Vẻ mặt Y Chính hiện lên nét khẩn trương và ân cần, ánh mắt không dám rời khỏi khuôn mặt của Tông Như.
Hình dáng Tông Như biến đổi đi hẳn, trước kia diện mạo của Tông Như cũng bình thường, lúc trước do tu luyện Thiền tu nên thân hình của hắn rất cường tráng, nhưng lúc này trông Tông Như gầy tựa que củi, hai bên má hõm vào, chỉ có đôi mắt càng trở lên trong suốt và sáng ngời hơn, như muốn nhìn thấu hết mọi việc trên thế gian này vậy.
Hình hoa sen hồng trên trán rực rỡ như ngọn lửa tinh thuần, tựa như đang bốc cháy vậy.
Ngón tay của Tông Như khô gầy giống như một cành cây, Tông Như thu lại ngón tay và đang nhìn thẳng vào sư huynh của Y Chính.
"Tông sư phụ, tình trạng của sư huynh ta sao rồi? Ngài có biện pháp nào không?" Y Chính cố gắng đè nén nội tâm đang lo lắng, gắng gượng không cho ảnh hưởng đến giọng nói được phát ra.
Sư huynh của Y Chính cũng mở to cặp mắt, trong ánh mắt ấy hiện lên một tia khiếp sợ. Thật ra điều làm hắn chấn động nhất là ngay thời điểm vừa nhìn thấy Tông Như xuất hiện, thân thể tiều tụy là kết quả của việc nguyện lực không ngừng ăn mòn huyết nhục, còn đôi mắt trầm tĩnh phát ra thần quang như nhìn thấu được nội tâm của hắn.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy đối phương là con người thâm sâu vô cùng.
Khi hai ngón tay của Tông Như đặt lên cổ tay hắn, một luồng Thần lực tinh thuần và ôn hòa truyền vào thân thể, khiến cho hắn cảm giác hết sức thư thái mà đã mất từ lâu.
"Không có vấn đề gì lớn" Tông Như mỉm cười, trong tiếng cười như có một loại lực lượng làm cho người khác phải yên lòng, làm cho Y Chính trở lên bình tĩnh lại.
Trên mặt Y Chính hiện lên vẻ vui mừng: "Ta biết mà, Tông sư phụ nhất định sẽ có cách trị thương cho sư huynh"
Tông Như mỉm cười, trong tay hiện ra một ngọc giản đưa cho Vị sư huynh của Y Chính.
"Đây là một ít tâm đắc của ta trong mấy năm qua bế quan có được, còn có cả pháp quyết tu luyện Thần lực nữa. Chỉ cần dựa theo ngọc giản rồi tu luyện, chẳng bao lâu thương thế của ngươi sẽ khỏi hẳn. Sự hiểu biết của ngươi về thiền định rất sâu sắc, điều này rất hiếm thấy, thiền định cũng có tác dụng lớn đối với tu luyện của ngươi".
Tông Như quay mặt nhìn Y Chính rồi nói: "Ngươi đi theo sư huynh của ngươi đi, hai người cũng nên tu luyện cùng một chỗ, nếu có gì khó hiểu thì cứ hỏi sư huynh của ngươi cũng được".
"Đa tạ Tông sư phụ!"
Lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng của hai người.
Tông Như khoát khoát tay: "Không cần khách khí, nhưng hãy nhớ đừng để phương pháp tu luyện này lộ ra ngoài đấy".
Khuôn mặt của hai người trở lên nghiêm túc hẳn, gật đầu đáp ứng.
Sau một hồi trầm ngâm, bỗng nhiên Tông Như ngẩng đầu lên, ánh mắt hết sức trầm tĩnh nói: "Mấy tháng sau, khi thương thế của ngươi tốt hơn, ta có chút chuyện muốn nhờ hai vị".
Y Chính vội vàng nói: "Tông sư phụ, ngài có chuyện gì xin cứ việc phân phó!"
Vị sư huynh của Y Chính cũng nói: "Tông sư phụ, xin mời ngài cứ nói!"
"Ở trong Mạc Vân Hải, Thiền tu nhất mạch của ta hơi ít, trừ ta ra thì chẳng còn ai".
Tông Như cười nói: "Con đường Thiền tu của ta gặp nhiều trắc trở, sau khi gặp đại nhân mới bắt đầu khởi sắc. Sau khi bế quan ta có mấy điều tâm đắc này đây, nếu như chỉ coi nó là của riêng thì thật quá đáng tiếc. Đại nhân cũng có ý muốn mở rộng Thiền tu, nhưng ta không muốn quản lí mấy việc đó, nên chuyện này xin nhờ hai vị giúp cho".
Y Chính cũng cảm thấy hơi đau đầu: "Thiền tu ở Mạc Vân Hải quá ít, hơn nữa tất cả đều có cảnh giới không cao, mà cũng không mấy người chấp nhận tu luyện Thiền tu cả".
Y Chính nói không sai, ở Mạc vân Hải này Thiền tu có lẽ là thiên hướng mà có ít người tu luyện nhất. Điều đó rất có quan hệ tới việc Mạc Vân Hải thiếu thốn đỉnh cấp Thiền tu, trước kia Thiền tu lợi hại nhất là Tông Như, cho dù thực lực của hắn xuất chúng đi nữa nhưng Thiền tu vẫn ở thế yếu nhất trong Mạc Vân Hải.
Thứ mà tu giả Mạc Vân Hải tu luyện nhiều nhất là Kiếm tu, thực lực của Vi Thắng rất là kinh khủng, làm cho vô số người sùng bái. Mà đại danh đỉnh đỉnh như Chu Tước doanh, cũng đa phần lấy kiếm tu làm nồng cốt, mà điều quan trọng nhất chính là Mạc Vân Hải đã sáng tạo ra được những phương pháp đặc biệt để tu luyện Kiếm tu, ví dụ như kiếm trận, ngộ ý... và các loại khác nữa.
Đứng sau Kiếm tu là Phù tu, một người có trụ cột vững chắc về phương diện Phù tu ở Mạc Vân Hải, cũng có thể tìm được vị trí công tác không tệ rồi. Hơn nữa Kim Ô doanh bản thân có rất nhiều ngọc giản về Phù tu, có thể hướng dẫn khá trọn vẹn cho việc tu luyện Phù tu.
Còn tán tu và Thiền tu lại có nhân số vô cùng thưa thớt.
Nhưng mọi người đều không biết rằng, Tàng Kinh Các của Huyền không tự đã rơi vào tay Tả Mạc. Sở dĩ Tông Như có thể xuất quan thuận lợi một phần là do công rất lớn của Tàng Kinh Các. Sau khi xem xét và tìm hiểu những ý nghĩa thâm ảo trong những ngọc giản về Thiền tu và Thần lực của Tả Mạc, Tông Như đã sáng tạo ra một bộ Thần lực cực kì đặc trưng.
Sau khi thu được truyền thừa của Huyền Không Tự, Tả Mạc cảm thấy nếu để qua một bên mà không sử dụng đến thì có vẻ quá lãng phí.
Hơn nữa qua sự kiện Tâm Diệp Thiền Môn tập kích dạo trước, tuy sau đó Mạc Vân Hải có chất vấn lại Tâm Diệp Thiền Môn, nhưng bên phía đối phương đã đưa ra bằng chứng để chứng minh những người nọ đã bị trục xuất khỏi Tâm Diệp Thiền Môn từ nửa năm trước rồi, và thêm vài thứ nữa...
Lúc đó Tả Mạc rất tức giận, hắn bắt đầu nghĩ đến biện pháp phải chơi lại mới được!
Trong hai cỗ lực lượng lớn nhất có thể kiềm chế Côn Luân và Thiên Hoàn, một là Tây Huyền, còn lại là Cửu Đại Thiền Môn. Bản thân Cửu Đại Thiền Môn có Dưỡng Nguyên Hạo cũng là đỉnh cấp Chiến tướng, nhưng nội bộ bên trong Cửu Đại Thiền Môn đấu đá với nhau rất là gay gắt.
Ban đầu Tả Mạc định thông qua biện pháp bán Thần trang cho Cửu Đại Thiền Môn để nâng cao thực lực cho bọn họ, từ đó sinh ra tác dụng kiềm chế Côn Luân và Thiên Hoàn. Nhưng sau sự kiện Tâm Diệp Thiền Môn tập kích, lại làm cho Tả Mạc có cảm giác thấy được mối nguy hiểm tiềm ẩn. Thật ra Côn Luân và Thiên Hoàn đã sắp đặt nội gián khá lâu năm trong Cửu Đại Thiền Môn, vượt xa những gì hắn nghĩ, nếu như song phương thật sự bùng phát xung đột, thì những người có tư tưởng phản kháng ở trong môn phái đó chắc cũng chỉ được vài người.
Rõ ràng Côn Luân và Thiên Hoàn có thể chơi trò nội gián trong Cửu Đại Thiền Môn, tại sao mình lại không thể chứ?
Lúc này Tông Như chợt hỏi: "Các ngươi có nhận định thế nào đối với Cửu Đại Thiền Môn?"
Y Chính có vẻ mù mờ, hắn không hiểu rõ lắm ý của Tông sư phụ, song sư huynh của Y Chính cũng hiểu ra được một ít, sau khi suy nghĩ một lúc hắn mới nói: "Nhiều người, nhiều ý, một đám ô hợp".
"Nếu để các ngươi đi Cửu Đại Thiền Môn, các ngươi có chấp nhận không?" Tông Như hỏi.
Vị sư huynh của Y Chính đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, hai mắt hắn sáng lên ánh hào quang: "Chẳng lẽ Mạc Vân Hải có ý định thẩm thấu vào Cửu Đại Thiền Môn?"
"Đúng vậy" Tông Như không phủ nhận lời của hắn, chuyện thế này nên nói ra để cùng bàn bạc có lẽ tốt hơn, hắn nói tiếp: "Trong thời điểm hiện tại, Cửu Đại Thiền Môn không có cách nào chống lại được tình hình nội gián của Côn Luân và Thiên Hoàn. Ta không biết rõ tình hình cụ thể của Đại Phật tự ra sao, nhưng có thể khẳng định Tâm Diệp Thiền Môn đã bị thế lực bên ngoài xâm nhập vào rồi".
Vị sư huynh của Y Chính vẫn giữ im lặng.
"Nếu như Côn Luân và Thiên Hoàn đánh hạ xong Cửu Đại Thiền Môn, thì Mạc Vân Hải không thể tiếp tục mở rộng nữa, đây chính là nguyên nhân để chúng ta nảy ra ý định này" Tông Như nói.
"Chẳng lẽ Mạc Vân Hải không muốn chiếm lấy Cửu Đại Thiền Môn?" Vị sư huynh của Y Chính bỗng nhiên nói.
"Không phải là không muốn, mà là không thể" Tông Như trả lời một cách thẳng thắn: "Điều chúng ta cần là một tấm chắn, chứ không phải là mở rộng địa bàn".
"Các người muốn biến Cửu Đại Thiền Môn thành một bãi lầy giữ chân Côn Luân và Thiên Hoàn?" Ánh mắt vị sư huynh của Y Chính sắc bén như lưỡi dao.
"Ngươi đánh giá Cửu Đại Thiền Môn quá cao rồi" Tông Như thản nhiên nói.
Sư huynh của Y Chính im lặng, Tông Như nói quả thật không sai, Cửu Đại Thiền Môn căn bản không có được năng lực này, trừ khi ai đó có thể hợp nhất được Cửu Đại Thiền Môn thành một chỉnh thể duy nhất. Nhưng điều này có thể xảy ra sao? Ngay cả Huyền Không Tự năm xưa cũng không làm được điều đó.
"Bất kể người chiến thắng cuối cùng là Côn Luân hay Thiên Hoàn, thì lực lượng Thiền tu này đều bị biến thành những kẻ phụ thuộc. Còn nếu như Mạc Vân Hải may mắn trở thành người chiến thắng cuối cùng, các người không cần lo chuyện đó sẽ xảy ra. Cứ yên tâm, bất kể các ngươi có chấp thuận hay không, ngọc giản này ta sẽ không thu hồi lại" Tông Như liếc nhìn vị sư huynh của Y Chính.
Mất nửa ngày sau, vị sư huynh của Y Chính mới nói: "Ta cần phải làm gì?"
"Trước hết ngươi cần dưỡng thương cho tốt, sau đó tu luyện Thần lực để tăng cao thực lực của mình".
Con mắt trầm tĩnh của Tông Như phát ra thần quang, từng luồng hào quang chớp động, lộ ra vẻ trí tuệ: "Khi ngươi có thực lực rồi lúc đó lời nói của ngươi mới có trọng lượng. Sau đó chúng ta sẽ ủng hộ ngươi nhiều hơn nữa, kể cả vật tư và tài chính dùng cho việc nâng cao địa vị của ngươi trong môn phái".
"Tình huống của Đại Phật tự ngươi rõ ràng hơn ta. Theo như ta biết, hiện tại Đại Phật tự có địa vị không cao trong Cửu Đại Thiền Môn, với ngươi đó chính là một cơ hội rất tốt. Chỉ cần ngươi có thể nâng cao ảnh hưởng của mình tại Đại Phật tự, thì chắc chắn ngươi sẽ được những người trong Tự ủng hộ".
Y Chính thoáng bĩu môi, khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ không muốn chút nào, quả thật đối với việc trở lại Đại Phật tự trong lòng hắn cảm thấy không vui vẻ gì, nơi đó hắn đã nếm trải đủ sự ấm lạnh của nhân gian rồi, đồng thời tại đó cũng chẳng còn gì tốt đẹp để níu chân hắn ở lại.
Nhưng sư huynh của hắn lại lắng nghe cực kì cẩn thận.
"Số lượng nhân sự hỗ trợ ngươi có hạn, vì Thiền tu của Mạc Vân Hải quá ít" Tông Như cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng lập tức hắn đưa ra đề nghị mới: "Tuy nhiên, chúng ta sẽ giúp ngươi tìm hiểu những đệ tử không được coi trọng trong những môn phái lớn, còn việc ngươi làm cách nào để chiêu mộ họ thì phụ thuộc vào thủ đoạn của ngươi".
Sư huynh của Y Chính gật đầu: "Ta biết rồi, tính cách của Y Chính không hợp với chuyện này, ta đi một mình là được rồi".
Y Chính nghe thấy vậy liền nhảy dựng lên: "Không được! Sư huynh..."
Vị sư huynh nghiêm túc nhìn Y Chính, quả thật Y Chính trước nay vẫn rất kính sợ sư huynh nên lập tức yên tĩnh trở lại.
"Tính tình của ngươi vốn ngay thẳng, không thể che dấu được lòng mình, cho nên ngươi không hợp với chuyện này" Giọng nói của sư huynh ấm áp: "Hơn nữa hiện tại đang là lúc ngươi cần tập trung cho tu luyện, đừng bỏ phí thời gian. Hãy ở bên cạnh Tông sư phụ đi, chẳng mấy ai có được phúc duyên như vậy đâu".
"Nhưng mà..." Y Chính mở miệng muốn nói.
"Mặc dù trong Tự cũng không có mấy người tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là nơi ta sinh ra và lớn lên, làm sao có thể trơ mắt nhìn nó ngày càng xuống dốc được chứ? Tình cảnh của Đại Phật tự hiện nay đã rất xấu rồi" Trên mặt vị sư huynh lộ ra vẻ hồi tưởng, hắn thổn thức nói.
Vừa nghe được những lời này, Y Chính cảm thấy không thể nói lên lời.
"Bất kẻ là việc công hay việc tư, ta đều cảm thấy lên cảm tạ Tông Như và Tả Mạc đại nhân" Y Thanh, tên của vị sư huynh Y Chính hướng về phía Tông Như hành đại lễ: "Nếu như đến một ngày nào đó Cửu Đại Thiền Môn không thể chống cự được, Y Thanh khẩn cầu có thể dẫn người đầu nhập vào Mạc Vân Hải để xin che chở".
Tông Như nhìn thật sâu vào Y Thanh, trong nội tâm dâng lên cảm giác thương cảm ngậm ngùi, quả nhiên bên trong những đại môn phái bao giờ cũng có anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Trong mắt hắn, Y Chính cũng được coi là một nhân tài, nhưng không ngờ sư huynh của hắn lại còn hơn một bậc, ánh mắt hắn vô cùng chuẩn xác. Nếu không phải thương thế bị kéo dài bao năm nay, thì hắn cũng không đến nỗi bị thê thảm đến mức này.
Sau lần Niết Bàn trùng sinh này, chắc chắn hắn sẽ một bước lên trời.
"Việc này ta có thể đồng ý với ngươi, ở Mạc Vân Hải chúng ta có thể dung nạp được cả Yêu tộc, sao lại không thể chấp thuận được Thiền tu chứ?" Tông Như nghiêm nghị nói.
"Y Thanh nguyện ý nhận lệnh" Y Thanh cẩn thận dùng lễ của cấp dưới đối với Tông Như.
Trên mặt Tông Như hiện lên vẻ vui mừng, Y Thanh dùng lễ cấp dưới cho thấy hắn đã chấp nhận với thân phận là một thành viên trong Mạc Vân Hải rồi. Tông Như thấy thế bèn đứng dậy, đưa tay nâng Y Thanh lên bảo: "Việc này vô cùng gian khổ và nguy hiểm, ngươi phải hết sức cẩn thận, những chuyện không thể làm thì nhớ phải đặt an toàn của bản thân lên trên hết, tính mạng ngươi quan trọng hơn so với những thứ khác".
Trong nội tâm Y Thanh cảm thấy ấm áp, đáp lời: "Y Thanh biết rồi".
Tông Như trầm ngâm nói: "Loại Thần lực này ta cũng chưa đặt tên, từ hôm nay trở đi, xem như ngươi là người sáng tạo ra nó đi".
Thấy Y Thanh có lời muốn nói, Tông Như liền khoát tay ngăn cản lại: "Hư danh đối với ta không có ý nghĩa gì, nhưng với ngươi thì khác, nó có thể giúp ngươi tích lũy được uy tín trong môn phái, trợ giúp rất nhiều cho con đường sau này của ngươi. Nên nhớ uy tín cũng là một loại lực lượng, nếu biết vận dụng nó một cách phù hợp, sẽ tiết kiệm cho ngươi rất nhiều công sức đấy".
Trong nội tâm Y Thanh cảm thấy kính nể không thôi, trước đây hắn chưa nghe qua danh tiếng của Tông Như, nhưng hôm nay gặp mặt hắn thấy thực lực và tính cách của Tông Như không có chỗ nào chẳng phải là một đại sư Thiền tu chân chính cả.
"Nhưng môn Thần lực này có chút sâu xa khó hiểu, ta muốn nói lại cho ngươi một lần".
Tông Như nghiêm nghị nói: "Môn Thần lực này đa phần dựa vào Thần lực Mạc Vân của đại nhân dẫn dắt, nhưng bổn nguyên bên trong nó chính là 'Không Thiền' một bí thuật bất truyền của Huyền Không Tự".
Hai người Y Thanh và Y Chính nghe được câu này, toàn thân như bị sét đánh cứng đờ như một pho tượng đất mà không nhúc nhích được.