Vốn đã khiếp sợ, Cố Minh Công chẳng hề phản kháng, cứ thế bị Tả Mạc bày cấm chế. Đã yên tâm lại, Tả Mạc dẫn Cố Công Minh về nhà một chuyến, trong trong ngoài ngoài cướp bóc một phen, lại kiếm được một khoản tiền trời cho nho nhỏ.
Cố Minh Công đáng thương, mặt không còn chút sắc máu, trê thực tế, hắn vẫn chưa khôi phục lại sau cơn khiếp sợ.
Tu vi của đối phương rõ ràng là chưa tới kim đan, vậy mà lại thiết lập được cấm chế trên người hắn, điều này phá tan toàn bộ hiểu biết của hắn. Đối với một loại nhiệm vụ nặng nề mà Tả Mạc bố trí, hắn cũng chẳng dám chống cự.
Truyền thụ luyện khí, luyện khí, gia công tài liệu...
Cố Minh Công là người từng trải, việc đời già cũng đã gặp qua, hiểu rất rõ tình cảnh chính mình.
Tù binh trước giờ đều chẳng có quyền lợi mặc cả, nếu không phải đối phương nhìn trúng tạo nghệ luyện khí của hắn, sợ rằng giờ đây xương cốt đã lạnh. Chuyện gainrg bài các thứ hắn chẳng xa lạ, vì danh hiệu "Phù Tiên" lúc thường luôn có người đến cửa thỉnh giáo. Về phần luyện khí, vậy càng là nghề chính của hắn rồi.
Có điều khi hắn lầ đầu tiế vào Kim Ô doanh, nhìn tu giả luyện khí đông nghìn nghịt bên dưới cũng không khỏi kinh hãi. Mãi đến lúc này hắn mới bắt đầu nhận xét lại thực lực của Quy đảo. Có rất ít thế lực sở hữu đông đảo tu giả luyện khí tới vậy, ngay cả các môn phái lớn cũng không có.
Đang thấy khiếp sợ, Cố Minh Công lại nhanh chóng kinh sợ lần nữa!
Lúc đó hắn vừa hay giảng tới một chỗ, bèn thuận miệng bao bọn họ thử một chút. Vì vậy, đám người đông nghịt phía dưới không hẹn mà cùng phóng ra Kim Ô hỏa.
Trong nháy mắt, hắn bị hai nghìn đóa Kim Ô hỏa lay động làm hoa cả mắt, máu huyết toàn thân như ngưng đọng lại.
Cảnh tượng vô cùng đồ sộ trước mắt vượt xa cực hạn trí tưởng tượng của hắn, Kim Ô hỏa cấp bốn từ lúc nào trở thành trang bị cần thiết khi luyện khí? Đùa cái gì thế?"
Lần lên lớp đầu tiên, hắn đã ù ù cạc cạc.
Hắn cảm thấy mình đã có thể coi là người trải sự đời, thế nhưng...
Chờ hắn vất vả khôi phục tâm tình sau lần lên lớp đầu tiên, lần lên dạy thứ hai, tâm tình vừa bắt đầu ổn định lại một lần nữa bị trùng kích!
Không ít học viên cầm pháp bảo họ vừa luyện chế thành chạy tới xin chỉ điểm.
Hảo cảm trong lòng Cố Minh Công tăng lên rất nhiều, học sinh chăm chỉ hiếu học luôn được các giáo viên thiên vị.
Có điều khi hắn liên tục nhìn vài món pháp bảo mới ra lò đó, vẻ mặt cũng lập tức cứng lại.
Đây là phù trận gì? Chưa từng thấy!
Cái này, cũng chưa từng thấy!
Cái này... Vẫn là chưa từng tháy!
Mất mặt! Quá mất mặt! Cố Minh Công đáng thuwong, mặt mũi đỏ bừng bừng, hận không có cái khe đất nào mà chui vào. Một học sinh đưa ra vấn đề làm khó giáo viên, hắn có thể thong dong biểu dương học sinh đó có suy nghĩ tốt. Nhưng nếu một đống học sinh cầm một đống nan đề đưa đến, vậy chắc chắn là cực kỳ bối rối khó chịu, xấu hổ vô cùng.
Trời xanh ơi, mặt đất hỡi, tha cho con!
Không biết có phải nghe được tiếng lòng bi thảm của hắn hay không, hai vị đại sư phụ chạy tới giải vây!
Lại một giờ học ngây ngây ngốc ngốc.
Bất quá, Cố Minh Công sau khi tan học vẫn tìm tới hai vị đại sư phụ, xin hai người chỉ giáo về những phù trận xa lạ cổ quái kia. Hắn là người thông minh, tuy tao hộ hôm nay khiến hắn khó chịu nổi song hắn nào còn đường lui bước.
Chỉ cần hắn hơi lui lại, chờ đợi hắn sẽ là một tiếng rắc.
Không ai lưu lại một tên tù binh nô lệ vô dụng, huống hồ còn là vị chủ nhân keo kiệt vô cùng kia.
Cho nên dẫu thế nào, hắn đều cần ra sức biểu hiện giá trị của mình, biểu hiện của hắn càng tốt, tình trạng của hắn cũng càng tốt, cách cái chết cũng càng xa.
Song lại rất nhanh chóng, hắn trầm mê trong những phù trận cổ quái thần kỳ đó.
Những phù trận đó hoàn toàn bất đồng với bất cứ phù trận nào hắn từng học qua, song chúng lại có ma lực dị thường, khiến hắn trầm mê trong đó.
Tới khi trông thấy chân thân của những phù trận này, những ma văn yêu dị mỹ lệ kia, hắn lập tức không cách nào ngăn chặn, trầm mê trong đó, không tự thoát ra nổi!
Mà có Cố Minh Công tham gia, tiến độ phá giải ma văn cùng trình độ luyện khí của mọi người trong Kim Ô doanh đều tăng lên rất nhanh!
Tình hình Quy đảo càng ngày càng tốt.
Theo ba người Ma Phàm, Lôi Bằng, Niên Lục kết đan thành công, cũng đã đánh dấu Quy đảo bắt đầu tiến vào thời đại kim đan. Kể từ đó, kim đan trên Quy đảo đã lên tới hơn sáu người. Còn hai vị đại sư phụ của Kim Ô doanh, gần nhất nhờ luận bàn trao đổi với Cố Minh Công, thu được lợi ích lớn, khí cơ lay động, bắt đầu bế quan, trùng kích kim đan.
Mà khiến người ta bất ngờ nhất lại là Thuần Vu Thành, hắn trong lúc nuôi dưỡng linh thú dùng cho linh thực, ngẫu nhiên lĩnh ngộ ra một loại pháp quyết nuôi thú hoàn toàn mới có tên Vạn Thú Hoạn Thân quyết, trong thời gian ngắn ngủi, linh lực tăng vọt, bắt đầu lặng lẽ bế quan.
Còn diện mạo Vệ doanh cũng rực rỡ hẳn lên.
Sau lần thua cuộc trước, Vệ doanh vốn do Bồ yêu chỉ huy giờ lại rơi vào tay Vệ. Luận về tu ma, Bồ yêu quả thực không phải đối thủ của vệ.
Đại Nhật Khổ Vệ mà Bồ yêu hao hết tâm tư sửa chữa cũng bị vệ cầm tới, cải biến vài chỗ then chốt, uy lực tăng vọt. Mà công lao lớn nhất của Vệ là cải tạo thànhc ông Thúc Long cùng A Văn thành chiến tướng.
Phương hướng của chiến tướng ma tộc hoàn toàn khác chiến tướng của hai tộc khác, mà chủ nhân trước của Vệ lại là một chiến tướng ma tộc cực kỳ lợi hại. Song không ai ngờ, biểu hiện tốt nhất ở phương diện chiến tướng lại là Tả Mạc.
Tả Mạc dường như trời sinh đã hiểu làm sao để ghép lực lượng mọi người lại với nhau, thiên phú ở phương diện này vượt xa Thúc Long với Ma văn. Có điều chuyện Tả Mạc xông pha chiến đấu ngay tuyến đầu cơ hồ bị mọi người phản đối. Thúc Long với A Văn ra sức tu luyện cũng là để không cho Tả Mạc xung phong đi đầu.
Khoảng thời gian này thu nhập trên đảo tăng mạnh, Tả Mạc cũng vung tay, tài liệu tinh thạch luyện chế ma binh mà Vệ doanh cần, tất cả đều cung ứng.
Vệ doanh hiện tại có thể nói tình hình càng lúc càng tốt.
Vệ xuân phong đắc ý, Bồ yêu tất nhiên cực kỳ khó chịu.
Thua mất Vệ doanh, kiêu ngạo như hắn làm sao nuốt xuống nổi! Có điều đánh cuộc đã thua rồi lại muốn nuốt lời, chuyện này hắn chắc chắn không làm được. Vệ doanh trong lòng hắn vốn cũng chẳng tính là gì, chỉ có điều thua dưới tay Vệ khiến hắn khó mà chấp nhận nổi.
Hơn nữa Vệ vừa lên cái đã cải biến Đại Nhật Khổ vệ, tu luyện ma tướng, càng khiến Bồ yêu tức muốn chết. Lúc trước Vệ chỉ trơ mắt nói qua, hắn cũng không hiểu.
Hóa ra tê này đã sớm có ý gây rối rồi!
Từ khi biết bị ám toán, Bồ yêu tuy ngoài mặt bất động song thầm ghi hận trong lòng.
Rất nhanh chóng, Bồ yêu nghĩ ra cách.
"Vào Thập Chỉ Ngục?" Tả Mạc có phần nghi hoặc, có điều nhớ tới đám Nam Nguyệt Thương Trạch Minh Quyết, đã lâu rồi không được gặp, hắn bèn vui vẻ đáp ứng: "Được, vào xem xem!"
Một người một yêu tiến vào Thập Chỉ Ngục.
Bàn Cờ Hoang Thú vẫn như trước đây, chỉ có điều dường như ít người hơn không ít, có chút dấu hiệu hoang vắng.
Tả Mạc nhanh chóng tìm ra ba người Nam Nguyệt Thương Trạch.
Ba người thấy Tả Mạc đều vui mừng vô cùng, dồn dập tiến tới hỏi thăm. Có điều ánh mắt họ phần nhiều lại rơi vào người Bồ yêu. Khí tức cường giả trên người Bồ yêu thật quá bắt mắt, khiến cả ba người đều kinh hãi.
Tả Mạc cũng kinh ngạc, lần này Bồ yêu lại lộ ra chân thân, tên này muốn làm gì?
Có điều nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn vẫn giới thiệu: "Đây là Bồ."
"Ra mắt Bồ đại nhân!" Ba người đồng thanh hành lễ.
Bồ yêu mỉm cười: "Chào ba vị."
Bồ yêu vốn vô cùng anh tuấn, lại có chút lạnh lùng tà dị, nụ cười này như nụ hoa hồng nở giữa đêm đen, tà mị mê người.
Ba người đều chưa từng thấy qua nụ cười yêu mị như vậy, trong thời gian ngắn đều ngây ngẩn cả người. Mà trong ba người, Nam Nguyệt càng ửng hồng hai má.
Tả Mạc thầm nói trong lòng, hôm nay tên Bồ yêu này quả nhiên không được bình thường.
Có điều cũng rất nhanh, Tả Mạc bèn quăng suy nghĩ này lại phía sau, hỏi tình hình gần đây của ba người.
Tình hình gần đây của ba người cũng không tệ, nhất là về phương diện yêu thuật lại càng tiế triể cực nhanh. Hơn nữa để có thể giúp đỡ lẫn nhau, Nam Nguyệt cùng Minh Quyết Tử đều dời tộc đến gần Thương tộc, như vậy có thể chiếu cố lẫn nhau.
Ba người tự phong làm đệ tử Tiếu Ma Qua, cùng tiến cùng lui. Hiện giờ thực lực ba người dần mạnh lên, thế lực các tộc cũng từng bước tăng trưởng, Thương tộc ở nơi hẻo lánh, không có thế lực gì lớn, cuộc sống của bọn họ cũng càng ngày càng tốt.
Có điều giữa trán ba người vẫn không dấu nổi vẻ sầu lo.
Hỏi kỹ ra, Tả Mạc mới hay, lúc này tình hình của yêu tộc cũng không được tốt.
Sau chuyện hai đại quân đoàn Băng Sương Liệt Hỏa bị diệt, hiện giờ Đô Thiên Huyết Giới đã thực sự thành máy xay thịt, nơi nơi thấm đẫm máu huyết. Thế lực ba bên không ngừng giằng co, ngươi tới ta đi, chiến đấu cực kỳ thảm khốc, tổn thất của ba bên cũng cực lớn.
Mà vài ngày trước lại đột nhiên có một cánh tu giả không chút dấu hiệu xuát hiện trong lòng yêu giới, trắng trợn phá huyr. Tuy rằng đội ngũ này rốt cuộc cũng bị tiêu diệt song tổn thất cũng cực lớn. Sau này điều tra rõ ra, đám tu giả này xâm nhập qua một cái khe hỗn độn không ai biết.
Song chuyện lần này khiến cho mỗi yêu giới cực kỳ khủng hoảng. Tuy rằng chiến tranh ở tiền tuyến không hề gián đoạn song đối với tuyệt đại đa số yêu mà nói cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt của bọn họ. Nhưng giờ hiện thực tàn khốc lại đánh tan suy nghĩ ngây thơ này của họ, lúc này họ mới hoảng sợ phát hiện, hóa ra chiến tranh ở gần họ tới vậy, lúc nào cũng có thể xuất hiện bên cạnh họ.
Mà càng khiến người ta bất an là không bao lâu sau lại có một chiến bộ nho nhỏ của tu giả xuất hiện tại một yêu giới khác. May là một đại yêu giới, lực lượng quân phòng địa phương cũng rất mạnh mẽ mới không bị tổn thất nặng nề!
Nhưng điều này khiến các yêu tộc bình thường vốn đã bất an nay lại càng bất an.
Cho dù yêu giới có nhỏ cũng không thể tìm tòi hết mỗi tấc đất được. Không ai biết xung quanh những nơi bọn họ không dò xét rốt cuộc có khe hỗn độn hay không.
Rất nhiều gia tộc dồn dập phái nhân thủ ra, triển khai kéo lưới tìm tòi xung quanh nơi đóng quân để tiêu diệt tai họa ngầm có thể tồn tại.
Rất nhanh chóng, có gia tộc phát hiện ở một nơi cách chỗ đóng quân của gia tộc năm mưoi dặm có một khe hỗn độn rất khó chú ý. Toàn gia tộc đều sợ tới mức hồn phi phách tán, di chuyển toàn tộc ngay giữa đêm khuya.
Những chuyện như vậy không ngừng xảy ra, nỗi sợ hãi đang không ngừng lan xa.
Ba người cũng lo lắng như vậy. Nơi họ ở vô cùng hẻo lánh, không có thế lực gì lớn, vì vậy bọn họ sinh sống cũng rất dễ dàng. Cũng chỉnh bởi vậy, nếu thực sự có tu giả xâm nhập, bọn họ cũng thiếu lực lượng để tự bảo vệ bản thân.
Nghe ba người nói xong, Tả Mạc không khỏi lo lắng thay cho họ. Tuy rằng đám Nam Nguyệt là yêu ma hưng trong mắt Tả Mạc, họ còn thân cận hơn nhiều so với tu giả bình thường, tất hiên không muốn họ gặp chuyện không hay.
Đúng lùng này, giọng nói lạnh lùng mị hoặc của Bồ yêu vang lên: "Ta lại có một cách đây."