Đường Tự Bộ được thành lập vô cùng thuận lợi.
Miêu Quân lão luyện thành thục, hiển nhiên từng có kinh nghiệm trên phương diện này, điều này làm cho nhiều người cực kỳ hiếu kỳ đối với quá khứ của hắn. Đẳng cấp của Miêu Quân không chỉ dừng lại ở lý luận mà kinh nghiệm của hắn cũng vô cùng phong phú, những kinh nghiệm này không phải dạng chiến tướng chỉ nghiên cứu là có thể có thu được.
Bồ yêu lẫn trong đám người canh gác do thám, hắn có yêu thuật chuyên phát hiện nói dối nên nhanh chóng loại bỏ bọn họ, thật sự khiến Tả Mạc được mở rộng tầm mắt.
Cơ cấu Đường Tự Bộ hình thành một cách nhanh chóng. Đa số những kẻ nguyện ý tới tìm nơi nương tựa đều là một ít tiểu gia tộc, và có chút ít thực lực. Theo kiến nghị của Miêu Quân, Đường Phỉ không khuếch trương tràn lan nữa, mà cẩn thận lựa chọn, chỉ lấy những người xuất sắc nhất trong đó.
Đem so sánh với mấy chi chiến bộ khác Đường Tự Bộ chỉ có thể xem là tiểu chiến bộ, cũng chỉ có hơn tám trăm người.
Tám trăm người này là chọn ra trong gần mười vạn người.
Nếu tính về thực lực trung bình trên đầu mỗi cá nhân cũng mạnh hơn rất nhiều so với mỗi Thiên Diệu Vệ của Liên Nhi. Danh tiếng ngày nay của Tiếu Ma Qua đã lớn hơn ngày xưa nhiều nên cũng có sức hấp dẫn cao thủ các chốn hơn hẳn.
Càng làm cho Tả Mạc kinh ngạc chính là lần này còn có hơn hai mươi tên cấp Tướng đến đầu quân.
Cái này khiến Tả Mạc hơi lên mặt một phen, ca cũng là đại nhân vật có thể mời chào cấp Tướng rồi!
Trong hai mươi tên cấp Tướng, có bảy tên chiến tướng, thuần một sắc bạch ngân chiến tướng. Điều này khiến Tả Mạc mừng rỡ vô cùng, hắn bây giờ không thiếu thủ hạ là hoàng kim chiến tướng, Công Tôn Sai, Biệt Hàn, Miêu Quân, A Trát Cách, không ai không thể độc bá một phương, trong đó Công Tôn Sai cùng Biệt Hàn càng là đỉnh giai chiến tướng.
Nhưng mà một đội chiến bộ hoàn thiện ngoại trừ một cường đại chủ tướng thì trung tầng chiến tướng cũng cực kỳ trọng yếu. Nhất là khi chiến bộ càng ngày càng khổng lồ thì càng cần một số lượng đông đảo chiến tướng cấp trung ưu tú. Dẫu vậy, trước giờ dưới trướng Tả Mạc vẫn luôn luôn thiếu chiến tướng cấp trung.
Với sự gia nhập của lực lượng này, sau khi dung nhập vào cơ cấu chiến bộ thì không thể nghi ngờ gì rằng chiến lực trong tay Tả Mạc đã nâng lên một bậc mới.
Mức độ tuyển chọn nghiêm khắc nhanh chóng theo dòng người truyền bá ra rộng rãi.
Tất cả những nhóm ưa náo nhiệt trong Ma giới liền xôn xao.
Tên kia thực sự nghĩ mình là ai? Tiêu chuẩn như thế thì chỉ sợ tất cả các chiến tướng đẹp trai đều theo không kịp đâu! Kẻ không thông qua được cuộc tuyển chọn lại càng không kiêng nể gì trào phúng, dốc sức liều mạng bội nhọ Tiếu Ma Qua. Bọn hắn đều tự cao có vài phần thực lực, nào ngờ bị đánh tụt, nên trong nội tâm tràn ngập không cam lòng cùng khó chịu.
Tiếu Ma Qua là dạng không biết tự lượng sức mình, tự cho là hay lắm...
Tả Mạc hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, chuyện của chiến bộ đã giao cho Đường Phỉ và Miêu Quân thì hắn sẽ không nhúng tay. Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Phong cách của mỗi vị chủ tướng hoàn toàn khác, đấu pháp cùng tu luyện của mỗi chiến bộ cũng khác, tính toán tổng thể phối hợp có Công Tôn Sai chủ trì.
Tả Mạc dành hết thời gian cho việc tu luyện. Tiến bộ thần tốc của hắn là do thu được lợi ích lớn sau cuộc khổ chiến với Vũ Suất. Những thứ này cần rất nhiều thời gian mới có thể từ từ tiêu hóa được. Chỉ khi nào tiêu hóa xong, thực lực của hắn tăng mạnh đột ngột
Không riêng gì hắn mà La Ly và Tăng Liên Nhi cũng đều như thế.
Tử mang (Ngọn lửa tím) trong cơ thể A Quỷ tăng trưởng mỗi ngày với tốc độ kinh người. Tựa như trận chiến ấy đã làm cho tử mang trong người nàng mở được van đóng để cuộn trào ra. Bây giờ tử mang trong người A Quỷ đã gấp ba lúc trước!
Tuy thực lực A Quỷ trở nên cường đại hơn nhưng mà lo lắng trong lòng Tả Mạc càng đậm.
Loại thần lực cổ quái này là con dao hai lưỡi, làm thương kẻ địch thì cũng làm thương mình, hết lần này đến lần khác Tả Mạc đều không có cách gì hết. Hắn chỉ có thể kiềm lo lắng trong lòng lại, tu luyện càng nghiêm túc hơn. Có lẽ chỉ khi thực lực của mình mạnh hơn nữa mới có thể tìm được chìa khóa choa tử mang trong người A Quỷ.
Tiến bộ lớn nhất của hắn là Thập Ô Thiên Giới.
Hắn tận mắt thấy Thập Ô Thiên Giới đã hoàn thiện trọn vẹn đến từng chi tiết, nhiều chỗ khó hiểu khi xưa nay trong lòng đã sáng tỏ, nên tự nhiên tến bộ thần tốc. Lúc này Thập Ô Thiên Giới của hắn chỉ cách đại viên mãn có một bước ngắn, ngoài lĩnh ngộ với Thập Ô Thiên Giới, hắn còn tự mình nâng cao mức độ thuần thục với ma thể.
Những mũi nhọn vỡ vụn kỳ quái sinh ra do sự tan biến của hai cỗ sức mạnh kia là định hướng chính cho việc cường hóa của Tả Mạc. Ma thể, thần thức, linh lực, thậm chí kể cả thần lực đều có sự tăng trưởng lớn.
Đây cũng chính là nguồn sức mạnh kỳ dị nhất của Tả Mạc, ngẫm lại thì sự xuất hiện của nó đúng là chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Bất kể là Thái Dương Tinh Chủng hay Nghịch Long Trảo đều là thiên hạ chí bảo, ai được một thứ đã sướng lắm rồi, được cả hai thứ thì ngay cả Tả Mạc cũng ngạc nhiên với vận may của mình.
Cùng với sự biến mất của Nghịch Long Trảo thì ma văn sinh ra từ nó cũng trở nên ảm đạm vô quang, dường như lâm vào ngủ say.
Việc Nghịch Long Trảo ngủ say khiến cho Tả Mạc khá thất vọng, hắn vốn nghiĩ rằng mình có thể vác thứ đồ chơi này đại sát tứ phương, bây giờ ước mong này phá sản rồi. Nhưng cũng may là không phải cõng trên lưng một quái vật khổng lồ như thế nữa, trong thẩm mỹ quan của Tả Mạc, thứ đồ chơi này thực quá xấu!
Dầu vậy, Tam Phiên Phiền Não Ti lại thực sự chẳng có biến hóa gì, nó trở thành vũ khí có uy lực nhất trong tay Tả Mạc.
Tả Mạc cảm thấy thời gian của mình không đủ dùng, các dạng tu luyện phong phú mỗi loại đều cần một lượng thời gian lớn.
Ngay khi Tả Mạc đang hận không thể tự chém mình ra làm đôi thì Hắn Yên Yêu âm thầm chạy tới.
"Sao thế?" Tả Mạc nhìn vẻ mặt Hắc Yên Yêu như một tên trộm thì trong lòng sắt lại, không phải thằng nhãi này làm chuyện xấu xa gì chớ?
Hắn chợt thấy có chút kỳ quái, nếu là Chanh Phát Yêu thì Tả Mạc còn thấy bình thường, cò Hắc Yên Yêu trong lòng hắn vẫn là một kẻ tương đồi điềm tĩnh đàng hoàng cơ mà!
"Lão đại, cho ngươi coi thứ này." Hắc Yên Yêu hạ giọng, nhìn láo liên xung quanh.
Thằng này không phải là thực sự trộm đồ gì chớ?
Nghi ngờ trong lòng Tả Mạc càng thêm nặng, hắn đón lấy thứ do Hắc Yên Yêu đưa tới, đó là một trang giấy nhỏ, bên trên viết một ít chữ. Tả Mạc liếc nhìn Hắc Yên Yêu một cái đầy cổ quái rồi cúi đầu xem qua.
Ngay khi nhìn đến câu đầu tiên, cả người hắn liền như trúng định thân thuật, lặng yên không nhúc nhích.
Nội dung trên trang giấy không nhiều lắm, rất nhanh đã quét qua hết, Tả Mạc mới thoát khỏi trạng thái thất thần, trên mặt liền hiện lên vẻ phấn khởi, loại vẻ mặt này sẽ chỉ xuất hiện trong một tình huống - Tiểu Mạc ca phát tài lớn!
"Là khối văn bia kia?" Tả Mạc cố trấn địn, nhưng giọng nói vẫn còn có hơi gấp gáp.
"Ừhm." Hắc Yên Yêu hạ giọng, cẩn thận nói: "Lão đại cũng biết thực lực của ta yếu nên lúc đầu vì để ngăn cản Lâm Khiêm, tạo cơ hội tốt cho bọn Đại Chanh, ta liền nhào về khối bia kia."
"Sau đó ngươi liền nhớ kỹ?" Giọng của Tả Mạc vô cùng kích động.
"Nào có dễ dàng như vậy chứ." Hắc Yên Yêu cười khổ: "Bản lãnh cao nhất của ta cũng không có nhiều người biết, đó chính là xem qua là nhớ. Nhưng mà lúc đó chỉ là một chớp mắt mà thôi, Lâm Khiêm phản ứng quá nhanh nên ta chỉ kịp nhìn lướt qua tấm bia đá."
"Lúc trước ta đột nhiên nhớ tới chuyện này, liền cẩn thận nhớ lại văn bia đã nhìn qua khi đó. Tuy nhiên, nó rất mơ hồ, không có cách nào khác ta chỉ có thể dùng Bính Ức Thuật xem được chút ít mà thôi."
"Bính ức Thuật?" Tả Mạc khá ngạc nhiên, hắn chưa hề nghe đến loại yêu thuật này.
Bồ yêu đột nhiên mở miệng nói: "Là một loại yêu thuật phụ trợ, tựa như ghép hình vậy, đem chuyện đã xảy ra tái diễn lại trong não. Nó có một chỗ tốt là có thể đề cao trí nhớ. Khi tu luyện đến mức thâm sâu thì đã gặp qua là sẽ không quên được, hơn nữa có thể lật lại trí nhớ. Thế nhưng mà loại yêu thuật này dễ học khó tinh, không có tác dụng gì quá lớn, chỉ có những lão mọt sách mới có thể dồn sức cho nó thôi."
Tả Mạc rất kinh ngạc, còn có loại yêu thuật này.
Hắc Yên Yêu có phần xấu hổ ngượng ngùng: "Thiên phú của ta tầm thường, để trợ giúp tu luyện nên liền tu luyện Bính Ức Thuật. Bản lĩnh đọc đến đâu nhớ đến đấy chính là sau khi tu luyện Bính Ức Thuật mới có."
"Khi đó tình huống thật gấp gáp, ta lướt qua văn bia chỉ trong chớp mắt nên ấn tượng rất mơ hồ. Vậy nên ta quyết định thử dùng Bính Ức Thuật xem sao, nội dung này chính là do ta dùng Bính Ức Thuật nhớ lại. Ta nhớ lại được một phần, cũng không được trọn vẹn cho lắm. Nội dung đúng hay không ta cũng không biết được."
Nói đến đây Hắc Yên Yêu có phần ngập ngừng. Hắn đã phải mất nửa ngày lấy dũng khí mới tìm đến Tả Mạc. Hắn đương nhiên biết rõ văn bia này rất quan trọng, nhưng đáng tiếc thứ chính mình xuất ra không chỉ không hoàn chỉnh mà hắn cũng không dám cam đoan có chính xác hay không.
Khi tu luyện công pháp, sai một ly đi ngàn dặm, không biết trang giấy này có chính xác không, có giá trị gì không, trong lòng hắn cũng không có đáp án.
"Lão đại ngươi xem là được rồi, nhất định đừng có luyện đó!" Nói xong câu đó, bản thân Hắc Yên Yêu cũng cảm thấy xấu hổ, không đợi Tả Mạc đáp lời đã chạy đi như bay.
Tả Mạc nhịn không được bật cười, Hắc Yên Yêu này bình thường có vẻ trầm tĩnh điềm đạm, nhưng thực ra rất đáng yêu.
Ánh mắt của hắn nhanh chóng dừng lại trên tờ giấy nhỏ trong tay.
"Có mấy chỗ sai sót, nhưng đại khái là chính xác." Giọng nói của Bồ yêu tràn ngập hưng phấn: "Thì ra là thế! Thì ra là thế!"
Vệ tỉnh táo hơn rất nhiều so với hắn: "Không sai!"
Hai người nhanh chóng gạt ra những điểm sai lầm trong trang giấy. Hai người bọn họ, một người là lão yêu ngàn tuổi, một người đến từ bộ lạc viễn cổ, nên tất nhiên nhãn lực Tả Mạc không thể bằng được.
Quả nhiên, sau khi chỉnh sửa nội dung, mấy chỗ Tả Mạc vốn cảm thấy tối nghĩa lập tức rõ ràng hơn rất nhiều.
Sư Tử Minh đã không nói dối về điều này (Câu này chắc sai)
Sơ sơ vài câu lại làm cho Tả Mạc tựa như thấy được một thế giới mới.
Gần như là vô thức, thần lực trong người Tả Mạc ào ào chuyển động!
Lần thúc dục này không có chút trì trệ nào, trong đầu vừa nghĩ đến thì thần lực liền theo đó mà chuyển động.
Một cảm giác kỳ quái đột nhiên sinh ra!
Thần thức từ mi tâm ầm ầm chạy đến trên đan điền, phần bụng dưới đan điền hoạt bát lạ thường, từng tia linh lực từ đó khoan khoái chảy ra, lưu chuyển không ngừng dọc theo kinh mạch. Chúng phát tán vào vô số kinh mạch rất nhỏ như gân lá, rót vào trong mỗi tấc cơ thịt.
Linh lực, thần thức, ma thể tạo thành một hệ thống phức tạp khổng lồ.
Hàng chứ trên trang giấy chạy lướt qua trong đầu Tả Mạc, hắn chợt hiểu ra.
Rốt cục hắn cũng đã rõ thứ mà thần lực còn thiếu là cái gì!
Cội nguồn của thần thức là ở mi tâm, sức mạnh của nó là sinh ra bên trong từ hồn phách, rồi xuất ra bên ngoài. Còn ma thể thì vừa khéo lại ngược lại, nó có nguồn gốc từ máu thịt cơ thể, tác dụng từ ngoài vào trong, qua máu thịt rồi đến hồn phách. Linh lực tựa như hai cầu nối, nó sinh ra ở đan điền, theo kinh mạch lưu chuyển toàn thân, rồi rót vào huyết nhục và cả hồn phách.
Khi hệ thống này sáng tỏ trong đầu Tả Mạc thì cơ thể hắn chợt rung động.
Ba luồng sức mạnh chuyển động tự do, xen lẫn dung hòa vào nhau, rồi lại rõ ràng.
Cùng với sự chuyển động của chúng, thần lực được tạo ra!
Cơ thể Tả Mạc đạt được sự hài hòa chưa từng có, tát cả các chức năng của chúng hợp lại một thể. Hắn cảm thấy mình mạnh mẽ chưa từng có!
Bản thân như thế giới riêng.
Không ngừng sinh sôi, sinh rồi lại diệt!
Một cảm giác xúc động không tên đang tràn ngập trong lòng hắn.
Không chỉ là sức mạnh cường đại, mà cả thể xác, tinh thần và hồn phách đều hài hòa, tựa như một nhất thể cường đại.
(*) Bính Ức Thuật: Thuật chắp nối lại những ký ức.