"Không biết đại sư huynh ra sao rồi." Minh Liệt nhìn huyết vụ mênh mông phía trước, trong lòng cảm khái khó nói thành lời.
Tấm áo khác đỏ thẫm rực lửa trên người bị gió thổi tung lên bay phất phới. Minh Liệt cao lớn như kiếm, hai hàng lông ky hơi nghiêng nghiêng, con mắt hẹp như lưỡi đao, nhuệ khí bức người.
"Ai biết? Dẫu sao cũng tốt hơn chúng ta! Ở mãi ở nơi quái quỷ này ta cũng tới phát điên mất." Bên cạnh Minh Liệt, một thanh niên mặt tròn lẩm bẩm, sau lưng đeo một thành tùng văn kiếm bình thường, mặt mũi mơ mơ màng màng. Hắn là sư đệ củ Minh Liệt, Tùng Viên.
Minh Liệt lộ vẻ không biết làm sao, nói: "Ngươi đấy, thật quá không cầu tiến. Rất nhiều kẻ muốn tới đây thu lấy công huân! Ngươi tới một cái, ngay ngày đầu tiên đã bắt đầu la hét đòi về rồi!"
Tùng Viên hừ qua mũi: "Công huân? Vậy cũng phải có mạng mới hưởng được."
Minh Liệt cười khổ: "Chiến trường càng sợ chết lại càng dễ chết."
"Mạng chỉ có một, chết rồi thì làm gì còn." Tùng Viên nghiêng đầy liếc mắt nhìn sang Minh Liệt: "Ta khác với loại hiếu chiến như ngươi, ta đây là người yêu hòa bình!"
Minh Liệt vốn cũng biết tính khí Tùng Viên, không tức giận, chỉ lấy làm lạ hỏi: "Ta chỉ không hiểu, sư đệ vì sao lại căng thẳng như vậy? Từ xa nói lại, trận đại chiến ba ngàn năm trước, yêu ma đã tổn thương nguyên khí rất lớn, còn tu giả chúng ta có tứ cảnh thiên, anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, càng đạt tới thời điểm hưng thịnh nhất trong vạn năm qua! Bên nào mạnh bên nào yếu chỉ nhìn là thấy. Nếu nói gần chút, chỉ chút kế sách đại sư huynh tiện tay bày ra, yêu tộc cũng đã bị thương nặng, cho dù là trong Đô Thiên Huyết Giới chúng ta cũng không rơi xuống hạ phong. Tùng Viên sư đệ, rốt cuộc ngươi lo lắng cái gì?"
Tùng Viên cười nhạt: "Ta chỉ lo các ngươi coi thường anh hùng trong thiên hạ thôi!"
Minh Liệt ngẩn người rồi lập tức cười nói: "Côn Luân, Tây Huyền, Huyền Không, Thiên Hoàn, cảnh nào chẳng phải anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp? Những nơi khác không nói, chỉ riêng Côn Luân ta, chiến tướng như mây, cao thủ như mưa, lẽ nào nhiều sư huynh đệ như vậy rồi cũng không khiến sư đệ yên tâm sao? Vậy đại sư huynh thì sao?"
Tùng Viên im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Tài năng của đại sư huynh quả thực không còn gì để bàn." Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: "Thật ra không cần nói đại sư huynh, cho dù là Minh Liệt sư huynh ngươi cũng là chiến tướng nhất lưu. Đâu phải ta không biết chúng ta giỏi? Chỉ là không biết vì sao ta luôn cảm thấy vô cùng lo lắng."
Minh Liệt lộ vẻ suy tư.
"Ngươi cũng biết ta tu luyện tới cảnh giới này, kiếm tâm kiên định, không bị ngoại ma lay động, nhưng ta vẫn cảm thấy bất an." Tùng Viên thở dài nói, giơ hai tay ra: "Có thể là ma chướng của ta chăng."
Minh Liệt là người thận trọng, hắn tu luyện chiến tướng còn Tùng Viên sư đệ luyện lại là kiếm quyết của bản môn, trực giác đối với nguy hiểm vượt xa bản thân, không khỏi trầm giọng nói: "Sư đệ cảm thấy có chỗ nào không ổn?"
Tung Viên lắc đầu: "Ta không biết, vậy mới càng bất an."
Ngay lúc này, một đạo kiếm quang từ xa bay thẳng tới, Tùng VIên vươn tay bắt lấy, kiếm quang rơi vào bàn tay hắn. Hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh kiếm nhỏ.
Minh Liệt nắm thanh kiếm nhỏ, ánh mắt lóe sáng: "Đi thôi, có nhiệm vụ rồi."
Lương Vi sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhanh chóng quan sát chiếc thuyên đen nhỏ. Mệnh lệnh hắn nhận được vừa vặn là tới tuần tra vùng này, cũng vừa vặn tận mắt thấy thuyền Hắc Quy đột phá phòng tuyến Hắc Điệt. Chỉ có điều dẫu thế nào hắn cũng không ngờ, thuyền Hắc Quy lại đột phá phòng tuyến dễ dàng tới vậy.
Hắn thân là chiến tướng bạch ngân, đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại của phòng tuyến Hắc Điệt này."
Có thể dễ dàng đột phá phòng tuyến như vậy, con thuyền nhỏ màu đen với vẻ ngoài xấu xí này có phẩm giai vượt xa dự liệu của hắn. Cho dù có ngu xuẩn tới mức nào cũng biết tu giả trong thuyền chắc chắn có thân phận bất phàm.
Nói không chừng bên trong lại là một ông lớn...
Lương Vi không tự chủ, khẽ liếm khóe miệng, vẻ khát chiến lấp lóe trong mắt, vết sẹo trên khuôn mặt anh tuấn lúc này càng dữ tợn tới dị thường.
Hắn cố đè nén, kiềm chế chiến ý đang hừng hực cháy trong lòng, yêu ma tuy là minh hữu nhưng đối phương sẽ tuyệt đối không dễ dàng cho phép bọn họ tiến vào phòng tuyến. Muốn được phép tiến vò phòng tuyến chỉ có một tình huống, là bên kia không kiên trì được.
Chiếc thuyên nhỏ này lai lịch chắc chắn không đơn giản, lực phòng ngự cũng không hề yếu.
Lương Vi như sói hoang cô độc, lẳng lặng chờ cơ hội.
Thuyền Hắc Quy đột phá phòng tuyến Hắc Điệt tựa như rót một chậu nước lạnh vào chảo nước sôi, lập tức nổ tung!
Ba cỗ ma binh như ba luồng nước lũ tư ba hướng ùa tới.
Thiếu quái thi, áp lực của Bồ yêu giảm đi, hắn lại khôi phục vẻ ngoài trước kia, bộ dáng chỉ điểm giang sơn nói: "Chiến tướng với chiến tướng cũng có bất dồng. Chiến tướng của tu giả trọng điểm ở thôi diễn, chiến tướng yêu tộc trọng điểm ở thần thức, thật ra là khống chế đội ngũ. Còn chiến tướng ma tộc thì sao? Trọng điểm nhất lại là dũng mãnh."
"Trọng điểm lại là dũng mãnh?" Tả Mạc kinh ngạc. Phải biết rằng, trong chiến đấu quy mô lớn, dũng mãnh cá nhân chẳng quan trọng như vậy. Một tu giả kim đan kỳ gặp mười tên ngưng mạch vậy chắc chắn thắng lợi. Nhưng nếu gặp phải tiểu đội năm mươi tên được huấn luyện có tổ chức, vậy cực kỳ nguy hiểm rồi. Gặp phải một trăm ngưng mạch được huấn luyện tổ chức, vậy trực tiếp bỏ chạy thôi.
Kim đan trong quân đã được coi là binh chủng cao cấp, nhưng dùng pháo hôi để tiêu hao binh chủng cao cấp là chiến thuật được lưu truyền cực lớn từ xưa tới nay, mười phần hữu hiệu. Cho nên trong quân đội, bên cạnh mỗi kim đan đều có cả đội ngưng mạch bảo vệ.
Cho nên dũng mãnh cá nhân, càng trong chiến đấu quy mô lớn, tác dụng lại càng nhỏ.
"Ngươi xem là biết." Tới điểm mấu chốt, Bồ yêu lại chơi trò lấp lửng.
Tả Mạc bực tức tới mức thiếu chút nữa chửi ầm lên, bất quá hắn vẫn cố dằn lại, trong lòng âm thầm ghi sổ với Bồ yêu.
Nhưng cách nói của Bồ yêu vẫn gợi nên hứng thú của Tả Mạc thành công. Hắn quan sát tỷ mỉ những ma binh này.
Ba luồng ma binh theo ba hướng đánh bọc lại, thuyền Hắc Quy vừa đột phá phòng tuyến Hắc Điệt giờ lại rơi vào trong vòng vây.
Công Tôn Sai vẫn không nhúc nhích, thần sắc đăm chiêu, vẻ mặt ngây dại.
Vài kẻ trong Thuẫn Vệ Khúc nhỏ giọng bàn tán.
"Đại nhân không thất thần chứ. Hình như từ sau khi bế quan lần trước đã có vẻ không bình thường rồi!" Kẻ vừa nói có vẻ lo lắng. Chuyện như thế này xảy ra không phải lần đầu, từ sau khi bế quan lần trước, Công Tôn Sai thường xuyên thất thần mà không hiểu vì sao.
"Đại nhân có lúc nào bình thường..." Tên còn lại khinh khỉnh đáp.
"Nói cũng phải!" Mọi người liên tiếp gật đầu, những lời này đều khảm sâu vào trong lòng họ.
"Cho nên, cứ như bây giờ vẫn tốt chán, ít ra cũng tốt hơn khi đại nhân cười."
"Nụ cười của đại nhân..."
Mọi người đồng loạt rùng mình như đang nhớ lại chuyện gì rất đáng sợ, ai nấy im như hến.
"A." Công Tôn Sai phát ra âm thanh không rõ, ánh mắt mờ mịt của hắn lại khôi phục, mỉm cười ngượng ngùng nói: "Chúng ta bắt đầu thôi!"
Chu Tước doanh được lệnh lập tức xông ra ngoài!
Trong không trung, thuyền Hắc Quy đột nhiên phun ra vô số kiếm quang, kiếm quang chói mắt mỹ lệ tựa như pháo hoa, không ngừng nở rộ giữa không trung.
Chu Tước doanh đột nhiên xuất hiện khiến mọi người giật nảy mình.
Cho dù là Tê Dã Lam Thanh ở phía sau hay là ba luồng ma binh vây đánh phía trước, hay là Lương Vi mai phục trong huyết vụ, tất cả đều biến sắc!
Kiếm quang sặc sỡ chói lọi trong không trung, song yêu ma không có tâm tình đâu để thưởng thức vẻ mỹ lệ đó, ngược lại không ngừng hít một hơi lạnh.
Không ai ngờ cái thuyền nhỏ này lại có thể dung nạp đông đảo kiếm tu như vậy!
Ngoại hình không chút thu hút, sức phòng ngự cường, dung lượng có thể sánh được với bảo thuyền cỡ vừa đến lớn!
Đây là thuyền gì?
Không ai biết, song mỗi chiến tướng ma tộc hơi có kinh nghiệm đều ngửi được mùi nguy hiểm ẩn chứa trong đó! Loại thuyền này quả thực như thích khách trong bóng tối, hoàn toàn có thể đánh ra một đòn trí mạng ngay thời điểm mấu chốt!
Tưởng tượng vài ngàn kiếm tu lặng yên không chút tiếng động lao tới hậu phương, ngay lúc chiến đấu kịch liệt nhất lại đột nhiên xuất hiện hơn ngàn kiếm tu...
Đám yêu ma đáy lòng đều phát lạnh!
Tê Dã gào lên rung trời, con mắt hắn đã hóa thành màu xanh lá!
Từ ngày đầu tiên hắn nhập ngũ tới giờ, lần đầu tiên bị đối phương đột phá trận địa dễ dàng tới vậy! Hắn xấu hổ vì biểu hiện vừa rồi của mình, vô cùng xấu hổ!
Hắn xông pha trước nhất!
Tất cả ma binh trong trận địa đồng loạt rống lên, không hề do dự theo sát Tê dã, đánh về phía con thuyền đen!
Nhưng ngay lúc này, trước mắt Tê Dã Lam Thanh đột nhiên sáng rực, hơn một ngàn ánh kiếm sặc sỡ che phủ tầm mắt bọn họ, khiến họ sợ tới ngây người!
Hơi lạnh thấu xương khiến tay chân lạnh buốt!
Tê Dã đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, con mắt gần như hóa thành màu xanh biếc, toàn bộ thân hình như muốn nhào tới.
Lam Thanh nhanh tay nhanh mắt giữ được hắn lại, nhỏ giọng nói: "Truyền tin! Mau! Mau truyền tin cho đại nhân!"
Tê Dã giật mình, lập tức phản ứng lại, liếc mắt nhìn Lam Quang cảm ơn rồi vội vã lấy một con bọ cánh cứng màu đen từ trong lòng ra. Hắn nhắm mắt lại, trong chốc lát, ngón tay vươn ra nhỏ xuống một giọt máu đỏ sẫm. Tê Dã đem giọt máu đó bôi lên đầu con bọ, giọt máu dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được tiến vào đầu con bọ cánh cứng.
Bọ cánh cứng tê một tiếng, trong phút chốc đã biến mất từ tay Tê Dã.
Ngây ngốc nhìn kiếm quang khắp bầu trời, Lương Vi không phát hiện chân tay mình đã lạnh cứng không chút nhiệt độ. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.
Đây là âm mưu! Âm mưu của tu giả!
Đánh lén âm hiểm đê tiện!
Sắc mặt Lương Vi hóa thành dữ tợn, nắm tay xiết chặt, ánh mắt đầy ý hận nhìn kiếm quang đầy trời. Dần dà, hắn từ từ thả lỏng nắm tay, ánh mắt khôi phục vẻ bình tĩnh.
Hắn không lập tức phát động tới trợ giúp minh hữu, tuy hắn biết lúc này đối phương chắc chắn sẽ tiếp nhận sự trợ giúp của bọn họ. Song nếu đây là một lần đánh lén được dự tính trước, vậy chiêu số của tu giả chắc chắn không chỉ vậy!
Lương Vi vừa tỉnh táo lại lập tức biểu hiện ra sức phán đoán kinh người, chỉ hơi suy nghĩ hắn đã đoán ra - Tu giả nhất định còn có đội ngũ tiếp theo!
Hắn lập tức phái ra trinh thám dò xét xung quanh.
Trinh thánh nhanh chóng truyền tin lại, một đội ngũ tu giả đang nhanh chóng lại gần.
Trong mắt Lương Vi hiện lên ánh lạnh, vết sẹo trên mặt tỏa sát khí ra bốn phương.
Quả nhiên tới rồi!