Chương 870: Hỏa Phần Tràng

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:10:45

Theo từng đợt ánh sáng trắng bạc rực rỡ chợt lóe lên, rồi chìm ngập vào từng ngóc ngách của Hỏa Phần Tràng, tức thi nơi này bắt đầu phát sinh biến hóa. "Hãy nhìn cột lửa kia kìa" Chợt có người la lên. Mọi người như theo phản ứng đều ngó về hướng cột lửa đang cháy hừng hực bên trong Hỏa Phần Tràng. Chợt thấy từ chiếc miệng ngập lửa tuôn ra một cột lửa đỏ au, với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được nó bỗng trở nên trong suốt và tỏa ra màu xanh lam. Cột lửa này tuy cuộn trào mãnh liệt nhưng trông giống như con thú hoang bị thuần phục, giờ đây nó hết sức yên tỉnh, đồng thời nhìn sơ qua dường như thấy nó nhỏ hơn lúc trước rất nhiều, nhưng rõ ràng ngọn lửa lại càng thêm mãnh liệt. Lúc này ngọn lửa trong suốt có màu xanh lam thẫm đó vẫn lập lòe yên tĩnh, tuy nhiên dù cho đứng nhìn từ nơi rất xa đi nữa mọi ngườ đều có thể cảm thụ được rõ ràng sức nóng của cột lửa đó đang tăng lên vùn vụt. Diễn biến xảy ra rất nhanh, thoáng chốc đã có thêm một cây cột lửa trở nên trong suốt và có màu xanh lam thẫm. Từng cây cột lửa của Hỏa Phần Tràng đều hóa màu xanh trong suốt, độ nóng không khí xung quanh bỗng nhiên tăng vọt, chỉ cần người nào có thực lực hơi yếu đều bắt đầu chảy mồ hôi đầm đìa. Nhưng vẫn thấy người nào rời khỏi nơi này, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn kỹ, xem ra đến lúc này mọi người đã hiểu rõ được ý đồ của Tả Mạc rồi. Đại sư đang tinh lọc những cột lửa trong Hỏa Phần Tràng này! Những món tài liệu trong tay Đại sư như nước chảy xuyên qua những ngọn lửa, kế tiếp tóe ra thành từng chùm ánh sáng chói mắt. Thỉnh thoảng tay phải Đại sư lóe lên những quầng sáng khác nhau, động tác trở nên huyền ảo và không ngừng biến hóa. Hành động của hắn tựa như nước chảy mây trôi, ý cảnh vui tươi, cực giàu cảm xúc, khiến người khác không khỏi rơi vào trong cảm giác lâng lâng đó. Toàn bộ quá trình diễn ra trong khoảng một canh giờ. Lúc này toàn bộ Hỏa Phần Tràng rực rỡ hẳn lên, từng cột lửa xanh thẫm đó âm ĩ thiêu đốt. Lúc trước còn nghe được tiếng lửa cháy phần phật, tiếng keng keng nổ nhẹ và tiếng ầm ầm của dung nham, nay toàn bộ đều yên tĩnh không phát ra chút tiếng động nào nữa. Trên mặt đất Hỏa Phần Tràng rãi đầy vô số sợi tơ chiếu ra ánh sáng xinh đẹp, chúng kết lại với nhau tựa như mạng nhện trông rất phức tạp nhưng lại phát ra ánh sáng huyền diệu, có cảm giác như tấm lưới này được phun ra từ trong những cây cột lửa kia vậy. Tả Mạc hết sức thỏa mãn nhìn vào những biến đổi của Hỏa Phần Tràng. Hỏa Phần Tràng chính là một nơi rất thích hợp để luyện hỏa, nơi này có địa hỏa dồi dào cuộn trào mãnh liệt, hơn nữa phẩm chất của địa hỏa không kém chút nào. Chỉ tiếc là nó thuộc Minh cảnh, nếu như được ở tại Mạc Vân Hải thì nhất định Kim Ô Doanh đã được hưởng dụng rồi. Đưa cho những tên gia hỏa này luyện khí... thực sự là quá phung phí của trời mà! Với nơi có quy mô luyện hỏa to lớn như Hỏa Phần Tràng này, thật ra chỉ thích hợp nhất đối với việc luyện chế quy mô lớn mà thôi. Chỉ cần được một cao thủ chủ trì, rồi phối hợp với vài tên trợ thủ thôi, chắc chắn hiệu suất sẽ tăng lên cực cao. Bỗng nhiên Tả Mạc lắc đầu mà bật cười, bản thân mình lại thay người khác sốt ruột làm quái gì chứ. Sau đó ánh mắt hắn lại tiếp tục tập trung vào Hỏa Phần Tràng, toàn bộ mọi thứ trong Hỏa Phần Tràng đều được hắn luyện chế qua. Tuy tổng thể Hỏa Phần Tràng là một thứ tuyệt hảo, nhưng tất nhiên không phải là không có khuyết điểm, nơi đây mặc dù có phẩm chất địa hỏa khá cao nhưng tạp chất lẫn lộn rất nhiều, nếu muốn tận dụng được nó thì trước hết cần phải luyện cho địa hỏa đạt được tinh thuần. Về phương diện này Tả Mạc có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, hắn đã thiết kế một bộ hỏa phù trận, chỉ cần lúc đầu địa hỏa được phun ra tất cả đều được loại bỏ tạp chất ngay lúc đó. Quả thật bộ phù trận này hắn đã tham khảo qua một ít Thần văn, bởi chính Thần Văn có hiệu quả cực kỳ xuất sắc. Hỏa Phần Tràng có tổng cộng ba trăm cây cột lửa. Lúc này ba trăm cột lửa trong suốt màu xanh thẫm như được sắp hàng thẳng lối, tuy rằng không còn thanh thế đáng sợ che phủ bầu trời như lúc trước, nhưng đem đến cảm giác có một cổ lực lượng khó lường. Những Luyện khí sư vây quanh bốn đỉnh núi để theo dõi nhất thời trong lòng đều bị kích động, bọn họ lẽ nào chưa từng chứng kiến qua những tuyệt kỹ trong luyện khí? Không cần đề cập tới việc luyện chế cấp thấp, đối với Tả Mạc mà nói không cần tốn nhiều sức. Đằng này tuy rằng đã trải qua một canh giờ luyện chế rồi, nhưng thấy rõ ràng hắn không hề có dấu hiệu mệt nhọc. Chẳng những thế, hắn không dừng lại chút nào mà tiện tay vung lên, lập tức đám tài liệu chất đống cao như núi ở phía sau hắn tựa như được một cổ lực lượng vô hình nên lên, rồi tất cả đều lơ lững trên không trung. Tả Mạc quát khẽ một tiếng: "Đi!" Rầm rầm... Những tài liệu trôi nổi này tức thì chia ra làm ba trăm đạo tế lưu, mỗi đạo tế lưu này rơi vào từng cây cột lửa. Tả Mạc vẫn chưa có chút dấu hiệu do dự nào, tay hắn lại vung lên lập tức có thêm một đống tài liệu lại bay lên không trung, tiếp tục phân ra thành ba trăm cổ tế lưu, lần lượt bay thẳng vào trong ba trăm cây cột lửa kia. Khi toàn bộ đống tài liệu đã chìm vào trong những cột lửa, chúng nhanh chóng bị hòa tan ra rồi hóa thành dịch thể. Từng đống lại từng đống tài liệu với tốc độ kinh người bị biến mất trong cột lửa. Trong nháy mắt, những tài liệu xung quanh Tả Mạc liền giảm đi hơn một nửa. Mọi người có thể nhìn thấy được dịch thể phập phềnh bên trong những cột lửa trong suốt có màu xanh thẫm đó. Trong mỗi cây cột lửa đều có một quả cầu dịch thể trôi nổi tựa như một cái rổ. Lúc này ba trăm đoàn dịch thể phập phềnh trong ba trăm cây cột lửa, đều có hình dạng giống nhau như đúc. Lúc đầu mọi người thấy được quang cảnh mê ly đến mờ mắt, còn hiện tại bọn họ tự nhiên nín thở một cách vô ý thức, trên mặt mọi người đều biểu hiện vẻ không thể tin nỗi. Lẽ nào... Đại sư tính một lần luyện chế ra ba trăm món... Tuy rằng hiện tại bọn họ chưa rõ ràng Đại sư muốn luyện chế thứ gì. Nhưng các đoàn dịch thể trong từng cột lửa lại giống nhau như đúc, hiển nhiên Đại sư tính luyện chế hàng loạt đây này. Điều đó thật không có khả năng! Rất nhiều người không dằn được mà kinh ngạc la lên, bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua có người nào trong một lần có thể luyện chế ra được ba trăm món giống nhau như đúc, cho dù Luyện khí sư có lợi hại cỡ nào đi nữa cũng không đủ khả năng. Bọn họ nhìn vào trong Hỏa Phần Tràng đó, thấy rất rõ thân hình có mái tóc bạc trắng như tuyết kia. Đại sư rốt cuộc là ai? * * * Tả Mạc đang tập trung tinh thần cao độ, tuy rằng những cột lửa này đã trải qua giai đoạn tinh lọc, nhưng dù sao cũng chẳng phải là Thái Dương thần hỏa của hắn. Bởi vì Thái Dương thần hỏa vốn tâm ý tương thông với hắn, nên đươngh nhiên việc luyện chế sẽ tiêu hao thật ít. Còn những cột lửa này... thật ra hắn chỉ xem chúng như những lò luyện mà thôi. Đã rất lâu trước đây Tả Mạc từng dùng tới lò luyện, đó là khoảng thời gian hắn còn ở Vô Không Sơn. Thế nhưng hiện tại đối với Tả Mạc mà nói, chỉ cần hiểu thông suốt được một thứ, là mọi việc đều rõ ràng, căn bản không gây chút khó khăn nào cho hắn. Tuy nhiên Thần lực trong cơ thể hắn hiện giờ hoàn toàn không còn chút nào, hắn cần phải dùng biện pháp khác để thực hiện. Lúc này hắn đang tập trung ngồi xếp bằng mà nhắm mắt dưỡng thần. Không bao lâu sau có một thân hình từ xa bay tới, rồi đáp xuống bên cạnh Tả Mạc, đó là hộ vệ Tiểu Hoắc. Gã hộ vệ này cung kính nói: "Đại sư, rất may mắn khi không làm nhục mệnh!" Trong tay gã đang cầm một chiếc bình ngọc. Tả Mạc mở mắt ra liền tiếp nhận lấy bình ngọc đó, rồi cười nói: "Thật làm phiền Hoắc hộ vệ rồi". "Đây là bổn phận rồi! Đại sư thật quá khách khí!" Gã hộ vệ Tiểu Hoắc cung kính đáp lời. Sau đó Tả Mạc cũng không dài dòng nữa mà nâng chiếc bình ngọc lên rồi đi tới bên cạnh Hỏa Phần Tràng, sau đó quát nhẹ một tiếng lập tức từ trong bình ngọc bay ra một đám khí xám xịt. "Tử khí!" "Đúng là tử khí!" Trong mắt của mọi người khắp bốn phía trên núi lập tức đều nhận ra, đám người Vạn Phí Trì Hải đều rất quen thuộc với tử khí xám xịt này, nên đương nhiên nhìn qua đã biết ngay. Nhưng bọn họ tức khắc có vẻ bối rối, không lẽ nào Đại sư muốn dùng tới tử khí sao? Chẳng phải chưa từng có người nào đã dùng qua tử khí, nhưng bởi vì bọn họ hiểu rằng nếu tử khí được ném vào trong cột lửa với số lượng quá ít sẽ lập tức biến mất không còn thấy gì nữa, còn ngược lại quá nhiều sẽ làm cho toàn bộ nổ tung. Thần sắc Tả Mạc trở nên thận trọng, tay phải hắn tiếp tục vẫy ra. Lại thêm một vật bay lên, nhưng Minh Nhạn nhận ra đó là một nhúm xương, đám xương này hơi trắng bệch, đó là Tiêm Khiếu Cốt. Đây đúng là đặc sản Tiêm Khiếu Cốt của U Minh Vạn Phần Lăng, loại xương này vô cùng kỳ lạ, nếu chà xát lên mặt trên chúng sẽ phát ra tiếng rít chói tai rất khó nghe. Trên thực tế Tiêm Khiếu Cốt là mảnh xương còn giữ lại một tia sát hồn, dần dà nó hình thành một thứ gì đó tương tự với cốt linh. Tuy nhiên cốt linh do nó sinh ra thật sự quá yếu ớt, cơ hồ không có chút tác dụng nào cả, bởi vậy nó không có giá trị chút nào. Nếu như ai đó muốn đem nó bồi dưỡng thành tiểu quỷ này nọ ắt hẳn sẽ tốn hao trăm bề, chẳng thà đi mua ngay một con tiểu quỷ còn lợi hơn nhiều. Ở nơi nào khác thì nói không chừng còn có người hỏi mua Tiêm Khiếu Cốt, nhưng tại U Minh Vạn Phần Lăng rõ ràng xương là thứ đồ vật không có giá trị gì nhất, vì thế Tiêm Khiếu Cốt cũng như vậy. Thế mà đại nhân lại dùng đến Tiêm Khiếu Cốt này! Mọi người thấy thế bèn thất kinh không thôi, liên tục mở trừng cặp mắt ra mà nhìn, rồi suy đoán lẽ nào bên trong Tiêm Khiếu Cốt có cất giấu một bí mật nào đó? Thật sự ai cũng không rõ, lúc này trên ngọn núi còn có mấy cặp mắt cũng đang chăm chú nhìn vào sự việc đang diễn ra bên dưới. "Tiêm Khiếu Cốt à? Thủ đoạn của tên gia hỏa này thực hết sức cổ quái" Trên khuôn mặt xanh lục của Tư Độc cũng hiện lên vẻ nghi hoặc, Tiêm Khiếu Cốt thật sự quá tầm thường, trong khắp nơi U Minh Vạn Phần Lăng đều có thể tìm được. Bất chợt màu xanh lục trên mặt Tư Độc trở nên nhạt hơn vài phần. Lần này kéo tới Đông Minh Phủ, thì trong sáu người đã có ba người bị thương rồi, hắn là một trong số đó. "Có chút bất ngờ" Những đóm ma trơi trong ánh mắt của Cổ Vô Song cũng biểu lộ cảm giác hiếu kỳ. "Tử Độc, Minh sa của Sa nữ ở trên tay hắn" Bố Như Miên kêu lên: "Dù sao ngươi cũng phải chuẩn bị thật tốt bảo bối để trao đổi đấy, Lão đại dặn kỹ rồi, ai cũng không thể đụng vào Đại sư". Bố Như Miên và Tư Độc vốn có giao tình lâu năm, nên cứ xưng thẳng là "Tử Độc". "Minh sa của Sa nữ à?" Hai mắt Tư Độc tỏa sáng, đối với hắn mà nói Minh sa của Sa nữ có trợ giúp thật lớn. Nếu có thể lấy được Minh sa của Sa nữ, chắc chắn thương thế của hắn có thể khỏi hẳn, nói không chừng còn có thể tiến thêm lên một bước nữa. Bỗng nhiên Mặc Như lên tiếng: "Hắn làm sao có thể giết được Sa nữ?" Lập tức mọi người bị thu hút vào vấn đề này, trận chiến lần đó đã khiến mọi người đều cảm thấy khiếp sợ. Hai đại cao thủ như Sa nữ và Hành giả cùng ra tay đánh lén, trong hai người này bất kể người nào ra tay cũng đều khó lòng đỡ được. Hơn nữa bọn họ và Đông Minh Phủ cũng chẳng phải lần đầu tiếp xúc với nhau, ngoài ra thực thực của Sa nữ và Hành giả so với năm người bọn họ tương đương nhau. Thế nhưng hai người đó ra tay đánh lén chẳng những không thành công, mà có một người bị chết ngay tại chỗ nữa, và người còn lại bị bắt giữ. Quả thực kết quả như vậy khiến cho mọi người khó nói nên lời. Hay nói cách khác, cứ bóc ra hai người trong đám bọn họ mà đi đánh lén Đại sư thì có lẽ kết quả không có gì khác biệt. Ánh mắt của nhóm mấy người này đều tập trung hết lên Bố Như Miên, lúc này hắn đang ở gần nhất. Thanh âm của Bố Như Miên vang lên nặng nề khi lên tiếng: "Đừng hỏi ta, ta cũng không biết đâu. Tuy lúc đó ta với Lãnh Uy đều hấp tấp nóng nảy, nhưng rõ ràng không hề cảm nhận được bất kỳ ba động nào, thậm chí cũng không rõ Đại sư đã dùng ám chiêu gì nữa". Câu trả lời này công bằng mà nói đều có thể giúp cho mọi người có thể chấp nhận được, bọn họ đối với thân phận Luyện khí Đại sư của Tả Mạc không còn chút hoài nghi nào nữa, bởi vì một vị Luyện khí Đại sư như thế mà trên thân không có vài món bảo bối giữ mạng thì mới thật không được bình thường. "Hừ, hãy tranh thủ mà dưỡng thương đi. Vũ Văn Hoành bị chúng ta hạ thủ rồi, nhưng Sa nữ và Hành giả cũng đều bị chết. Ắt hẳn Đông Minh Phủ sẽ không nuốt nổi cục tức này đâu, khẳng định là bọn chúng sẽ nhanh chóng tập kết đại quân kéo tới cho coi" Hắc Ngô lạnh lùng nói. "Lãnh Uy thụ thương cũng không nhẹ, thế mà dám ngang nhiên đánh với ta ở Ván Phí Trì Hải, thực sự chán sống quá mà" Trong ánh mắt của Bố Như Miên lấp lánh hung quang. "Các ngươi nghĩ thử xem, nếu như chúng ta cầu Đại sư giúp đỡ luyện chế cho mỗi người một bộ Thần trang, liệu Đại sư có chấp nhận không?" Tư Độc bỗng nhiên đề nghị, sát khí trong mắt hắn như muốn sôi trào: "Trong đây chẳng có ai là không có bảo bối giữ mạng, ngay lúc này mà không chịu lấy ra xài chẳng lẽ tính để dành cho đám Đông Minh Phủ tới giết người đoạt vật sao?" Mọi người thật sự đã bị nói trúng tim đen. Song phương lần này đánh nhau sống chết, rõ ràng không phải ngươi chết thì ta mất mạng, không còn cách nào cứu vãn tình thế này nữa. Tuy ngoài miệng không ai nói ra nhưng có lẽ trong lòng đều hiểu rõ, Đông Minh Phủ thật sự mạnh hơn Âm Lăng Vệ, do đó phần thắng khó lòng nghiêng về phía bọn họ được. "Thôi hãy làm như thế đi!" Bố Như Miên nói một cách dứt khoát. "Được!" Hắc Ngô tiếp lời. "Không sai!" Cổ Vô Song cũng tán đồng. Bỗng nhiên Mặc Như gọi: "Mau nhìn kìa".