Tả Mạc đang chờ người thứ nhất trực tiếp khiêu chiến.
Tuy hắn không biết hai mươi vạn tại yêu giới tương đương với bao nhiêu tinh thạch nhưng theo phản ứng của Nam Nguyệt và Thương Trạch có thể nhận ra đây là một con số không nhỏ.
Kì thực hắn không thể lý giải nổi, đổi lại nếu là hắn tuyệt đối sẽ không tốn một lượng lớn tinh thạch như thế để cùng người khác đánh một trận. Đây không phải là ăn no dửng mỡ sao? Nhưng người báo danh vẫn còn rất nhiều. Vì tiền thưởng? Hay là vì cái mụn nốt ruồi?
Tả Mạc hơi bất ngờ đối với sức ảnh hưởng của mụn nốt ruồi này, cẩn thận ngồi nghĩ lại tình cảnh lúc đó, ngoại trừ đối phương sử dụng huyễn thuật đối với mình, hắn không cảm thấy nốt ruồi trên người đối phương có chỗ nào đặc thù.
Khi Tả Mạc nhìn thấy rõ người khiêu chiến, đầu tiên hơi sửng sốt sau đó lập tức hỏi Bồ yêu: "Bồ, bên trong Thập Chỉ Ngục sao có thể mang mặt nạ?"
"Điều này có gì kì quái chứ?" Bồ yêu đang chỉ điểm cho Vệ Doanh bỗng nhiên bị cắt đứt, trong lòng cảm thấy khó chịu, giọng không kiên nhẫn nói: "Hoàng kim hồn có thể mang vào tự nhiên những đồ vật khác cũng có thể mang vào. Đúng rồi, ta đang rất bận, đừng tới làm phiền ta!"
Qua cầu rút ván...Tả Mạc mắng thầm trong lòng, trước kia khi hoàng kim hồn chưa có, đứa nào còn tỏ ra ngoan ngoãn thế. Vừa đến tay, lập tức thái độ chuyển biến trăm tám mươi độ, Tả Mạc đối với loại hành vi tiểu nhân này của Bồ yêu tỏ ra cực kì khinh bỉ.
Mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ màu xanh đen trên mặt đối phương, càng cảm thấy đây là một vật diệu dụng vô cùng. Bản thân tới Thập Chỉ Ngục không phải vì muốn kiếm tiền, phải nghĩ biện pháp sớm tìm được tư liệu về cuộc chiến Phong Tuyệt mới được.
Nghĩ tới hoàn cảnh lúc này, niềm vui kiếm tiền trong lòng Tả Mạc phai nhạt đi ít nhiều.
"Bắt đầu đi." Tả Mạc bình tĩnh lại, chiến đấu mà phân tâm không phải là một việc gì tốt.
Thanh Hoa Tuyết cẩn thận đánh giá Tiếu Ma Qua trước mặt, ánh mắt đối phương đầy bình tĩnh, không hề giống với một tên Tiếu Ma Qua đầy kiêu ngạo ương ngạnh trong lời đồn.
Nàng lặng lẽ không lên tiếng, đem vấn đề này ném ra đằng sau. Đã tiến nhập chiến trường, hà tất phải nghĩ đến những việc nhỏ nhặt này?
Nàng bước lên phía trước một bước, đôi mắt u tĩnh đột nhiên sáng lên quang mang nhiếp người.
Nữ yêu vừa rồi còn nhã nhặn lịch sử giống như một thục nữ, lúc này lại giống như một thanh trường kiếm vừa ra khỏi vỏ, khí tức băng lãnh giống như một cỗ sóng khí vô hình, vọt tới trước mặt Tả Mạc.
Trong lòng Tả Mạc không khỏi rùng mình, ánh mắt lộ ra sắc thái ngưng trọng, chân phải đồng dạnh cũng tiến lên trước một bước.
Khí thế quanh thân hắn cũng vì thế mà biến đổi, giống như gió từ sa trường thổi tới, kèm theo sự hung địa độc ác, không hề sợ hãi mà đứng lên nghênh đón.
Ba ba ba!
Trong lúc đó hai người giống như hạt đậu bùng nổ, vô số hoa lửa bắn tung toé.
Quang mang trong mắt Thanh Hoa Tuyết càng lúc càng sáng, rực sáng đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng vào đó. Từ khi còn rất nhỏ, nàng đã tu luyện "Thanh Hoa", sau đó đây trở thành thói quen sinh hoạt của nàng, chẳng bao giờ gián đoạn. Nàng thậm chí còn không biết, bản thân đang tu luyện "Thanh Hoa" cuối cùng đã đạt tới trình độ nào nữa, cao hay thấp?
Đây là lần đầu tiên nàng chiến đấu, đây cũng là lần đầu tiên nàng không hề bảo lưu mà toàn lực vận chuyển "Thanh Hoa".
Một cảm giác chưa từng có ở trong cơ thể nàng bắn ra, sức mạnh vô cùng quen thuộc của "Thanh Hoa" lại khiến nàng cảm thấy chút xa lạ. Dưới sự kích thích của sức mạnh cường đại mà xa lạ, giống như có một đồ vật gì đó rục rịch muốn đi ra.
Nàng có cảm giác rất mãnh liệt, bản thân nhất định có thể làm được! Dưới sự kích thích của tâm tình, nàng đối với trận chiến sắp tới rất mong đợi. Nàng cảm giác trong người mình ẩn dấu một con quái thú, lúc này đang dần lộ ra chóp sừng cao chót vót của nó.
Mong đợi, sợ hãi, kì lạ, những cảm giác hỗn tạp tập trung cùng một chỗ nhất thời làm đầu nàng trở nên trống rỗng trong khoảng thời gian cực ngắn. Khi nàng lấy lại tinh thần đã phát hiện quang mang quen thuộc xuất hiện ở tay.
"Thanh Hoa"!
Khi Tả Mạc nhìn thấy đoá Thanh Hoa đột nhiên con ngươi co rút lại! Chết tiệt, yêu của Thanh Hoa gia!
Ngày kia khi Thanh Hoa Táng Thuỷ thả ra "Thanh Hoa", thiếu chút nữa khiến hắn thất bại, nếu không phải Chanh Phát yêu vừa đúng có thể khắc chế Thanh Hoa thì kết quả sau cùng không thể biết được.
Tả Mạc vội vàng thối lui, yêu thuật bình thường đối với Thanh Hoa không có tác dụng gì.
Vào thời điểm đang thối lui, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đoá Thanh Hoa, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện lên, lông cả người hắn dựng hết cả lên.
Đoá Thanh Hoa này so với đoá của Thanh Hoa Táng Thuỷ càng thêm xinh đẹp, càng thêm hoàn chỉnh và càng thêm nguy hiểm!
Nữ yêu mang mặt nạ trước mắt so với Thanh Hoa Táng Thuỷ lợi hại hơn nhiều!
Khi Tả Mạc thấy đoá Thanh Hoa thứ hai xuất hiện trên tay Thanh Hoa Tuyết, mí mắt không khỏi giật giật, nếu như tránh né, Thanh Hoa ngày càng nhiều, tình cảnh của bản thân sẽ càng thêm nguy hiểm!
Nghĩ đến đây, Tả Mạc cắn răng một cái, kim quang dưới chân loé lên, thân hình đột nhiên vọt mạnh về phía trước.
Tình thế cấp bách, hắn bất chấp tất cả, dưới chân kim quang chớp động, thân hình như điện!
Bắt giặc trước bắt vương!
Kinh nghiệm chiến đấu của Tả Mạc rất phong phú, quyết định rất nhanh, nếu Thanh Hoa đã khó phấ vậy trực tiếp công kích chủ thể đi!
Thân ảnh Tả Mạc cực nhanh, biến mất tại chỗ, giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Thanh Hoa Tuyết.
Bàn tay được bao bọc trong cương lôi, rung động, điện mang uốn lượn kéo dài như một thanh lôi phủ không có quy tắc, phủ đầu chém tới!
Khí tức của cương lôi bá đạo vô cùng, khiến Thanh Hoa Tuyết cảm thấy sợ hãi nhưng rất nhanh sự sợ hãi đã bị phấn khích làm cho tan biến, nàng ưu nhã buông Thanh Hoa đang cầm trong tay ra.
Thanh Hoa phiêu phù trước mặt nàng bỗng nhiên nở ra quang mang chói mắt.
Tả Mạc cảm giác thấy như mình đang chém một bức tường khí vô hình vừa dẻo vừa mềm, dương sát cương lôi cương mãnh tới cực điểm vậy mà vẫn bị ngăn cản. Tả Mạc thầm kêu không ổn nhưng hắn phản ứng cũng cực nhanh, hoá chưởng thành trảo, dương sát cương lôi cuồng bạo giống như vỡ đê, theo đầu ngón tay Tả Mạc dũng mãnh tràn vào.
Rầm!
Quang mang ngân thanh sắc do hai người va chạm nổ tung, lực lượng mãnh liệt dâng trào đột nhiên mất đi sự không chế hướng bốn phía ầm ầm quét tới.
Trong phút chốc hai người tách ra.
Đoá Thanh Hoa trước mặt Thanh Hoa Tuyết biến mất, mà Tả Mạc thì càng chật vật, trên người có nhiều chỗ nhiễm quang điểm lam sắc, tay phải buông xuống không ngừng run rẩy. Hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, vừa rồi hắn đã dùng dương sát cương lôi mạnh nhất nhưng vẫn không thể tổn thương tới đối phương. Ngắn ngủi một chiêu hắn đã đoán ra, nữ yêu trước mặt so với Thanh Hoa Táng Thuỷ còn lợi hại hơn nhiều, song phương không cùng một trình độ.
Yêu thuật thật lợi hại!
Nhưng bản thân cũng chưa bại!
Một đoá Thanh Hoa khác hướng hắn bay tới, thân hình Tả Mạc chớp động, lại một lần nữa biến mất tại chỗ.
Thanh Hoa tuy rằng lợi hại nhưng không phải không có nhược điểm.
Tả Mạc hiểu rất rõ, di động nhanh một hơi không nghỉ, liên tục tung ra mười hai cái dương sát cương lôi! Mười hai cái dương sát cương lôi từ các phương hướng gào thét hướng Thanh Hoa Tuyết bay tới. Đáng tiếc bản thân không thể tu luyện "Thiên Nam tiễn thuật", Nam Nguyệt bắn đằng tiễn tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với dương sát cương lôi.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Thanh Hoa Tuyết chiến đấu nhưng biểu hiện ra thiên phú chiến đấu vô cùng siêu việt. Trong chớp mắt thân hãm trùng vây, Thanh Hoa Tuyết không chút hoảng hốt, nàng hít một hơi thật sâu, dưới mặt nạ truyền đến một tiếng quát: "Thanh Hoa thường!"
Chưa dứt lời, trên người nàng bỗng nhiên sáng bừng lên từng quang đằng màu xanh. Quang đằng màu xanh xoè ra, quấn lấy hai chân nàng, quấn quanh vòng eo nàng, quấn lấy hai tay nàng. Trong chớp mắt, sợi quang đằng màu xanh bao lấy toàn thân nàng, giống như một đoá Thanh Hoa.
Dương sát cương lôi gào thét mà tới, Thanh Hoa bao phủ Thanh Hoa Tuyết giống như đoá Thanh Hoa mảnh mai trong cơn bão tố, nguy cơ tràn ngập, bất cứ lúc nào cũng có thể cành gãy hoa rơi.
Mười hai đạo dương sát cương lôi giống như hạt mưa, ầm ầm nện lên người Thanh Hoa Tuyết.
Ầm ầm ầm!
Thanh Hoa tuyết như ẩn như hiện bên trong Thanh Hoa, giống như bị bọc bởi một tầng lôi lưới, vô số ngân xà bồm bộp di chuyển. Ngân sắc điện mang chiếu sáng đôi mắt màu hổ phách của Thanh Hoa Tuyết, ý chí chiến đấu dạt dào!
Thanh Hoa Tuyết bình yên vô sự, cương lôi bên ngoài di chuyển nhanh chóng yếu dần, quang đằng trên người nàng đột nhiên quang mang đại thịnh, như cây đã hút đủ chất dinh dưỡng. Cương lôi lại bị quang đằng hút sạch sẽ!
Tả Mạc hít vào một hơi lạnh, da đầu tê dại đi!
Yêu thuật thật kì dị!
Tình huống chuyển biến, Thanh Hoa của đối phương tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng lực phòng ngự không thể chê vào đâu được, không một kẽ hở! Hắn đang nghĩ tới điều gì sẽ xảy ra. Đối phương chỉ cần không ngừng thả ra Thanh Hoa, ngày trước Thanh Hoa Táng Thuỷ một hơi phóng ra mấy chục đoá Thanh Hoa, với thực lực của yêu nữ mặt nạ này, phóng ra mấy trăm đoá hoa chỉ sợ không gặp khó khăn gì. Thanh Hoa một khi tăng lên, không gian né tránh của hắn sẽ giảm xuống, khi đó hắn nguy hiểm rồi!
Chết tiệt!
Đầu óc Tả Mạc xoay chuyển rất nhanh, vắt óc suy nghĩ, thủ đoạn nào mới có hiệu quả đây?
Lẽ nào phải cùng cấp cổ hoang tế thuật?
Lòng tin của Tả Mạc đối với cấp cổ hoang tế thuật rất mạnh, nhưng hắn coi đây là tuyệt chiêu dấu dưới đáy hòm. Người thứ nhất khiêu chiến đã phải dùng tới tuyệt chiêu đáy hòm, vậy tiếp theo sẽ phải làm sao chứ?
Dù sao cũng không chỉ có một cái, dùng cấp cổ hoang tế thuật một lần đi.
Uy lực của cấp cổ hoang tế thuật vô cùng cường đại nhưng mức độ tiêu hao cũng kinh ngươi. Chỉ sợ Tả Mạc dùng xogn một lần đã bị ép rời khỏi bàn cờ hoang thú.
Còn sức mà tiếp nhận khiêu chiến cái rắm! Lỗ nặng rồi!
Một người khiêu chiến là một khoản tiền, kiên trì càng lâu kiếm được càng nhiều. Vụ buôn bán này, trong lòng Tả Mạc biết đại khái. Hắn tới Thập Chỉ Ngục với mục đích tìm kiếm đầu mối về Phong Tuyệt chiến trường, nhưng việc này cần tiền, cần rất nhiều tiền!
Không được!
Không thể dùng cấp cổ hoang tế thuật!
Kim quang chớp động dưới chân hắn, không ngừng tiêu biến, không ngừng xuất hiện, giống như thuấn di, vây bắt Thanh Hoa Tuyết đang di chuyển, tìm kiếm cơ hội.
Thanh Hoa Tuyết quả nhiên giống như dự liệu của Tả Mạc, từng đoá Thanh Hoa không ngừng từ song chưởng của nàng nở ra, tung bay. Nàng vẫn ưu nhã thong dong giống như cung nữ bỏ hoa đăng xuống sông, yếu ớt nhưng đều đặn. Chỉ khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thì người ta mới cảm nhận được chiến ý rừng rực trong đôi mắt màu hổ phách kia!
Kim quang dưới chân loé lên bất định, hắn như xuyên qua hư không, lập loè.
Tả Mạc đang hết đường xoay xở bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Nếu "kim ô túc" có thể sử dụng bên trong bàn cờ hoang thú, vậy những biến hoá khác thì sao chứ?
Đại nhật ma thể có sáu loại biến hoá, ngoại trừ "kim ô túc" cỏn có năm loại biến hoá khác, không biết có thể sử dụng được hay không?
Mắt Tả Mạc rực lửa, vài loại biến hoá của đại nhật ma thể hắn chưa bao giờ dùng trong thực chiến. Khổ luyện rất lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội dùng đến, giống như một thanh bảo kiếm được mài rất lâu, khi ra khỏi vỏ phải uống no máu của địch nhân!
Trong nháy mắt, từ sâu trong cơ thể hắn dục vọng chiến đấu giống như một dòng dung nham nóng hổi, chảy khắp toàn thân!