Đi qua con sông này là cách duy nhất có thể đi tới Tiểu Sơn giới, hắn chạy qua đây cũng không biết bao nhiêu lần rồi. Hắn nhớ rất rõ, nơi này là do Tâm Hồ kiếm phái quản lý, có mấy đệ tử thường trú. Hắn cùng mấy đệ tử này cũng qua lại không ít, mỗi lần tạt qua đều có biếu mấy kiện lễ vật nhỏ để tạo quan hệ.
Hắn nhớ được mấy vị đệ tử của Tâm Hồ đối với khai thác Hoang Mộc đảo không có chút hứng thú nào, Hoang Mộc đảo chính là vẫn hoang vắng như cũ.
Lúc nào Hoang Mộc đảo lại biến thành như thế này?
Từ thông đạo đi vào trong đại trân, phòng bị sâm nghiêm, cấm chế trùng trùng, hơi bước ra ngoài chỉ sợ lập tức sẽ bị đại trận vây giết. Sóng âm lúc có lúc không rơi vào trong tai mọi người, phảng phất sát khí như có như không. Đoàn người như mang nặng trên lưng, cả người gió lạnh, tóc gáy dựng lên. Ngay cả tên thống lĩnh hộ vệ kia mặt cũng lúc trắng lúc tối, hiển nhiên trong lòng rất kiêng dè.
Đại trận như này, tuyệt đối không thể ngày một ngày hai có thể tạo thành.
Kinh ngạc trong lòng Hồng Dương không giảm mà còn tăng lên, là do Tâm Hồ kiếm phái làm ư? Nói thật, từ góc độ thương nhân mà nhìn, Hồng Dương cảm giác lúc này kiến lập một nơi quan trọng thật giống như buôn bán kiếm tiền.
Hắn quyết định bình tĩnh xem diễn biến, mỗi người một trăm khoả tam phẩm tinh thạch, đối với hắn mà nói, đó chỉ là một con số nhỏ. Nhưng nhìn đối phương không hề kiêng kị thu phí, hành động này lại không giống những đại môn phái như Tâm Hồ có thể làm ra.
Hắn lo lắng nhất là đối phương đòi hỏi vô độ. Cũng may lần này hắn đem đến toàn bộ là tinh nhuệ của thương hội, trong mười hộ vệ này có hai người là cao thủ Ngưng Mạch, còn lại tám người kia đều là Trúc Cơ đỉnh.
Quả nhiên thời thế loạn lạc, tình huống gì đều có thể xảy ra, Hồng Dương trong lòng thầm than.
Đón tiếp hắn chính là một vị thiếu niên tướng mạo nhã nhặn tuấn tú cùng với ba Kim Giáp hộ vệ.
Trên mặt thiếu niên thuỷ chung giữ nụ cười, vẻ mặt hiền lành, tu vi không cao chỉ có Trúc Cơ kì.
Ánh mắt Hồng Dương nhìn vào trên người ba hộ đằng sau hắn, trong tâm kinh hãi vạn phần. Không riêng chỉ hắn, thống lĩnh hộ vệ cùng hộ vệ Ngưng Mạch kì kìa sắc mặt đồng thời đại biến.
Ba hộ vệ toàn thân bao trùm bởi kim giáp, chỉ có đôi tròng mắt lộ ra. Ánh mắt ba người băng lãnh hững hờ, không có một chút cảm tình, sát khí nồng nặc giống như thực chất vậy, mỗi người trên tay cầm một thanh đại kiếm màu đỏ trông rất khoa trương, càng làm cho người ta trông thấy mà sợ hãi.
Ba người này lai lịch như nào?
Tâm tình của thống lĩnh hộ vệ bỗng chốc chìm xuống vực sâu, ba kim giáp hộ vệ này biểu lộ ra khí chất hung hãn, vượt quá những đạo tặc mà hắn đã từng gặp qua! Hơn nữa mỗi người đều tạo ra trong tâm hắn cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Hắn rất rõ ràng điều này có ý nghĩa là gì, điều này có nghĩa là mỗi người của đối phương đều có tu vi vượt lên trên hắn.
Hồng Dương trong lòng càng cảm thấy kinh hãi, hắn cùng Kim Giáp vệ sai lệch tu vi càng lớn thì cảm giác càng mãnh liệt. Ngưng Mạch! Ba người này tự nhiên đều là Ngưng Mạch! Trong giây lát, hắn liền có thể phán đoán ra, đối phương lai lịch không nhỏ.
Tại Thiên Nguyệt giới, Ngưng Mạch kì tu giả đã có thể gọi là tu giả lợi hại nhất, mời chào cực kì không dễ. Hộ vệ thủ hạ của hắn là hai Ngưng Mạch toàn bộ là do thương hội phái đến. Bản thân hắn từng thử mời chào nhưng chưa từng thành công.
Ánh mắt hắn lúc này tập trung trên thân hai người.
Ba Kim Giáp vệ tay cầm chính là phi kiếm, toàn thân được bao bọc bởi kim sắc linh giáp, đều không phải là vật phàm!
"Phí tổn mỗi người là một trăm khoả tam phẩm tinh thạch." Thanh âm của thiếu niên không lớn, làm cho người ta cảm thấy giống như gió xuân vậy.
Hồng Dương mười phần sảng khoái lấy ra tinh thạch đã chuẩn bị từ trước đưa ra, cười nói: "Không biết tiểu huynh đệ xưng hộ như thế nào?"
"Đại thúc gọi ta là Công Tôn Sai được rồi." Công Tôn Sai vừa cười vừa nhận lấy tinh thạch, trong tâm thầm tính toán thu hoạch của ngày hôm này, mặt càng rạng rỡ.
"Nguyên lai là Công Tôn tiểu huynh đệ, thất kính thất kính!" Hồng Dương chắp tay, sau đó cố vờ ngạc nhiên nói: "Không biết quý phái là? Tại hạ tạt qua Hoang Mộc đảo nhiều lần nhưng là chưa từng thấy qua đảo phồn vinh thế này, quý môn thật là biết cách kinh doanh!"
Công Tôn Sai cười cười: "Chúng ta chỉ là tán tu, không môn không phái, chê cười chê cười rồi."
Tán tu? Hồng Dương suýt chút nữa hộc máu, thật biết nói đùa, tán tu của Thiên Nguyệt giới làm sao có thể kiếm chác nhiều như này chứ?
Công Tôn Sai lập tức chỉ vào một dãy phòng ốc: "Các ngươi có thể tuỳ ý tìm một nơi nghỉ ngơi, sẽ không có ai quấy nhiễu. Nếu như cần bổ cấp, không xa trước mặt có một thương điếm, đương nhiên, nơi đó đồ vật sẽ hơi quý một chút. Các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào ly khai đều có thể tuỳ tiện. Lần sau nếu muốn tiếp tục thì vẫn phải thu phí như thường."
Nói xong, Công Tôn Sai liền thản nhiên ly khai, hắn bây giờ rất bận.
Thấy đối phương không có dấu hiệu tiếp tục đòi hỏi, Hồng Dương trong lòng mới ổn định lại. Hắn mang theo trên người rất nhiều pháp bảo, số lượng kinh người nên tự nhiên khẩn trương cao độ, trên đường đều nghi thần nghi quỷ.
Bọ họ theo phương hướng dãy phòng ốc mà Công Tôn Sai chỉ dẫn chạy tới.
Phòng ốc rất đơn giản, mỗi một cái sân, đều là do đá tảng phổ thông tạo thành, không có trang trí gì, cũng không có chút nào gọi là thoải mái đáng kể. Nhưng rất nhiều phòng ốc đều đã có người ở, Hồng Dương đột nhiên dừng bước: "Đây chẳng phải là Long Chân tán nhân sao?"
Trong sân có một trung niên tu giả đang ngồi uống trà, ngẩng đầu lên lộ ra thần sắc kinh hỉ: "Hồng chưởng quỹ!" Vội vã đứng dậy nói chuyện: "Mau vào mau vào, không nghĩ tới ở nơi này có thể gặp được Hồng chưởng quỹ, thật là may mắn!"
Hồng Dương tỏ ý hộ vệ thủ ở bên ngoài, mang theo thống lĩnh hộ vệ đi vào, cười nói: "Tán nhân thật là thong dong, tiểu đệ không thể nào học được."
"Ha ha! Hồng lão đệ thật biết ăn nói, nhanh tới đây, ngồi xuống đi nào!" Long Chân tán nhân cười nói.
Hồng Dương cũng không khách khí, ngồi xuống phía đối diện với Long Chân tán nhân. Long Chân tán nhân đối với hắn là chỗ quen biết đã lâu, trước khi hắn làm chưởng quỹ đã có qua lại, sau này song phương cũng thường xuyên giữ liên lạc. Long Chân tán nhân một lòng tu luyện, từ mười năm trước sớm đã đột phá Ngưng Mạch nhị trùng thiên, bây giờ tu vi sâu không thể lường.
"Tán nhân có biết lai lịch của chủ nhân đảo này không?" Hồng Dương thầm hỏi.
"A a, lão đệ vừa tiến vào đảo hả." Long Chân tán nhân tựa hồ đã biết trước Hồng Dương sẽ hỏi như vậy, cười nói: "Chủ nhân đảo này đối với lão đệ không hề xa lạ. Vốn đảo này là do Tâm Hồ kiếm môn sở hữu, sau đó đổi cho Vô Không kiếm môn. Đệ tử Tả Mạc được phái đến đây quản lý."
"Vô Không kiếm môn chẳng phải đã rời khỏi Minh Đào giới rồi sao?" Hồng Dương lên tiếng hỏi.
"A a, bây giờ Tả Mạc trở thành không môn không phái, cũng trở thành chủ nhân của đảo này." Long Chân tán nhân giải thích.
Hồng Dương sửng sốt, thất thanh nói: "Không có khả năng! Vô Không kiếm môn làm thế nào đối với đệ tử hạch tâm lại không để ý tới? Huống hồ còn là Tả Mạc!" Thống lĩnh hộ vệ bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ không tin. Đệ tử có thiên phú giống như Tả Mạc không một môn phái nào dễ dàng vứt bỏ.
"Ta cũng không biết rõ ràng rằng trong chuyện này có bí ẩn gì không, nhưng hiện tại đảo này là do Tả Mạc làm chủ, điều này là không thể nghi ngờ." Long Chân tán nhân bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Nói ra, lão đệ tới thật đúng lúc!"
"Ồ, sao lại nói vậy?" Hồng Dương còn chưa kịp hồi phục sau tin tức vừa rồi, vô ý thức hỏi lại.
"Tả Mạc này thật sự là một thiên phú kì tài, trước kia hắn luyện chế ra kim ô hoàn đã làm cho người ta ngạc nhiên không thôi, không biết hiện tại làm như nào hắn có thể làm ra Kim Ô hoả!"
"Kim Ô hoả!" Hồng Dương bị doạ nhảy dựng lên: "Tứ phẩm Kim Ô hoả?"
"Không sai, chính là Kim Ô hoả!" Long Chân tán nhân cười nói: "Cho nên ta nói lão đệ đến lúc này thật đúng lúc, hiện tại tin tức không có lan rộng ra, không chỉ sợ lúc đó có vô số người chen lấn mà tới."
"Tứ phẩm Kim Ô hoả..." Hồng Dương thất thanh lẩm bẩm.
Long Chân tán nhân uống một ngụm tra: "Trên đường đi ta có gặp qua Phó Phong nên mới biết được tin này, đáng tiếc là trên người không mang theo nhiều tinh thạch, không thể mua sắm được. Lão đệ không biết chứ, Ô Phong tặc lần trước nhăm nhe đảo này nhưng là toàn bộ bị tiêu diệt!"
Hắn lắc lắc đầu cảm khái vạn phần nói: "Ta cũng có nghe qua tin này, cả người lúc đó sững sờ. Toàn bộ bị tiêu diệt! Còn là Ô Phong tặc chứ! Vô Không kiếm môn nếu như biết được việc này, khẳng định sẽ hối hận đến nẫu ruột, Trúc Cơ mà có thẻ tru sát Ô Phong tặc, chúng ta sống cũng uổng phí rồi."
"Mấy ngày trước hắn đã đột phá lên Ngưng Mạch rồi. Thiên tài như thế là chưa từng nghe thấy à!"
Hồng Dương giống như là bị sét đánh trúng, trong đầu ong ong. Long chân tán nhân để lộ quá nhiều tin tức, nhiều đến mức hắn cần phải có thời gian tiêu hoá. Mọi người tuỳ ý hàn huyên một hồi, hắn liền cáo từ ly khai, hắn cần phải tiêu hoá thật tốt những tin tức vừa rồi.
Ngày thứ hai, hắn tìm đến Công Tôn Sai.
"Nghe nói quý đảo có bán Kim Ô hoả, tại hạ có ý mua."
Công Tôn Sai đem Hồng Dương dẫn tới trước mặt Tả Mạc.
Hồng Dương thấy Tả Mạc, tảng đá trong lòng nhất thời biến mất. Tả Mạc bây giờ là nhân tài mới nổi ở Thiên Nguyệt Giới rất có danh tiếng, hơn nữa còn am hiểu luyện đan, buôn bán lúc trước rất có uy tín.
Khi hắn nghe nói đến Kim Ô hoả, ngay cả ngồi cũng không vững. Tứ phẩm Kim Ô hoả, không phải muốn mua là có thể mua được, chỉ có cơ hội mới có thể mua, hắn tự nhiên tim đập thình thịch. Nếu như bản thân có thể mua được Kim Ô hoả, công tích trên bảng sẽ nhiều thêm, trở về thương hội, địa vị sẽ như nước lên thuyền lên.
Hơn nữa, khôn khéo như Hồng Dương còn có dự định khác. Ngoại trừ Kim Ô hỏa, bản thân Tả Mạc tài phú dồi dào, giàu nứt đố đổ vách, người như thế chính là khách nhân mà bọn thương nhân ưa thích nhất.
"Ngươi muốn mua Kim Ô hoả?" Tả Mạc nhìn Hồng Dương đang ở trước mặt, tâm trạng vui mừng. Cuối cùng cũng có người tới mua Kim Ô hoả!
"Vâng!" Hồng Dương lập tức nói: "Không biết tại hạ có thể nhìn qua Kim Ô hoả được không?"
Đối phương cẩn thận như thế không khiến Tả Mạc cảm thấy mất vui, điều này nói lên đối phương rõ ràng có ý định mua lại. Hắn lấy ra một cái Linh Lung hạp, mở ra, thôi động trước mặt Hồng Dương.
Kim sắc hoả diễm thuần chất nhảy múa trong hộp, khí tức dương cương bá đạo, tràn đầy trong phòng.
Hồng Dương có chút kích động.
Kim Ô hoả! Quả nhiên là Kim Ô hỏa! Mà phẩm chất lại là mười phần tinh thuần.
Kềm nén kích động trong lòng, Hồng Dương hỏi: "Không biết Tả tiên sinh tính bán ra như nào. Trên thị trường, Kim Ô hoả có phẩm chất như này giá bán đại khái vào khoảng hai trăm khoả tứ phẩm tinh thạch."
Giá cả Hồng Dương đưa ra rất công bằng, nhưng là nghe trong lời nói của đối phương còn có ẩn ý nên Tả Mạc thuận thế nói: "Không biết Hồng chưởng quỹ có đề nghị gì?"
Hồng Dương biết, đây chính là lúc mấu chốt nhất của vụ mua bán, cũng là khảo nghiệm khả năng chào hàng của hắn. Giống như những năm tháng lúc còn là học đồ, hắn dĩ nhiên có chút phấn khởi.
Trên mặt không chút biểu tình nói: "Tại hạ trên người mang không có nhiều tinh thạch, nhưng lại mang không ít đồ vật đặc hữu, có lẽ Tả tiên sinh sẽ cảm thấy hứng thú chăng."
"Đồ vật đặc hữu?" Tả Mạc phản ứng cực nhanh, không nghĩ tới chính mình lại trở thành đối tượng bị chào hàng.
Tuy nhiên, hắn quyết định trước hết phải xem xét qua đồ vật mà đối phương sẽ lấy ra.