Chương 487: Đi Nào

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:07:45

Nuốt chửng Âm Nham Sát hỏa hỏa, Tiểu Hỏa như một quả cầu khí bị thổi phòng lên, toàn thân hiện ra màu đỏ sậm. Nó mang theo lớp vỏ ánh sáng từ từ bay xuống, bay rất chậm, như một gã mập ăn quá nó, lết theo thân thể đã phình ra vài phần, từ từ bước tới. Tháp nhỏ không biết từ đâu bay ra, chạy tới chạy lui quanh Tiểu Hỏa , một lúc sau bèn ngồi luôn lên người của Tiểu Hỏa. "Đại nhân? Tiểu Hỏa không phải là linh thú hỏa yêu sao?" Tạ Sơn vẻ mặt nghi ngờ hỏi. "Đúng vậy" Tả Mạc vô thức gật đầu. "Linh thú Hỏa yêu đều lợi hại thế sao?" Vẻ mặt Tạ Sơn lộ ra vẻ hâm mộ cực kỳ. Linh thú hỏa yêu tuy rằng không thường thấy, nhưng cũng không hiếm thấy, mà điển then chết là giá cả cũng không quá cao,có lẽ chính mình cũng có thể mua một con linh thú hỏa yêu. Hắn tuy rằng không nhận ra hỏa diễm màu đen là Âm Nham Sát hỏa hỏa, nhưng vừa rồi nhìn thấy sức mạnh của hỏa nha thể hiện ra hắn biết rõ, loại hỏa diễm mày đen này tuyệt đối không tầm thường. vậy mà Tiểu Hỏa lại có thể một hơi đem nó nuốt chửng sạch sẽ, người có ngu đến đâu, lúc này cũng biết được Tiểu Hỏa lai lịch chỉ sợ không đơn giản như vậy. Tả Mạc có cảm giác như đang nằm mơ, biểu tình cực kì quái dị: "Ta cũng không biết." Tạ Sơn xoa xoa tay, đôi mắt lộ vẻ mong chờ nói: "Đại nhân, hay là để Thành đại nhân nuôi ra thêm mấy con, phát cho mỗi người một con đi!" Hắn quay sang, nhìn Tiểu Hỏa đang bay từ từ, ánh mắt nóng bỏng nói tiếp: "Nhìn thân thể của Tiểu Hỏa,chắc chắn là có thể sinh sản, không bằng sinh thêm mấy con..." Lỗ tai của Tiểu Hỏa cực thính, nghe thấy câu này, thân thể tròn vo bỗng nhiên cứng đờ. Trước mắt nó lại hiện lên cảnh chính mình bị nhốt trong thú trì, một đống tiểu Tiểu Hỏa vây quanh bên chân nó,g ọi tới gọi lui, lòng không chịu được rùng mình một cái, thân thể vừa mới lộ ra chút màu đen giờ đột nhiên đen kịt. Chỉ thấy nó ba một tiếng, từ trên trời rơi xuống thẳng mặt đất, làm tung tóe lên một đám lớn bụi bặm,nó liều mạng cuộn thân hình như bóng cao su bụi vung khắp trời, chạy trối chết. Nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của Tiểu Hỏa, Tả Mạc bật cười ha hả. Sự chú ý của hắn lại chuyển lên bầu trời, sắc mặt vui vẻ từ từ biến mất. Trên bầu trời, những tên tu giả kia vẫn không có ý bỏ đi, tại địa phương xa hơn vẫn còn một số nhóm người. Các ngươi cho rằng Quy đảo là khối thịt mỡ sao? Tả Mạc trong lòng cười nhạt. Hỏa Nha đạo nhân chết chỉ tạo thành đôi chút rối loạn, đám người nhanh chóng bình tĩnh lại, Ngoại trừ những kẻ thiên chi kiêu tử xuất thân đại môn phái, kim đan phổ thông vốn phải trải qua rất nhiều trận chiến, kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Đánh bất kỳ một đại đảo nào đó có hộ đảo đại trận, sao không chết người được? Nhưng mà vấn đề là, tầng hơi quang xác mỏng manh không chút một dấu hiểu thay đổi. " Có dấu hiệu yếu đi nào hay không?" Ngụy Lập Thiên hỏi A Tín "Không có."A tín trả lời rất ngắn gọn. vừa rồi đại trận đại trận đã xuất hiện một trận dao động nhỏ, nhưng hắn cũng không chắc chắn loại biến hóa này rốt cuộc có tác dụng gì. Đại trân ở đây thần diệu dị thường, hắn chưa từng nghe thấy A Tín có chút nghi ngờ lai lịch của nhóm người trên Quy đảo, đại trận ở đây chắc chắn không phải môn phái phổ thông có thể có được. Chỉ ó những môn phái có lai lịch xa xưa mới có khả năng có được. "Lai lịch của Quy đảo chỉ sợ không đơn giản,phù trận ở đây rất lợi hại!" A Tín đem phán đoán của mình nói ra, bởi vì việc này sẽ quan hệ đến hành động kế tiếp, cũng quan hệ đến việc sống chết của bản thân hắn. A Tín không nói bừa, Ngụy Lập Thiên lộ vẻ thận trọng, hắn hỏi Cừu Linh:"có thể suy tính được lai lịch của bọn họ không?" Cừu Linh lộ cười khổ nói:"Thực lực của thuộc hạ không đủ." Đối với việc suy tính bói toán, nhiều người chỉ biết hắn có thể dự đoán ra thời gian tới, thấy rõ được vạn vật nhưng không biết trong việc này còn có nhiều điều cấm kỵ, chỉ cần hơi vô ý, có thể bi thần hình câu diệt, hơn không phải cái gì cũng có thế tính toán ra được, càng là sự việc cụ thể, tính toán càng trắc trở,muốn biết cũng phải trả một giá rất lớn Ngụy Lập Thiên không nói câu nào, hắn quyết định nhìn trước rồi nói Cách Ngụy Lập thiên không xa cũng có một đám người,quả nhiên đó là Tông như tại Hư linh thành gặp mặt đám người Lãnh uy Lãnh Uy lườm Ngụy Lập Thiên một cái,thấp giọng nói:"mọi người cẩn thận một chút,đó là Ngụy Lập Thiên." "Đồ tể Ngụy Lập Thiên" Một vài người thất thanh hô lên,cái tên này đối với bọn họ chính là đại diện cho tử vong. Hồng y nam tử lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, hừ một tiếng:"Ngụy Lâp Thiên thì sao?Hắn dám đến,theo giết không bỏ! Lão đại, rốt cuộc là có đánh được Quy đảo này không? Lôi lôi kéo kéo, đoàn người này xử sử y như đàn bà!' Lãnh Uy lắc đầu:"không dễ dàng như vậy, đại trận ở đây rất lợi hại!" "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cứ đứng nhìn như vậy sao?" Hồng y nam tử vội vàng la lên: "Quy đảo như một cục thịt mỡ, nếu có thể kiếm một chút, mọi người liền phát đạt!" Lãnh Uy nhíu mày,chất nhi Lãnh Thắng Thiên của hắn, thiên phú hơn người,tuổi trẻ đã tu luyện thành kim đan, nhưng tính khí còn nóng nảy hấp tấp, làm cho hắn có chút lo lắng. Ngay lúc đang nói chuyện, lại có mấy tên tu sĩ kim đan tiến lên bắt đầu oanh kích đại trận. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên trên đảo đột nhiên bay ra mấy bóng người, dị biến này khiến cho tất cả mọi người dừng nói chuyện lại. "Ha ha! Quy đảo Quy đảo, quả nhiên là một đám rua đen rút đâu!thế nào! Cuối cùng cũng không nhịn được nữa hả! muốn đi ra đầu hàng rôi sao?" một gã tu giả đắc ý nói:" chỉ cần các ngươi dầu hang lập tức rơi đi, liền tha cho tính mạng của các ngươi! Bằng không rất đông anh hùng hảo hán ở đây công phá đại trận thì lúc đó, hắc hắc, chó gà không tha!" Tả Mạc lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, không có một chút nào để ý đến kẻ kia. Bên cạnh hắn,Ma Phàm bỗng nhiên thần sắc thay đổi,hừ lạnh một tiếng:"Lén lén lút lút!" Lời còn chưa dứt , phi kiếm trong tay hắn theo phía khẽ vặn vào hư không, phốc, huyết hoa văng khắp nơi, một cánh tay từ trong không trung bay lên,một tiếng kêu thảm thiết từ một bóng người kêu lên, thân hình lảo đảo Ma Phàm năm đó am hiểu nhất là ẩn thân, hắn nhận thấy có kẻ lặng lẽ tới gần đại nhân, ý đồ ám sát cho nên xuất thủ không chút lưu tình nào. Cách đó không xa đám người Lãnh uy vẻ mặt biến sắc:"Là hắn!" Ánh mắt bọn họ đều tập trung nhìn về phía Tông Như bên cạnh Tả Mạc, ngày đó gặp mặt tại Hư Linh thành làm bọn hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc về Tông Như, vì vậy nhìn thấy hắn ở cạnh Tả Mạc, bọn họ không khỏi kinh hãi. Bên tay phải Tả Mạc là Vi thắng, bên tay trái là Thúc long, Tông Như ở cạnh Vi Thắng nên cũng là ở phía tay phải của Tả Mạc Bất luân kẻ nào cũng không ngờ chủ nhân Quy đảo, lại là một vị thiếu niên trẻ tuổi đến không ngờ! Nhìn khuôn mặt còn sót lại vẻ non nớt, cảm giác của mọi người lúc này là thật không thể tưởng tượng nổi. Tả Mạc không nói chuyện, biểu hiện của hắn rất bình tĩnh. Vừa mới nhìn thoáng qua, hắn đã phán đoán ra thế cục rõ rang. Tổng cộng có năm nhóm người. khiến hắn cảm thấy uy hiếp lớn nhất là nhóm có bốn năm mươi người kia. Tả Mạc đối với khí tức chiến đấu rất mẫn cảm, đám người này vừa nhìn qua đã biết ngay không phải là hạng ngươi lương thiện. Còn những đám khác, uy hiếp tạo thành đều không lớn như vậy Nhất là đám người gần hắn nhất, chỉ có năm người! "Hóa ra là một đứa trẻ lông tóc còn chưa mọc đủ!" Lãnh Thắng hừ lạnh mộ tiếng. Vẻ mặt không cho là đúng:"Ta còn tưởng là nhân vật nào lợi hại lắm!" Lãnh Uy không nói gì, nhát kiếm chém cụt tay vừa rồi, thiếu niên trẻ tuổi này vậy mà ngay cả chớp mắt một cái cũng không. Hắn quá bình tĩnh! Một vẻ bình tĩnh không tương xứng với tuổi tác! Lúc này đám ngươi trước mặt Tả Mạc gầm lên:"To gan! Chết đến nơi còn dám xuất thủ đả thương người! Chán sống rồi ! Các huynh đệ đem đám nhóc xấu xa này giết, một tên cũng không lưu lại!" Ánh mắt Tả Mạc rơi xuống người hắn. Hàn quang trong mắt lộ ra, miệng phun ra một chữ: "Giết!" Còn chưa có dứt lời, Tạ Sơn, Ma Phàm, Lôi Bằng, Niên Lục, A Văn đột nhiên xuất thủ. Thực ra ngay từ đầu, đối phương chỉ cần cân thận giữ khoảng cách với đám người Tả Mạc. Nhưng mà bọn hắn ngàn vạn lần không ngờ, cự ly an toàn trong mắt bọn hắn đối với đám Tạ Sơn thế la quá đủ rồi ! Đám Tạ Sơn đều lập nghiệp từ ba lớp xung kích kiểu sóng, xung kích cự ly ngắn đã thâm nhập vào trong cốt tủy của bọn hắn, giống như bản năng vậy! Giữa hai điểm, đường thẳng là ngắn nhất! Nâng kiếm, phát lực,tăng tốc, đòn tấn công không một chút hoa mỹ. Bốn đường kiếm quang kim sắc thẳng tắp như thước kẻ lướt trong mắt mọi người một lần rồi biến mất Mà A Văn của vệ doanh khác nhau.hắn với người khác tu luyện hoàn toàn bất đồng . Một Ma Ảnh vệ lấy tốc độ làm sở trường! thân thể hắn nhẹ nhàng nhoáng lên, vũ linh quanh thân run rẩy, thân hình giống như quỷ mị biến mất trong không trung. Năm người vô cùng hoảng sợ. Cuống quít thôi động linh giáp, nỗ lực đỡ một kích này! Bốp! Bốn cái đầu rời cổ, bay lên trời cao Uy lực của ngũ phẩm kim lưu kiếm,sử dụng xung kích ở đây, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, linh giáp của đối phương giống như giấy không ngăn trở được chút nào. Còn tên còn lại trên cổ họng xuất hiện một lỗ máu to như cái chén, thế nhưng không ai biết nó xuất hiện như thế nào. Giống như đồ tể đã lâu năm, đối diện sơn dương trên thớt gỗ, tay nâng, đao chém! Một trận chiến trong chớp mắt diễn ra, kết thúc với kết quả một bên thất bại. Rất nhiều người lộ ra vẻ kính sợ, công kích sắc bén như vậy, ai cũng không ngờ! Chẳng lẽ người sợ hãi không phải là bọn hắn? Lúc này Ngụy Lập Thiên, Lãnh Uy sắc mặt bắt đầu căng thẳng, bọn họ hiểu biết rộng hơn các tu giả phổ thông rất nhiều, mà chấn động nhận được cũng so với bọn tu giả kia cũng lớn hơn nữa! Bốn gã tu giả kia, khúc mở đầu đều giống nhau. Dứt khoát lưu loát, không hề có công kích hoa mỹ, cho thấy sự quen thuộc trong vị trí ra đòn và chiến đấu của bọn họ Trên không trung Quy đảo lặng ngắt như tờ! Vào đúng lúc này. Tả Mạc khỏe miệng hiện lên một tia cười nhạt, chậm rãi nói:"Không ngờ Quy đảo lại có thể đón nhiều anh hùng hào kiệt đến vậy." Thanh âm Tả Mạc không lớn, ngữ điệu cũng không có chút nào lo lắng, hắn dường như đang nói ra một chuyện rất bình thường ,còn mang theo một chút trào phúng. Nhưng ở chỗ vắng vẻ như thế này, thanh âm của hắn rất là rõ ràng, quanh quản trên bầu trời Quy đảo Đến lúc này không ai có thể xem thường được vị đảo chủ trẻ tuổi này nữa. "Chuyện di chỉ, các ngươi thích tranh giành ra sao là việc của các ngươi! Nhưng mà!" Tả Mạc dừng nói. Hai mắt sắc bén nhìn bốn phía xung quanh, sát khí trên mặt lúc ẩn lúc hiện, chậm rãi nói tiếp. "Người nào muốn đánh Quy đảo bọn ta, vậy phải xem xem lưỡi kiếm của các người có sắc bén hay không đã !" Tả Mạc như không chút lưu tâm, xung quanh hắn, số lượng tu giả kim đan vượt gấp mấy lần bọn họ. "Khẩu khí thật lớn!" Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng quát lớn. Bên cạnh Tả Mạc , Vi thắng khẽ cau mày,bước ra phía trước một bước, lật ngược cổ tay, một thanh kiếm đen nhìn như trảm mã đao được hắn lấy ra như từ một vỏ kiếm hư ảo. Tốc độ rút kiếm của hắn cũng không gọi là nhanh, nhưng thân kiếm ma sát với không khí tạo nên một tia lửa chói mắt Một tiếng kiếm minh vang lên âm thanh chấn động khắp nơi! Vi Thắng chém ra một kiếm