Chương 890: Hải Tâm Băng xong đời.
Tả Mạc hờ hững nhìn chiêu thức Hải Tâm Băng đang tới, ánh mắt hắn không chút dao động.
Lúc này hắn chính ở vào một loại trạng thái kỳ lạ, hắn cảm giác bản thân dường như trở thành một người khác, giống như tẩu hỏa nhập ma. Tâm của hắn lãnh đạm phi thường, thật giống như hết thảy mọi thứ trên đời này, đều không thể khiến tâm của hắn có chút dao động.
Đòn phản công trước khi chết của Hải Tâm Băng, không làm hắn kinh hoàng chút nào.
Trong vô tận hư không mười năm trời, hắn đã tích lũy nghiên cứu cùng cảm ngộ suốt mười năm, nay thần lực của hắn đã khôi phục, tích lũy mười năm này tựu như là núi lửa chuẩn bị đã lâu, phun trào ầm ầm!
Thực lực của hắn so với Đại trưởng lão Thiên Hoàn năm đó, cường đại hơn nhiều.
Huống chi, hắn còn luyện chế ra 【 Vương giới 】Thần binh đỉnh cấp bậc nhất thế này.
Thần Văn Hải của Đại trưởng lão, cho Tả Mạc gợi ý quan trọng. Cái mà Tả Mạc am hiểu nhất chính là Thần Văn. Trước kia chỉ có một mình Đại trưởng lão là giỏi hơn hắn. Nhưng xét ở hiện tại, Tả Mạc chắc chắn là người có trình độ Thần Văn cao nhất. Mười năm lưu lạc trong vô tận hư không, hắn bắt gặp vô số Thần Vân, so với Đại trưởng lão còn nhiều hơn.
Phiến Thần Văn Tinh Thần Hải này, so với Thần Văn Hải của Đại trưởng lão cao hơn một cấp, trên bề mặt tất cả đều là Thần Văn. Có cả những Thần Văn mà Tả Mạc nhìn thấy trong cuộc chiến với Đại trưởng lão, còn có những Thần Văn hắn bắt gặp trong vô tận hư không.
Không có phù văn.
Hơn nữa, sở học hỗn tạp của Tả Mạc vượt xa cả Đại trưởng lão, ví dụ như thần lực, hắn tu luyện Thái Dương thần quyết, là một trong những thần quyết cường đại nhất từ xa xưa.
【 Vương giới 】dung hợp hoàn toàn với tinh hoa sở học của hắn.
Hải Tâm Băng bị ngăn lại.
Ngăn cản nàng, là Hắc Kim Phù Binh.
Hắc Kim Phù Binh thay đổi hoàn toàn, giờ đây toàn thân nó lấp lánh Thần Văn. Nhìn từ trên xuống, toàn thân nó như được thêm một tầng áo giáp hoa lệ cấu tạo bằng các Thần Văn. Những Thần Văn lóng lánh, lấp lánh các sắc màu hào quang. Màu u lam có, màu hồng rực có, cả màu hoàng kim nữa. Tất cả chúng hào vào nhau nhưng không hỗn loạn mà rất hài hoà cực kỳ mỹ cảm.
Trước ánh mắt của cả vạn người, Hắc Kim Phù Binh được thể khoe mẽ.
"Trời sinh ta chiến!"
Tiếng gầm nhẹ thâm trầm nhưng không kém phần uy nghiêm, thoáng như Chiến Thần Viễn Cổ hạ phàm, đôi mắt tỏa ra hào quang màu vàng son, lẫm liệt mà trang nghiêm.
Nó nện hai quyền vào nhau, Thần Văn màu xanh lam ở quyền tay phải, cùng Thần Văn màu đỏ rực ở quyền tay trái, đụng vào nhau, lập tức tạo ra hào quang chói mắt.
Các điểm sáng màu xanh lam cùng đỏ rực, tựa như vụn băng và tàn lửa đụng vào nhau.
Hô!
Hai màu sắc này quấn vào nhau, giống như đôi mãng xà một lam một hồng quấn vào nhau, hướng Hải Tâm Băng đánh tới.
Hải Tâm Băng không hề né tránh, trong mắt ánh lên vẻ tàn khốc, trong tay Băng Lam trường kiếm sáng lên một tầng lam sắc quang mang, nàng quăng kiếm đi, trường kiếm gào thét hướng lam hồng toái mang bay tới. Mà thân hình của nàng, rồi đột nhiên biến mất trên không trung, chẳng mấy chốc xuất hiện ngay cạnh Hắc Kim Phù Binh.
Trong mắt Hắc Kim Phù Binh hiện lên một tia xảo quyệt.
Xung quanh Hải Tâm Băng bỗng nhiên xuất hiện bốn tấm Thần Văn, đồng thời phát sáng. Bốn tấm Thần Văn hào quang bắt đầu lưu chuyển, đỏ vàng xanh trắng bốn đạo hào quang, chiếu lên người Hải Tâm Băng.
Hải Tâm Băng chỉ cảm thấy toàn thân siết chặt, phảng phất toàn thân hãm bên trong vũng bùn.
Hắc Kim Phù Binh bản tính vốn gian xảo, trải qua mười năm ma luyện, nó biết nắm bắt thời cơ chiến đấu, còn trong mắt lũ nhóc, nó là người nhạy bén nhất.
Không chút do dự, nó hướng Hải Tâm Băng đánh tới.
Trước mắt phiến Thần Văn Tinh Thần Hải này, cùng Tả Mạc tâm ý tương thông, Hắc Kim Phù Binh ở trong này như cá gặp nước, thực lực mọi mặt, tăng vọt mấy lần.
Nó bỗng dưng xuất hiện bên người Hải Tâm Băng, giơ nắm đấm lên, hướng Hải Tâm Băng điên cuồng nện tới!
Nắm đấm cùng Thần Văn trên cánh tay, rồi đột nhiên tỏa ra hào quang chói mắt. Chúng như một đoàn lưu quang (vệt sao chổi) chói mắt chạy đến Hải Tâm Băng.
Hải Tâm Băng một lòng liều chết nên không hề nhượng bộ chút nào, trường kiếm trong tay nàng đón lấy lưu quang được tạo bởi thiết quyền của Hắc Kim Phù Binh, hình thành một điểm trong hư không.
Một điểm Băng Lam hào quang kích cỡ hạt gạo, ở trên Hải Tâm Băng kiếm sáng lên, ánh sáng màu lam trước mặt Hắc Hắc Kim Phù Binh ầm ầm nổ bung!
Khí tức lạnh lẽo vô cùng, như một trận bão càn quét tứ phía.
Hắc Kim Phù Binh biến sắc, thân thể vọt tới phía trước. Tự nhiên vặn vẹo rồi biết mất tại chỗ.
Vô số bông tuyết màu xanh thẫm, dồn dập trút xuống, lam sắc bông tuyết hình lục giác, khiến cho Thần Văn Thất Tinh Hải thêm phần mông lung. Bông tuyết của Băng Lam, bằng tốc độ kinh người khuếch tán trên Thần Vân Thất Tinh Hải.
Hải Tâm Băng cầm kiếm đứng đó, tóc dài tung bay, ánh mắt của ả kiên quyết như thép, thần lực không ngừng rót vào trường kiếm.
Phong tuyết lại càng phát tán kinh người, dưới chân của ả, hàn băng lấp lánh trong suốt như gương. Chúng lặng lẽ lan ra bốn phía.
Trong nháy mắt, ngàn dặm đóng băng.
Thần văn bị băng bao phủ, ảm đạm vô quang.
Trong mắt rất nhiều người lại nhen nhóm một ngọn lửa hy vọng, thực lực Hải Tâm Băng cường hãn khiến bọn họ một lần nữa thấy được cơ hội thắng lợi.
Hắc Kim Phù Binh nổi giận!
Trước mặt nhiều người như vậy mà bản thân nó lại thất thủ!
Hắc Kim Phù Binh sĩ diện thét dài một tiếng, Thần Văn bao trùm bộ ngực nó rồi đột nhiên sáng lên quầng sáng màu đỏ.
Chính giữa trung tâm Thần Văn tinh thần hải luân phiên phun ra nuốt vào ngọn lửa như vầng mặt trời cực lớn. Bỗng dưng từ đó bắn ra một luồng lửa thẳng tắp màu đỏ rực. Luồng hỏa tuyến này to bằng cánh tay nhanh như tia chớp bay đến trước mặt Hắc kim phù binh, đến trúng bộ ngực nó rồi bao trùm cái miếng Thần Văn kia.
Luồng hỏa tuyến nhập vào bên trong Thần Văn.
Trong mắt Hắc Kim Phù Binh hiện lên một tia tàn khốc, thân hình có chút cong lên, con mắt trợn thật lớn, hai má cao cao cố lấy.
Hô!
Hắc kim phù binh há mồm phun ra một chùm hỏa diễm màu đỏ.(sasuke hiển linh)
Hỏa diễm vừa rơi xuống đất, những tầng băng lạnh lẽo vô cùng kia nhanh chóng bị hòa tan.
Hỏa diễm trong bụng Hắc Kim Phù Binh phảng phất như vô cùng vô tận, nó giữ mãi tư thế phóng hỏa, hỏa diễm liên tục từ trong miệng nó phun ra.
Liệt Diễm màu đỏ tươi tựa như thảm lửa di động, dọc theo tầng băng mà tùy ý di chuyển.
Thanh âm thiêu đốt phần phật, lấn át tất cả các tạp âm khác.
Trong bóng tối hư không khôn cùng nó giống như ngôi sao Thần Vân hải dương, hỏa diễm màu đỏ chạy dọc theo tầng băng thiêu đốt. Bông tuyết Băng Lam không bay xuống được mà bị ngọn lửa thôn phệ.
Những hỏa diễm biết di chuyển này, không hề có xu hướng yếu đi.
Thần sắc của Hải Tâm Băng tuy trấn định, nhưng trong lòng thì ảm đạm. Bản thân đường đường là Minh Chủ mà ngay cả một tên phù binh cũng đánh không lại là sao?
Bản thân lại muốn cùng hắn tranh giành vương vị, thật hoang đường và nực cười làm sao!
Điểm này hàn mang là nàng phải vào nơi cực sâu ở Bắc Băng Hoang Nguyên mới hái được băng Nguyên thần tức. Cái điểm thần tức kia kỳ hàn vô cùng, nàng phí hết vô số tâm lực luyện chế, vốn tưởng rằng có thể đóng băng vạn vật.
Không nghĩ tới...
Giữa Thần cấp và dưới Thần cấp lại có chênh lệch nhiều như vậy sao?
Trong nội tâm nàng vô cùng cay đắng.
Hỏa diễm đỏ tươi, bá đạo rực sáng, chính là thần hỏa, phẩm giai so với Băng Nguyên Thần Tức của ả còn cao hơn nhiều.
Phù binh của đối phương dùng thần hỏa, lại mượn nhờ Thần Văn chi lực, vậy mà có thể trực tiếp ngăn cản hành động thiêu đốt Băng Nguyên thần lực.
Nàng bại hoàn toàn tâm phục khẩu phục, nàng bị áp chế toàn diện.
Nam nhân mang mặt nạ kia, toàn thân dâng lên khí tức hừng hực, đã biến mất không thấy gì nữa. Hắn cùng với khí tức Hoang Thú, cùng cái phiến Thần Văn Thất Tinh Hải này dung hợp thành một thể.
Biến mất không thấy tăm hơi, rồi lại như tồn tại khắp mọi nơi.
Hải Tâm Băng khó chịu nói không nên lời. Nguyên bản ả muốn hạ uy thế của hắn, thế mà lại làm cho tăng vọt. Điều này làm ả sinh lòng hoảng sợ. Nhưng đến lúc khắp nơi nơi đều có khí tức của hắn thì lại làm ả không chút sợ hãi mà chỉ cảm thấy nỗi thất bại ê chề.
Khi chênh lệch một khoảng cách lớn ngươi sẽ hoảng sợ, nhưng bản chất sự chênh lệch của song phương còn hơn cả sự sợ hãi.
Đối phương dùng vô số Thần Văn quan trọng trong việc tạo thành thế giới, làm cho chênh lệch về cảnh giới của song phương hiển hiện ngay trước mắt.
Chênh lệch về thần lực chỉ làm cho ả mất đi ý chí chiến đấu, chỉ có chênh lệch về cảnh giới mới khiến cho nàng cảm thấy tuyệt vọng thật sự.
Thần lực thiêu đốt không ngừng rót vào trường kiếm trong tay, nhưng mà tốc độ khuếch trương của Băng Nguyên còn lâu mới đuổi kịp tốc độ di chuyển của thần hỏa, hỏa diễm đỏ tươi, giống như lửa cháy trên đồng cỏ, không có gì có thể kháng cự.
Thật sự là thất bại ah...
Ngay cả tư cách liều mạng đồng quy vu tận cũng không có...
Khi tia thần lực cuối cùng được tiêu hao, băng nguyên bỗng nhiên đình chỉ khuếch trương mà lập tức bị Liệt Diễm thôn phệ. Một đóa băng hoa, xuất hiện trên trán Hải Tâm Băng, trong chớp mắt băng sương liền lan ra toàn thân ả.
Nàng hóa thành một tòa băng điêu (bức tượng băng), trông rất sống động.
Tạch tạch tạch!
Vô số vết rạn xuất hiện trên băng điêu giống như mạng nhện.
Cạch!
Băng điêu hoàn toàn tan vỡ, hóa thành vô số vụn băng rồi bị Liệt Hỏa bên dưới thôn phệ sạch sẽ.
Một đời Minh Chủ, thủ lĩnh của ba mươi vạn đại quân, Hải Tâm Băng hoàn toàn tan biến khỏi thế gian.
Đơn giản như thế, dễ dàng như thế.
Từ đầu đến cuối, tân vương không hề động thủ.
Bóng tối bao phủ khắp nơi, Thần Văn Tinh Thần Hải mênh mông như biển cả. Nó phát ra khí tức kinh nhân như mặt trời vĩ đại. Cả thế giới đều bị hắn bao phủ phía dưới.
Tất cả chuyện xảy ra như thế không chân thực, không chân thực tựa như một giấc mộng cảnh.
"Không hàng, tất phải chết."
Âm thanh lạnh lùng, phiêu đãng trong lòng mỗi người, không đắc ý, không cao hứng, vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Cạch, không biết là Ma Binh trong tay ai rơi xuống mặt đất. Một tiếng này lập tức khiến cho phản ứng dây chuyền một loạt, thanh âm vứt bỏ Ma binh vang lên không dứt.
Tận mắt nhìn thấy Hải Tâm Băng tử vong, hi vọng phản kháng cuối cùng trong nội tâm bọn họ đều hoàn toàn bị đập tan.
Chúc Nam Nguyệt lệ rơi đầy mặt, nhưng nàng không hề kêu gọi báo thù cho Minh Chủ. Nàng biết rõ, phản kháng trong tình huống hiện tại căn bản không còn ý nghĩa, ngoại trừ việc kéo theo nhiều người nữa đi tìm chết.
Bên cạnh nàng, sắc mặt của tất cả các Đại tướng Bắc Nguyên Băng Phủ đều như tro tàn.
Tất cả mọi người biết rõ, hết thảy đều đã xong.
Bọn họ lẳng lặng mà vứt bỏ Ma Binh trong tay, không ai có thể ngăn cản người kia. Một mình hắn, có thể tiêu diệt tất cả mọi người bọn họ, bởi vì chỉ cần một mình hắn là đủ để hủy diệt cả thế giới này.
Chẳng biết tại sao, tuy sợ hãi nhưng thực sự tất cả như trút được gánh nặng
-- rốt cục không nên là kẻ địch của hắn.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Một trận chiến này khiến cho danh vọng của tân vương đạt tới đỉnh phong, vượt qua lão Minh Vương. Cơ hồ toàn bộ Minh Cảnh, đều tận mắt thấy trận chiến kinh thế hãi tục này. Chẳng còn ai nghi vấn tân vương không đủ tư cách leo lên vương vị. Bất kể là ai, nếu có thể dùng sức một người đả bại ba mươi vạn đại quân đều có tư cách.
Sau giây phút nghẹn ngào ngắn ngủi, toàn bộ Minh Cảnh lập tức sôi trào, tình huống vui mừng chưa từng có.
Thần cấp!
Vương của bọn hắn, là Thần cấp đấy!
Giờ đây thiên hạ lại xuất hiện Thần cấp!
Vua của bọn hắn, là người mạnh nhất thiên hạ!
Tất cả sự u mê bị quét sạch, tất cả nỗi sợ hãi biến mất không thấy gì nữa. Trận chiến Ương Thổ Nguyên, giúp cho mọi người hiểu rõ cao thủ Thần cấp cường đại cỡ nào. Nhưng trong trận chiến ấy Thiên Hoàn Đại trưởng lão vừa mới bước vào Thần cấp đã vẫn lạc, cho đến nay chưa có vị cường giả Thần cấp nào xuất hiện.
Nhưng hiện tại, Minh Cảnh tồn tại đệ nhất nhân là cường giả Thần cấp, là Vương của bọn hắn.
Mọi người bắt đầu ước mơ, Minh Cảnh dưới sự dẫn dắt của Tân Vương ngày càng trở nên phồn vinh thịnh vượng. Thủ lĩnh tất cả các thế lực trong các giới thuộc Minh Cảnh, không quản ngày đêm mà chạy tới Minh Vương cung dự lễ tân vương đăng vị, hướng tân vương mà thuần phục.
Vô số cao thủ, từ khắp nơi tụ tập về Minh Vương cung.
Trong suy nghĩ dân chúng Minh Cảnh, Vương Thượng nhất định sẽ trở thành truyền kỳ!
Được trị vì bởi một vị Vương giả như vậy càng khiến cho người ta kích động?
Minh Cảnh vốn đang tuột dốc, rực rỡ hẳn lên, tinh thần phấn chấn một lần nữa tràn ngập.