Chương 880: Bồ Vệ

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:10:47

Tâm thần Tả Mạc chìm vào thể nội. Mộ bia màu đen lặng lẽ trơ trọi lơ lửng trong hư không phía trên Thái Dương thụ. Nhìn mộ bia màu đen trước mặt, trong lòng Tả Mạc hết sức kích động, rốt cuộc hắn cũng đợi được đến ngày này. Cái tên Bồ Yêu bừa bãi tùy tiện lại tà ý lẫm liệt, cái tên Vệ lắm mồm như bà cô già, vẻ mặt ôn hòa nhưng kỳ thực rất xầu bụng. Bọn họ theo hắn suốt chặng đường trưởng thành, bọn họ tận tâm tận lực trợ giúp hắn mọi chuyện, mặc dù ngoài miệng Bồ Yêu rất thích khinh bỉ nhạo báng hắn đủ kiểu. Mười năm! Để giành được cho hắn một đường sống, hai người đã phải trả giá bằng sự giam cầm này. Ta tới rồi đây! Tả Mạc khẽ gọi trong lòng, tay hắn đưa về phía mộ bia. Mộ bia bỗng sinh ra sức kháng cự vô cùng mạnh mẽ, khói đen ồ ạt tuôn ra bốn phía với tốc độ kinh người. Thần sắc Tả Mạc bất động, Thái Dương thụ đã khôi phục sinh cơ trong cơ thể tản mát ra kim quang mờ ảo. Kim quang thoạt nhìn rất nhạt nhưng lại mạnh mẽ vô cùng, khói đen tan rã với tốc độ mắt thường có thể nhận thấy được. Viên cầu ám kim cũng không thấy đâu nữa, nó đã bị Tả Mạc hấp thu hoàn toàn, Tả Mạc giờ đã khỏi hắn, Thái Dương thụ trong cơ thể không chỉ khôi phục sinh cơ, hơn nữa lại được hấp thu máu huyết của cường giả viễn cổ của bộ lạc Thái Dương nên giờ nó kết thành ba quả thái dương. Ba quả thái dương không ngừng phóng ra thần lực, thần lực mới sinh tinh thần hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kia. Đây mới thực sự là thần lực của thần cấp! Suốt mười năm, Tả Mạc không ngừng thử đi thử lại, nhưng không tìm ra cách nào để xử lý đám khói đen quỷ dị này. Khói đen này đại biểu cho lực lượng hiến tế tuyên thệ nên rất khó đối phó. Tả Mạc đã thử dùng Thái Dương thần hỏa luyện hóa nó nhưng cũng không có hiệu quả. Mà Tả Mạc hiện giờ chỉ cần dùng thần lực đã có thể áp chế được khói đen do mộ bia phun ra. Khói đen không ngừng tuôn ra, cũng không ngừng tan rã. Cả quá trình này kéo dài suốt một ngày một đêm. Rốt cục mộ bia cũng không hề phun ra nữa, mà màu đen trên mộ bia dường như cũng nhạt đi một chút. Bàn tay Tả Mạc rốt cục cũng chạm được đến mộ bia. Cảm giác lạnh như băng truyền lại từ đầu ngón tay, bỗng Tả Mạc cảm thấy một luồng sức mạnh lớn vô cùng truyền đến muốn lôi hắn vào trong mộ bia. Tả Mạc không hề phản kháng, hắn vừa cảm thấy hoa mắt, thế giới xung quanh đã biến đổi. Một nơi hoang dã chỉ một màu xám tro, không nhìn thấy điểm cuối cùng. Ở nơi hoang dã này, từng tòa, từng tòa tế đàn sừng sững dựng lên, ở giữa mỗi tế đàn đều có dựng một cây cột. Trên mỗi cây cột lại điêu khắc những khuôn mặt khác nhau, có cái há miệng to như chậu máu, có cái lại uy nghiêm túc mục, lại có cái tà ý âm lãnh... Những khuôn mặt này được điêu khắc hết sức sống động, thêm vào đó lại có những lực lượng khó tả nào đó. Càng khiến người ta ớn lạnh là những khuôn mặt này có thể cử động. Ánh mắt của bọn chúng chuyển động theo khi Tả Mạc di động. Nét mặt của bọn chúng thi thoảng lại vặn vẹo biến đổi. Sắc mặt Tả Mạc rất khó coi, trong mỗi khuôn mặt đều giam cầm một hồn phách. Nhìn khắp cả nơi này, hết tế đàn nọ tới tế đàn kia, dường như vô tận không bao giờ hết. Rốt cuộc trong cái mộ bia quỷ dị này đã giam cầm biết bao nhiêu hồn phách vậy chứ! Tốc độ của Tả Mạc tăng nhanh, hắn tìm kiếm khắp nơi, tìm kiếm dao động của Bồ Yêu và vệ. Song, phi hành liên tục năm ngày năm đêm mà Tả Mạc vẫn không tìm được dao động của Bồ Yêu và Vệ. Tế đàn trước mắt vẫn không nhìn đến cuối. Tả Mạc không ngừng lại, hắn vẫn tiếp tục phi hành về phía trước, đến ngày thứ ba, hắn mới ngừng lại ở một nơi. Hai tế đàn trước mặt đứng song song với nhau, từ hai khuôn mặt trên hai cây cột, Tả Mạc vừa nhìn đã nhận ra đó là Bồ Yêu và Vệ. "Đã lâu không gặp." Tả Mạc thầm thì, viền mắt ươn ướt. Hai khuôn mặt biến ảo kịch liệt, bọn họ giống như đang phải chịu đau đớn vô cùng. Tả Mạc hít sâu một hơi, không chần chờ thêm nữa, hắn bước tới trước môt cây cột trong số đó, bàn tay áp lên thân cột. Tay hắn vừa áp lên thân cột, ở bên tai liền vang lên những tiếng thét chói tai như trời long đất lở. Trong những tiếng thét chói tai này ẩn chứa tuyệt vọng, sợ hại cùng những đau đớn tột cùng, nếu là người có định lực hơi kém một chút thì đã không ngừng nhìn thấy ảo giác rồi. Tả Mạc như mắt điếc tai ngơ, ánh mắt đầy kiên định, một luồng Thái Dương thần hỏa dọc theo ngón tay của hắn cuốn lên cây cột trên tế đàn. Cây cột lập tức bùng cháy. Tầng thứ nhất bên ngoài cây cột tế đàn nhanh chóng tan ra như băng tuyết, tiếp đó lại là tầng hai, tầng ba... Cứ một tầng lại một tầng như bóc hành tây. Thần lực trong cơ thể Tả Mạc đang không ngừng tiêu hao, song ánh sáng từ ba quả thái dương trên Thái Dương thần thụ của hắn không hề thay đổi chút nào, tựa như chúng có thể không ngừng phóng ra thần lực hết sức tinh thuần vô cùng như vô cùng vô tận vậy. Tả Mạc vô cùng tập trung, hắn hoàn tàn không để ý đến thời gian trôi qua. Phù! Tầng thứ tám mươi mốt! Cây cột ầm ầm nứt vỡ thành vô số bụi phấn rồi tan biến trong hư không. Một bóng người màu đen phóng lên cao. "Ha ha ha ha! Bồ Yêu ta lại trở về rồi!" Vẫn tùy tiện tinh vi như trước kia, vẫn chẳng hề biết sợ gì như trước kia, vẫn điên cuồng vô ngã như ngày trước. Hắc hỏa trên không trung lao xuống. Bồ Yêu liền xuất hiện ở bên cạnh Tả Mạc, vẻ mặt đầy khinh bỉ nói: "Tới chậm quá đi! Ta còn tưởng năm sáu năm là ngươi có thể đến rồi, quả nhiên, ta còn đánh giá ngươi quá cao nha!" Giọng nói vẫn đầy khinh bỉ và chế nhạo như mười năm về trước lại khiến Tả Mạc thiếu chút nữa rơi nước mắt. Bồ Yêu đi thẳng tới phía trước cây cột giam cầm Vệ, cười đểu và chào hỏi: "Vệ, ta ra rồi đây này, ở bên ngoài này thoải mái lắm! Thoải mái quá đi! Không khí cũng tốt, tiết trời cũng đẹp, lại tự do, hố hố, a ha ha ha..." Khuôn mặt trên cây cột trước mặt hắn vùng vẫy kịch liệt, hiển nhiên là bị hắn kích động rất lớn. Tả Mạc trợn mắt hốc mồm nhìn Bồ Yêu, sự thương cảm vừa rồi của hắn bị hành vi vô lương tâm của hắn đập nát bấy. Cái thằng này hỏng hẳn rồi! Tả Mạc lắc đầu, vội vàng chạy đến một cây cột tế đàn khác, chắc là giờ Vệ bị Bồ Yêu chọc giận đến không chịu nổi nữa rồi. Tả Mạc đã quen việc nên lại càng dễ dàng, thời gian còn mất ít hơn vừa rồi. Rất nhanh, cây cột hoàn toàn nứt vỡ tan biến đi, một bóng người lao ra, vừa mới lao ra liền lao vào đánh Bồ Yêu, tiếng thét phẫn nộ khiến Tả Mạc chói cả tai: "Ta giết ngươi!" Tả Mạc vừa nhìn đã biết không hay rồi, nếu cứ để cho hai tên này làm loạn như vậy không biết đến bao giờ mới dứt. Thân hình hắn lóe lên đã xuất hiện ở phía sau Bồ Yêu, phốc, nắm được cổ áo Bồ Yêu. Lại lóe lên lần nữa, xuất hiện ở phía sau Vệ, túm được cổ áo Vệ. "Thằng nhóc này, thả ra! Ngươi dám đối xử với Thiên Yêu ta đây như thế à..." Bồ Yêu giận dữ. "Thiên Yêu sa cơ không bằng chó!" Vệ cười lạnh nói, nhưng tiếp đó lại đổi giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "A Tả, thả ta ra! Ta muốn băm tên Thiên Yêu chó má này thành Thiên Cẩu!" Ta thách đấy, ta chỉ cho ngươi một cái bạt tai là, hừ, Thiên Yêu mà giận lên thì huyết tẩy tứ hải..." "Tẩy cái muội ngươi á..." Hai người phùng mang trợn má, nước bọt bay tứ tung. Tả Mạc nghe mà đổ mồ hôi, may nhờ hiện giờ ca lợi hại hơn hai tên các ngươi. Nếu là năm đó, hai người làm loạn như thế này thì hắn chỉ có nước tránh xa, vậy mà hiện giờ hắn lại có thể mỗi tay nhấc một tên. Trong thoáng chốc, Tả Mạc cảm thấy hết sức thỏa mãn. Lôi Bồ Yêu cùng Vệ ra khỏi mộ bia, Tả Mạc liền ném hai người vào trong Vụ Nhãn Khuê, sau đó liền nhanh chóng chạy xa. Chưa được bao lâu, Quỷ Vụ Đồng cũng chạy re kèn ra ngoài, hóa ra hai tên này lại đánh nhau tóe lửa trong đó. Khóe miệng Tả Mạc chậm rãi nở một nụ cười. ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ Năm cỗ thần mộc quan đang để trong tử khí trì tràn ngập tử thủy. Tử thủy tinh thuần không ngừng ngấm vào thần mộc quan hóa thành thần lực bản nguyên liên tục không dứt nhập vào trong cơ thể năm người. Bỗng Thi lấy quỷ hỏa ra. Quỷ hỏa trôi nổi ở trước mặt hắn, bóng người nữ trong quỷ hỏa hiện lên, nàng phủ phục trên mặt đất, người trước mặt gây cho nàng một áp lực lớn vô cùng, từ sâu trong nàng cảm thấy rung động và kính sợ. "Ngươi ký sinh vào quỷ hỏa, chấp niệm không tiêu, nói đi, có tâm nguyện nào chưa hoàn thành được?" Thi thản nhiên nói. Thân hình người nữ trong quỷ hỏa run rẩy, không dám ngẩng đầu nhưng lệ tuôn đầy mặt, nức nở nói: "Nô tỳ chỉ muốn biết rốt cuộc giờ con cháu sống thế nào mà thôi?" Thi gật đầu, ngón tay hắn ngoắc một cái, chỉ thấy một điểm sáng chui ra từ trong cơ thể của nàng. Miệng Thi khẽ lẩm bẩm, ngón tay vẽ trong hư không trước mặt, chỉ thấy điểm sáng này bỗng dưng nổ tung rồi hóa thành một vầng sáng. Trong vầng sáng này, có một khung cảnh hiện lên, mà người nam trong khung cảnh này có khuôn mặt khá giống nàng. Nàng vô cùng kích động, nàng nhìn chăm chăm người nam trong khung hình, lệ nhòa khuôn mặt. Người nam trong khung hình thoạt nhìn khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, hắn dẫn theo bên mình một đứa nhỏ, đang chậm rãi bước đi trên đường. Hình ảnh kéo dài chừng một nén hương rồi đùng một cái biến mất không thấy gì nữa. Quỷ hỏa nữ lau nước mắt, trên mặt nàng bừng lên ánh sáng khác thường, nàng phủ phục xuống lạy Thi một lần nữa: "Tâm nguyện của nô tỳ đã hoàn thành. Nếu tiền bối có chỗ nào cần tới, cho dù là nước sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan!" Thi gật đầu: "Ngươi hiểu biết lý lẽ, như vậy rất tốt. Ta cấp cho ngươi một phần nhân tình, nếu ngươi nguyện ý, gia tộc của con cháu ngươi nhất định sẽ không đứt đoạn khói hương." Quỷ hỏa nữ thản nhiên nói: "Mời tiền bối nói." Thi chỉ vào một cỗ quan tài trong số kia: "Cô gái nằm trong quan tài đó là người tân Minh Vương yêu quý, trên người nàng đang phải chịu Bất Tử Thần Phạt, muốn thức tỉnh nàng có muôn vàn khó khăn. Ta muốn để hồn phách của ngươi thay nàng thụ hình (chịu phạt). Nếu làm vậy, nàng không chỉ có thể tránh khỏi thần phạt mà còn có thể tâm ý tương thông với ngươi, nhờ đó mà có thể nắm giữ được Bất Tử Thần Phạt nữa. Thần phạt như ngục, ngày ngày trải qua đương nhiên không dễ chịu gì. Nhưng nếu ngươi chấp nhận có thể mang lại ơn trạch cho con cháu đời sau của ngươi, ta nghĩ ngươi cũng hiểu được, giờ ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?" Quỷ hỏa nữ không chút do dự nói: "Nô tỳ nguyện ý thay chủ mẫu trấn thủ thần phạt!" Trong mắt Thi hiện lên vẻ tán thưởng: "Tốt!" Dứt lời, hắn cũng không nói gì thêm mà vung tay lên, thần mộc quan của A Quỷ liền mở ra. Thi khẽ điểm vào hư không, quỷ hỏa liền chui vào ấn ký xiềng xích màu tím trên trán A Quỷ. Thân thể A Quỷ run lên. Xiềng xích màu tím quấn quanh thân thể nàng bỗng chui vào trong cơ thể rồi biến mất. Những vết sẹo trên mặt, trên người nàng nhạt dần rồi biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sắc mặt xám trắng của nàng trở lại hồng hào lộng lẫy. Khí tức mạnh mẽ chợt bộc phát, thần lực bản nguyên do thần mộc quan sinh ra không ngừng chui vào cơ thể A Quỷ. Khí tức A Quỷ lại càng kinh người. Thi vung tay lên, một lần nữa khép quan tài lại, trong mắt hắn hiện lên chút mệt mỏi. Nhưng hắn vẫn không ngừng lại, hắn cầm Long tâm lên tay đi tới trước quan tài Vi Thắng. Long tâm nhảy lên trong lòng bàn tay hắn, mạnh mẽ hùng hồn. Nhìn Vi Thắng đang ngủ say, Thi bất giác lầm bầm: "Long tâm lại thêm Thí Thần Huyết Kiếm, thật khiến người trông chờ biết bao! Tiếc là ta không được nhìn thấy rồi!" Dứt lời, hắn khẽ lắc đầu, khuôn mặt xót xa tiếc nuối. Đầu ngón tay khẽ móc ở bên phải lồng ngực Vi Thắng, lồng ngực phía bên phải liền bị phanh ra một lỗ lớn. Thi nhẹ nhàng đặt Long tâm vào đó, bàn tay khẽ quét qua miệng vết thương của Vi Thắng, vết thương liền biến mất không còn thấy nữa. Khuôn mặt Vi Thắng bỗng đỏ rực như muốn rỉ máu đến nơi. Từ đầu ngón tay Thi có mấy điểm sáng bay ra chui vào trong cơ thể Vi Thắng, thân thể Vi Thắng run lên liền không nhúc nhích nữa. Thi lại một lần nữa khép quan tài lại.