Tam muội chân hỏa màu trắng sinh ra nhiệt độ cao, không khí vặn vẹo.
Nhìn phòng tuyến đang bị bao phủ bởi biển lửa, Lương Vi mặt đen lại, hắn cắn đầu lưỡi, máu tươi trong miệng kich thích để hắn ổn định thân hình, nhưng nước mắt vẫn cứ tràn mi.
Lương Vi cùng mỗi chiến yêu bên cạnh toàn thân đầy thương tích, quần áo rách bươm, toàn thân đầy máu. Trải qua chém giết dọc đường, hắn đã không nhớ rõ số lần, nhưng hắn vẫn luôn kiên cường chống chọi, đỡ thay đại quân. Sau cùng, vì phòng địch nhân tập kích quấy rối bám sát, hắn dứt khoát quyết định tụt lại sau đại quân để chặn địch.
Bọn họ chậm hơn đại quân sáu canh giờ.
Lương Vi mặt đầy lệ, mất hồn nhìn vào biển lửa đầy trời. Hắn ngày càng thấy lạnh, không biết đã bao lâu, tiếng chiến hữu la hét khóc thét vang lên xung quanh, hắn mờ mịt nhìn chiến hữu đang cực kỳ đau thương ở chung quanh.
Con mắt vô hồn của hắn dần khôi phục, cố mìm chặt môi, hắn lau nước mắt, xoay người, giọng khàn đặc quyết tuyệt: "Đi!"
"Đi? Đi đâu?" Chiến yêu thủ hạ ngẩng mặt dùng con mắt vô hồn nhìn hắn.
"Báo thù!" Lương Vi cũng không quay đầu lại nói.
Những ngày qua Tả Mạc luôn tiến vào Thập Chỉ Ngục, bất quá không phải đệ tam ngục mà là bàn cờ hoang thú. giải thưởng đã sớm treo lên, giờ chỉ cần kiên trì đợi chờ.
Đồng thời, hắn cũng đang chờ kết quả một sự kiện khác.
Suy đoán của Công Tôn sư đệ như một cây dằm trong tim hắn. Không chỉ hắn, mọi người trong doanh đều đang đợi chờ kết quá đó.
Dựa theo suy đoán của sư đệ Công Tôn Sai, rất nhanh có thể nghiệm chứng được.
Không biết có phải vì thế hay không, Tả Mạc luôn mặt mày ủ dột, cũng chẳng có hứng thú nghiên cứu yêu thuật.
Bỗng, Tả Mạc chú ý tới thần sắc khó coi của Thương Trạch.
"Đại nhân, tin tức mới nhất, tiền tuyến lại chiến bại rồi! Quân đoàn Băng Sương toàn quân gần như bị diệt, chỉ không tới 600 quân còn sống sót." Thanh âm Thương Trạch run rẩy hỗn loàn, hắn vô cùng sợ hãi. Đại nhân muốn hắn chú ý tin tức tiền tuyến, vốn hắn còn thấy kỳ quái, nhưng khi hắn nghe thấy tin này, hắn sợ!
Hắn bỗng phát hiện, đại nhân ngơ ngác đứng tại chỗ.
"Ngươi nói, đại nhân làm sao biết tin tức bên ngoài?" Niên Lục tán dóc.
"Đại nhân xuất quỷ nhập thần, bọn ta sao biết được." Lôi Bằng tức giận: "Ngươi cũng biết đại nhân biến thái cỡ nào cơ mà."
Niên Lục gật gù: "Có lý! Bất quá, cứ nghĩ tới chuyện này ta lại tức giận! Bọn đại môn phái kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Chúng ta nhất định phải cố gắng tu luyện, cho chúng biết tay, là một kẻ đẹp trai, ta nuốt không nổi chuyện này."
Lôi Bằng lộ ra tặc tiếu: "Yên tâm! Đại nhân đã nói, về sau khẳng định sẽ mang bọn ta tìm chúng tính sổ. He He, lộ cho ngươi chút tin tức, tiểu nương đại nhân ngầm tính ra, tám chín phần mười là người của Côn Lôn làm."
"Côn Lôn!" Niên Lục kinh hãi, lập tức lại nổi giận: "Dĩ nhiên là Côn Lôn!"
"Yên tâm, yên tâm! Côn Lôn, chúng ta không phải sợ." Lôi Bằng lộ ra nụ cười dữ tợn: "Đại nhân đã nói rồi, ăn của chúng ta bao nhiêu bọn chúng phải nôn ra bấy nhiêu, lừa bọn ta thì bọn ta chơi lại chúng. Tiểu Niên Niên, tu luyện đi! Ngay cả lão Như đã kết kim đan rồi, không kết đan thì sau này không dễ tung hoành nha..."
"Mọi người đều muốn kết đan, đan dễ kết lắm sao..." Niên Lục lẩm bẩm: "Sao không kết đan theo thứ tự đẹp trai chứ..."
Tả Mạc rời khỏi Thập Chỉ Ngục, đi ra doanh địa, trong lòng tức giận ngập trời.
Đám tu giả trong doanh địa lui tới rất náo nhiệt. Nhưng cảnh tượng náo nhiệt trước mắt vẫn không khiến Tả Mạc bình tĩnh lại, càng khiến hắn buồn bực.
Hắn đi tới không mục địch, đi ra doanh địa.
Đi ra doanh địa, mất đi trận pháp bảo hộ, sát vụ lập tức ấp tới. Sát vị tràn ngập sát khí, càng khiến hắn thêm thô bạo, cơn cuồng nộ càng tăng vọt.
Cách đó không xa, tu giả Chu Tước doanh đang mượn sát khi tu luyện "sát linh".
Tả Mạc không làm ảnh hượng tới bọn họ, trực tiếp đi về phía trước. Lúc này hắn có một xung động muốn phá hoại, không chút nghĩ ngợi, hắn liền lao vào sát vụ.
Cảm giác nguy hiểm ngày càng mạnh, hắn vẫn như chưa phát giác, vẫn chưa dừng bước.
Mấy con sát hồn thú lặng yên tiếp cận, trong sát vụ đỏ đen, mấy đôi mắt yêu dị đỏ au nhanh chóng tập trung vào Tả Mạc.
Bất giác, Tả Mạc đã đi cách doanh địa ít nhất... ba trăm dặm. Cự ly này xa vượt qua phạm vi tu luyện bình thường của thành viên trong doanh, ngay cả Vệ doanh cũng không rời cách doanh địa 100 dặm.
Một con sát hồn thú không kiềm chế nổi, rống lên lao vào Tả Mạc.
Lúc này sự giận dữ cùng thô bạo đã tích lũy suốt thời gian qua trong lòng Tả Mạc bị kích nổ.
"Chết đi!"
Mắt hắn như phun lửa, không chút né tránh, đón con sát hồn thú lao tới, một quyền oanh xuất.
Sát hồn thú không ngờ Tả Mạc lại dũng mãnh như vậy, không kịp né tránh.
Phanh!
Hai thân ảnh như hai mũi tên, bay ngược ra. Thân thể khổng lồ của sát hồn thú dùng tốc độ càng nhanh bắn ngược lại, mà Tả Mạc như bị một cây gậy lớn đánh trúng, đập lên mặt đất.
Mấy con sát hồn thú khác nhìn trúng cơ hội, không chút do nhự vồ tới.
Ba ba ba!
Vài tiếng như roi đánh, sát hồn thú vồ tới đều bắn ngược lại.
Thân hình Tả Mạc hiện lên với giáp trụ toàn thân ám kim, ngạo nghễ vô cùng. Con mắt đỏ au đầy sát khí, toàn thân lộ ra vẻ hung hãn thô bạo, như hung ma từ địa ngục đi ra.
Đám sát hồn thú kiêng kỵ, chúng gừ gừ, gầm lên không ngừng, con mắt đỏ au nhìn chằm chằm Tả Mạc không dám tiến tới.
Tả Mạc hai mắt đầy sát khí, bỗng biến mất tại chỗ.
Sát hồn thú kinh hoàng, ầm ầm tản ra.
Bỗng, trước trán một con sát hồn thú xuất hiện một bàn tay được bao phủ bằng giáp. Bàn tay này đè nó, nó cảm giác một cỗ lực lượng khổng lồ vô cùng truyền tới, nó không thể di chuyển. Lần này, nó lập tức kinh hoảng, miệng gầm lên, tứ chi cào cào mặt đất, nỗ lực chống cự bàn tay.
Tay trái Tả Mạc không chút di động, hắn vung tay phải.
"Chết!"
Tả Mạc quát lớn, lệ khí trong mắt cực thịnh, nắm tay phải trùng điệp nện lên đầu sát hồn thú.
Phanh!
Sát hồn thú cứng đờ.
"Chết!"
"Chết!" ...
Tả Mạc điên cuồng rít gào, nắm tay như mưa nã lên đầu sát hồn thú, dần dần, sát hồn thú dần biến dạng!
Phanh!
Một quyền của Tả Mạc xuyên thủng đầu sát hồn thú, đấn vào đất, lập tức tạo ra một hố to! Sát hồn thú tiêu tán, chỉ để lại một răng nanh màu đen cùng một viên sát hồn châu.
Tả Mac điên cuồng khiến mấy con sát hồn thú sợ hãi, mãi tới khi con sát hồn thú bị Tả Mạc đấm tan thì chúng cũng không dám tiến lên.
Tả Mạc không thèm nhìn chiến lợi phẩm trên đất, hắn ngẩng mặt, chậm rãi đứng lên, mắt quét qua mấy con sát hồn thú khác.
Sát hồn thú bị hắn liếc qua đều lui lại.
"Các ngươi đều đáng chết."
Thanh âm lạnh lẽo từ trong lòng Tả Mạc phun ra, lời chưa dưts hắn đã biến mất.
Sát hồn thú kinh hãi, nháo nhác né ra.
Tả Mạc lại xuất hiện bên cạnh một con sát hồn thú, cũng như vừa rồi, một tay chụp vào đầu con sát hồn thú.
Không ngờ con sát hồn thu này vô cùng nhạy bén, chuyển thân né được một trảo của Tả Mạc.
Con mắt ám hồng của sát hồn thú lóe lên hồng quang.
Tả Mạc bỗng thấy choáng váng, hoa mắt, như trong hầm băng, linh lực toàn thân đông lại, hắn không thể cử động.
Con sát hồn thú lọ vẻ đắc ý cùng tàn nhẫn, giữa không trung thân hình nó mềm oặt như không xương, lại một lần nữa lao về phía Tả Mạc, thân thể bắn ra, không cần mượn lực như tên rời cung vồ tới Tả Mạc.
Móng sắc cùng ranh nanh vẽ ra ánh sáng lạnh lẽo trên không.
Vạch thẳng phía cổ họng Tả Mạc.
Bỗng, một nắm tay không chút báo trước xuất hiện trong tầm mắt của nó, cấp tốc phóng to.
Ầm!
Như trống rền, có chút "cheng cheng" như kim loại va đập.
Một quyền này không chút hoa xảo oanh trúng sát hồn thú, nắm tay vô cùng rắn chắc tiếp xúc thân thể, trong cái chớp mắt đó, thân thể hắn có vô số vụ khí bốc lên.
Con sát hồn thú bắn ngược ra với tốc độ kinh người.
Ầm!
Một thân ảnh màu vàng lóe lên, sát hồn thú bay ngược ra vẽ một góc vuông, bị đấm rơi xuống đất! Mặt đất rung lên, bụi bay mù mịt.
Đợi khi bụi tan hết, trong hố to chỉ để lại vài món chiến lợi phẩm.
Mấy con sát hồn thú còn lại lộ vẻ sợ hãi, kêu lên, xoay người bỏ trốn.
Chúng nó có thể tồn tại lớn mạnh tại địa phương tàn khốc thế này thì không thiếu trí tuệ.
Xung quanh Tả Mạc trở nên an tĩnh.
Dần dần, màu đỏ trong mắt Tả Mạc dần biến mất, sự thô bạo cùng giận dữ dần phát tiết ra ngoài, hắn thanh tỉnh lại. Vừa thanh tỉnh, cảm giác thoát lực truyền tới, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống.
Mồ hồi như mưa, toàn thân sũng nước, suy yếu mềm nhũn, hắn thở hổn hển.
Hổn hển, ... hổn hển...
Tiếng hít thở gấp gáp rơi vào tai, như ống bễ vậy.
Hắn dần bình tĩnh lại.
Tả Mạc cười khổ, xem ra mình còn chưa đủ kiên định. Tự giễu, lại nghĩ tới lịch trình vừa qua, bất giác thấy ấm áp.
Vô luận tình huống xấu cỡ nào, hắn luôn có một đám người đi theo, cũng chiến đấu, cùng liều mạng.
Vô luận phía trước nguy hiểm cỡ nào, mọi người đều ủng hộ hắn, tin tưởng hắn, theo hắn, bảo hộ hắn.
Khóe môi mỉm cười, tâm tình tốt hơn, ấm áp, chan hòa.
Sát vụ trước mặt như bầu trời xanh thẳm vô bờ.
Một tín niệm mạnh mẽ lặng yên sinh ra, lan tràn trong lòng hắn.
Hắn nắm chặt tay.
Khi hắn ngẩng mặt lên, không còn chút mê man, thay vào đó là ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Nghỉ ngơi một lúc, Tả Mạc đột nhiên phát hiện một vấn đề không ổn, lập tức lộ vẻ lo lắng.
Chết bầm, mình làm sao trở về đây?
Nhưng lúc này, một bóng chim với chân cao, khí thế vô cùng, chậm rì rì theo điểu bộ xuất hiện trước mắt hắn.