầm!
Tiếng đánh nhau dày đặc như tiếng mưa, không dứt bên tai.
Hắc xà từ trong cơ thể lao ra, diện mục dữ tợn, dư thế chưa hết, thường thường xuyên thủng ba năm người!
Biến hoá này giống như tia lửa sinh ra khi đánh đá lửa vào nhau, căn bản không cho người ta có được phản ứng. Phi Vân doanh lập tức rối loạn, bọn họ giống như bị "luộc" qua một lần, đội ngũ trong nháy mắt tán loạn, tử thương nghiêm trọng. Bởi vì tốc độ quá nhanh, mà khoảng cách giữa tu giả trước với sau quá gần, tu giả phía trước trận hình rối loạn, tu giả phía sau không kịp làm gì vẫn lao lên.
Thanh âm xương cốt gãy cùng tiếng kêu thảm thiết, âm thanh kêu rên trong nháy mắt đồng thời xuất hiện.
Chiến đấu rất nhanh tiến tới cao trào, thời khắc tử vong!
Kiếm mang rực rỡ giống như sao sa dường như bị một cỗ hắc phong thổi tắt, chỉ còn lại có vài đạo kinh hoàng mà bỏ chạy.
Đánh lén, dụ địch, phục kích, hoàn toàn đan vào nhau, chỉ trong một đêm, hai đội tinh nhuệ của Minh Thuỷ thành cơ hồ bị diệt sạch không còn.
Thúc Long lúc này biểu hiện ra kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn không lựa chọn uy lực lớn như Thứ Ma Sát mà dùng Tiểu Ma Sát, uy lực càng nhỏ thì càng dễ điều khiển.
Trong lúc đó tu giả càng cường đại chiến đấu càng tàn khốc, nhất là trong chiến đấu quy mô lớn như này.
Một chiếc thuyền vận nô khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người. Vừa rồi đuổi bắt, khiến khoảng cách giữa Phi Vân doanh và tu giả của Minh Thuỷ thành bị kéo giãn. Lúc này Thúc Long có thể thong dong hướng Bách Hoa cốc lui về.
Lúc này đám tu giả Minh Thuỷ thành chỉ có thể trừng trừng mà nhìn thuyền vận nô chui vào trong Bách Hoa cốc.
Không ai dám đuổi theo!
Bọn họ có rất nhiều người nhưng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bọn họ không rõ Minh Thuỷ thành rốt cuộc xảy ra cái gì. Nhưng chuyện Phi Vân doanh bị diệt phát sinh ngay trước mắt bọn họ. Vừa mới thôi, Phi Vân doanh thanh danh hiển hách cơ hồ toàn quân bị diệt.
Toàn bộ quá trình này bọn họ tận mắt nhìn thấy.
Thành chủ Kim Ô thong dong khiến bọn hắn cảm thấy hơi lạnh thấu xương. Trong bóng đêm, sợ hãi tột cùng tràn vào trong lòng họ.
Toàn bộ bầu trời đều bị tu giả của Minh Thuỷ thành chiếm giữ nhưng không ai dám chủ động tới gần. Toàn bộ bầu trời yên tĩnh đến dị thường, giống như không có ai vậy.
"Đây chính là cơ hội tốt để tiến công." Công Tôn Sai từ Thanh Vân kiếm nhảy xuống, nói với Tả Mạc.
Tả Mạc hiểu ý tứ của Công Tôn Sai, đối phương sĩ khí đã tụt tới đáy, nếu như lúc này hắn mang theo tu giả của Tiểu Sơn giới thửa cơ tiến công, những tu giả trên bầu trời kia chỉ sợ ngay cả phân nửa cũng không còn.
Nhưng hắn lắc đầu: "Như vậy đủ rồi."
Ánh mắt hắn nhìn doanh địa trong sơn cốc đang sôi trào kia có chút xuất thần.
Hắn vừa nói xong, không ít người từ trong doanh địa bay lên đỉnh núi.
"Thành chủ! Xuất chiến đi! Bọn họ sợ rồi!"
"Đúng vậy! Đây là thời cơ rất tốt!" ...
Mọi người ồn ào mà giục Tả Mạc phát động, bọn họ đều là lão đại của các thế lực lớn.
Tả Mạc cười cười, trên mặt hiếm thấy lộ ra biểu tình nghiêm túc: "Các vị."
Hắn vừa nói xong, mọi người vừa mới ầm ầm lập tức yên lặng.
"Đầu tiên, có chuyện phải nói với mọi người." Tả Mạc nhìn bốn phía xung quanh, nói: "Chuyện này tới đây chấm dứt, chúng ta cần phải ly khai Thiên Thuỷ giới."
Những người này đều là kẻ có máu mặt, đều là người thông minh, có người vô cùng kinh ngạc, có người như bừng tỉnh, nhưng đều lộ ra vẻ suy tư.
"Có thể tuyệt đại đa số các ngươi đều ở tại đây. Những người đó..." Tả Mạc chỉ vào những tu giả trên bầu trời: "Đa số đều là tu giả phổ thông. Nếu như đem bọn họ giết đi, chúng ta phủi đít đi, không có vấn đều gì, nhưng các ngươi thì sao chứ? Các ngươi có thể sống được tại Thiên Thuỷ giới sao?"
"Đắc tội với Phi Vân môn và Mộc Kiếm môn, vấn đề này không lớn. Nhưng nếu đắc tội với toàn bộ Thiên Thuỷ giới thì ở đây các ngươi sống sẽ không yên."
"Mọi người đều đang kiếm tìm cuộc sống. Ai cũng không muốn vừa ra khỏi Tiểu Sơn giới lại phải chiến đấu suốt ngày!"
Tả Mạc nói làm mọi người nhất thời á khẩu không trả lời được.
"Mọi người giúp đỡ ta, phần nhân tình này ta sẽ ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích. Bách Hoa cốc cùng thắng lợi này tặng cho mọi người."
"Tương lai, tu giả chạy tới đây sẽ càng nhiều. Vì sao không ở đây xây dựng một toà thành? Nếu như các vị có thể đoàn kết nhất trí, thêm vào vết xe đổ của Phi Vân doanh và Mộc Kiếm môn, ai cũng không dám tới đây gây chuyện nữa."
"Như thế mọi người cũng có thể sống yên ổn ở đây."
Trong bóng tối, nụ cười của Tả Mạc giống như ánh nắng, hai mắt đen bóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đêm tối qua đi, đó là ánh sáng.
Vô số tu giả từ Tiểu Sơn giới hướng Minh Thuỷ thành. Nhưng bọn họ không chạy tới Minh Thuỷ thành, đại thắng của thành chủ Kim Ô, tin tức tiêu diệt toàn bộ hai doanh Phi Vân Mộc Kiếm giống như là có cánh, truyền khắp Thiên Thuỷ giới, khắp giới đều khiếp sợ.
Mỗi thế lực lớn ở Thiên Thuỷ giới đều đề phòng, tin tức xây dựng của Bách Hoa cốc một lần nữa truyền khắp Thiên Thuỷ giới.
Thành mới gọi là Tiểu Sơn thành.
Đám tu giả chạy từ Tiểu Sơn giới không khỏi hưng phấn, ngày đêm kiêm trình hướng Bách Hoa cốc bay tới.
Trong ngắn ngủi mấy ngày, Bách Hoa cốc đã tụ tập được khoảng năm thành tu giả ở Tiểu Sơn giới.
Những thế lực lớn ở Thiên Thuỷ giới đều quan tâm tới động tĩnh của Bách Hoa cốc, bọ họ vốn tưởng rằng Mộc Kiếm môn và Vân Thần môn nhất định sẽ hành động báo thù nhưng ngoài dự liệu của bọn họ chính là hai môn phái này đều bảo trì im lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.
Lúc này Bách Hoa cốc đã tụ tập được tám phần tu giả của Tiểu Sơn giới, náo nhiệt phi thường.
Mà người được mọi người kì vọng cao nhất là thành chủ Kim Ô lại đóng cửa từ chối tiếp khách, mỗi ngày đều tu luyện.
"Huynh mặc bọn họ sao?" Công Tôn Sai hỏi.
"Việc này chúng ta không cần quản." Tả Mạc lắc đầu, lập tức lầu bầu một câu: "Chỉ riêng những người trước mặt huynh đã cảm thấy quá nhiều rồi. Người càng nhiều, huynh càng phải lo toan nhiều thêm."
"Ừ, cũng đúng." Mẹ trẻ gật đầu, hắn chép chép miệng, có chút hối tiếc nói: "Thu hoạch của trận này cũng không tốt lắm."
"Có chút thiệt thòi." Những lời này chính là đâm vào nỗi đau của Tả Mạc, hắn không khỏi lộ ra vẻ đau lòng. Trận này đại thắng, nhưng mười hai khoả hạt đào lôi âm kia của Tả Mạc là một con số kinh người mà lại không có chiến lợi phẩm. Giống như chỉ có đầu tư mà không có lợi nhuận, đây là lần đầu tiên.
"Cảm tạ bọn họ là tốt rồi." Tả Mạc tự an ủi mình nhưng trong giọng nói sự đau lòng không giảm đi chút nào.
Cảm giác được đề tài này kích thích mình quá, Tả Mạc quyết định nói sang chuyện khác, hắn quay đầu hỏi Thúc Long: "A Văn thế nào rồi? Không có gì không thích ứng chứ? Những hoa nô kia sao rồi?"
Thúc Long cung kính nói: "Thương thế của A Văn qua chừng nửa tháng sẽ khỏi hẳn. Hoa nô đang tu luyện công pháp mà đại nhân đã truyền thụ, tinh thần tốt hơn rất nhiều nhưng cần phải một khoảng thời gian nữa mới biết được."
"Vậy là tốt rồi." Tả Mạc cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều,
Việc này làm người ta cảm thấy tâm tình tốt hơn. Tuy rằng không khoái trá như tinh thạch, nhưng tâm tình Tả Mạc cũng trở nên bình lặng hơn.
Bỗng nhiên trên bầu trời Bách Hoa cốc, tầng mây theo bốn phương tám hướng tụ lại.
Không đến mười giây, mây đen đã rậm rạp, sắc trời tối đen, bầu không khí của Bách Hoa cốc trở nên nặng nề.
Tả Mạc hoắc mắt đứng dậy, mặt đầy khiếp sợ: "Là Tạ Sơn!"