Sau khi nhận được bản vẽ chi tiết của cấm chế này thì Tả Mạc kinh ngạc không thôi, với trình độ tạo nghệ của hắn thì đám người Kim Ô Doanh có sách dép chạy theo cũng không rượt kịp. Hắn đã nhận ra rất nhanh sự mới mẻ độc đáo trong kết cấu cùng tính khả thi của 'Vương Cấm Thương Khung', quan trọng nhất là uy lực của nó phi thường lợi hại, còn mạnh mẽ đến mức nào thì chính hắn cũng chưa biết được.
Tả Mạc xem qua bản vã chi tiết này nhanh như gió, hắn chỉ cần liếc mắt đảo qua liền biết chỗ nào có vấn đề ngay, nhưng chỉ có vài lỗi nhỏ mà thôi. Một bản vẽ phức tạp như vậy mà không có sơ hở gì lớn, quả thật điều này khiến cho Tả Mạc cảm thán vô cùng.
Phải biết rằng, những loại cấm chế danh tiếng cũng thường xuất hiện kẽ hở, chỉ có điều ít người biết rõ mà thôi.
Từ góc độ xem xét của Tả Mạc, hắn khẳng định 'Vương Cấm Thương Khung' là một siêu cấp cấm chế gần như hoàn mỹ, nhưng vì loại cấm chế này khá mới mẻ, đồng thời do Phù văn kết hợp với Ma văn nên không biết uy lực như thế nào, có lẽ chỉ khi nào bố trí xong mới có thể biết được.
Đám người Kim Ô Doanh không thể bố trí được cấm chế này nhưng đối với Tả Mạc thì không thành vấn đề, quả thật bản 'Vương Cấm Thương Khung' trước mắt này đã hấp dẫn hắn, đồng thời cũng khơi lên lòng hiếu kỳ đối với uy lực ẩn chứa trong nó.
Cơ hồ không chút do dự, Tả Mạc liền bắt tay luyện chế các thành phần của cấm chế này, không ngờ sau khi luyện chế 'Thiên Sứ Cụ Trang' và bốn thanh Địa Ma binh kia, thủ pháp luyện khí của Tả Mạc đã tiến đến mức lô hỏa thuần thanh rồi. Chớ nói trong phạm vi Ma giới, cho dù là ở Tu Chân Giới thì trình độ luyện khí của hắn tuyệt không kém hơn mấy kẻ được gọi là luyện khí Đại sư chút nào.
Lúc này trong tay hắn có tài liệu rất nhiều và vô số bảo bối nữa.
Nhưng trong thâm tâm Tả Mạc luôn cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, khiến cho hắn phải mất ăn mất ngủ.
*
* *
Dịch An có vẻ hơi lo lắng.
Đại sư Tiêu Vân Hải bỗng nhiên đưa tới một tờ danh sách ghi đủ loại tài liệu, so với lần trước còn nhiều hơn gấp mười lần.
Đại sư muốn làm gì vậy?
Chẳng lẽ hắn lại muốn luyện chế Địa Ma binh nữa sao?
Tuy Dịch An là người từng trải nhưng khi nghĩ đến điều này cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, lúc bốn thanh Địa Ma binh mới xuất thế đã khiến cho toàn bộ Ma giới sôi trào, riêng Dịch An cũng vì bốn thanh Ma binh này mà hưng phấn vô cùng, hắn dường như thấy được tương lai huy hoàng của Vật Hi Đường. Nhưng tiếp theo đó, chính 'Thiên Sứ Cụ Trang' đã khơi lên những dòng chảy ngầm mãnh liệt, khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Mà theo thời gian trôi qua, dòng người tiến vào Bất Chu thành ngày càng nhiều, trong lòng hắn cũng dần bất an hẳn lên. Thang gia lúc trước hung hăng vô cùng, mà bây giờ cũng phải thành thành thật thật lui sang một bên, còn chiến bộ chỉ dám đóng quân ở ngoài thành mà không tiến vào trong.
Bời vì bọn họ cảm nhận được trong dòng người này ít nhất có ba gã cấp Soái, số lượng cường giả cũng không ngừng tăng lên.
Chỉ cần một gã cấp Soái cũng đủ để xóa sổ Bất Chu thành này rồi, rồi nếu hai gã Soái giai mà sống mái với nhau thì phương viên ngàn dặm ở xung quanh sẽ bị san thành bình địa.
Nếu như Soái giai hỗn chiến...
Dịch An không rét mà run!
Lúc trước hắn đã thu được Lam Manh rồi, cho nên hiện tại hắn chỉ muốn sớm đem hai thanh Địa Ma binh để đối lấy Tố Ảnh Hồn Ti Thảo nữa là xong, đề phòng khi cục diện không thể khống chế được nữa.
Hắn lo vì chuyện Tố Ảnh Hồn Ti Thảo sẽ kích thích Đại sư lại bắt đầu luyện chế Địa Ma binh nữa, nên đem cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo trong tay giấu đi, đợi khi nào đổi xong hai thanh Địa Ma binh còn lại thành Tố Ảnh Hồn Ti Thảo nữa thì sẽ đưa tất cả cho Đại sư.
Khi Dịch An đang âu sầu lo lắng thì Tả Mạc lại đưa ra một danh sách tài liệu khác khiến cho sắc mặt hắn chợt biến sắc.
Số lượng tài liệu gấp mười lần lúc trước a!
Với trình độ của Đại sư thì không biết sẽ tạo ra bao nhiêu thanh Địa Ma binh đây? Đại sư điên rồi sao? Lẽ nào hắn muốn luyện chế ra một lượng lớn Địa Ma binh nữa à?
Dịch An đang định đuổi theo khuyên nhủ Tả Mạc thì bị Tằng Liên Nhi ngăn cản lại, sau khi biết Tả Mạc đang luyện chế các thành phần chủ lực của 'Vương Cấm Thương Khung' nên không thể quấy rầy, thế là Dịch An lại đau đầu hơn nữa. Nếu không gặp được Đại sư thì còn nói gì đến chuyện khuyên bảo nữa, mà Đại sư lại yêu cầu hắn dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị những tài liệu ghi trên danh sách này.
Nếu lúc Đại sư xuất quan mà không thấy tài liệu thì không hay chút nào!
Vô luận như thế nào đi nữa thì Dịch An cũng không dám dễ dàng đắc tội với Tả Mạc lúc này.
Cuối cùng Dịch An cũng quyết định... thôi mặc kệ, dù trời có sụp xuống cũng chưa chết ngay đâu mà lo, hiện giờ cứ phục vụ Đại sư cho tốt mới là thượng sách, kế tiếp hắn lập tức quay về Vật Hi Đường rồi phân phó thuộc hạ chuẩn bị tài liệu.
Thế gian chẳng có bức tường nào ngăn được gió, dù sao Vật Hi Đường vốn đang là tiêu điểm quan tâm của mọi người, nên nhất cử nhất động đều gây chú ý cho các thế lực khác, do đó việc bọn họ đang chuẩn bị một lượng lớn tài liệu cũng không giấu được ai.
Đại sư lại muốn luyện chế Địa Ma binh!
Tin tức này được lan nhanh khắp nơi với một tốc độ khó tin.
*
* *
Liên tục phi hành suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng Thiên Không Sa Ngư cũng dừng lại nghỉ ngơi một thời gian, hành khách bên trong đã sớm khó thở đến nỗi không chịu được nữa, tức thì mọi người ào ạt như nước lũ lao nhanh ra bên ngoài để hít thở không khí trong lành.
Đám thương nhân đã sớm chờ sẵn ở đó, lập tức bủa vây tới mời chào vô cùng nhiệt tình.
Vi Thắng vẫn tĩnh bơ len lỏi ra khỏi đám thương nhân đang bao vây xung quanh, sau đó hắn men theo dòng người cẩn thận bám đuôi mấy người phía trước. Trên mặt hắn nhìn không ra chút biểu cảm nào, duy chỉ có cặp mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia hàn mang.
Côn Luân kiếm tu!
Mấy người kia là Côn Luân kiếm tu!
Quả thật Vi Thắng rất nhạy cảm lạ thường đối với việc phân biệt kiếm ý, tuy rằng đám người đối phương che giấu rất kỹ, cơ hồ một chút dấu vết cũng khó thấy, nhưng bọn họ trăm triệu lần cũng không nghĩ tới có người đang dùng tâm cảnh để cảm nhận kiếm ý.
Mới vừa nhận thấy trên người đối phương có kiếm ý của Côn Luân thì trong lòng Vi Thắng lập tức nổi lên sát cơ.
Thực lực mấy người này không tầm thường, ắt hẳn là nội môn đệ tử phái Côn Luân rồi. Có lẽ nội môn đệ tử của Côn Luân xuất hiện nơi đây hẳn là muốn tới Bất Chu thành, vậy mục tiêu bọn họ khẳng định có ảnh hưởng đến Tả Mạc sư đệ.
Trước mắt Vi Thắng kiềm chế sát ý trong lòng, hắn tự nhủ cứ dò xét kĩ càng rồi tính sau.
Chắc chắn Côn Luân tuyệt đối sẽ không vì mấy món Địa Ma binh mà ra tay, nhất định bọn họ có mục đích khác.
*
* *
"Thật sự là một đám quê mùa, chỉ mấy món Địa Ma binh mà đã khiến bọn họ kích động đến như vậy!" Hoa San nhịn không được mà thốt ra với vẻ khinh khi: "Bên trong Sa Ngư gì đâu mà đông người quá trời, vừa hôi hám lại vừa oi bức, chịu hết nỗi rồi!"
Cận Nhiên nghe thế liền an ủi: "Sư muội cố gắng chịu đựng thêm vài ngày nữa đi, đợi sau khi chúng ta đến Bất Chu thành rồi hội hợp với nhóm người Từ sư thúc thì sẽ không phải vất vả như vậy nữa đâu".
"Vì sao đến giờ này mà Đại sư huynh còn chưa tới?" Khi Hoa San nhắc đến Lâm Khiêm thì trong mắt liền hiện ra vẻ ngưỡng mộ: "Nếu Đại sư huynh mà tới đây thì tốt biết mấy, đã lâu chưa gặp lại Đại sư huynh!"
Trong lòng Cận Nhiên cười khổ, rõ ràng hắn thích Hoa San nhưng Hoa San lại ngưỡng mộ Đại sư huynh Lâm Khiêm. Đối với Đại sư huynh mà nói, hắn khó lòng sinh ra tâm trạng đố kị được, bởi vì Đại sư huynh cũng là thần tượng trong lòng hắn, ở trong môn phái cơ hồ hơn một nửa nữ tu đều ngưỡng mộ Đại sư huynh.
Gã trung niên đại hán râu rậm đầy mặt bỗng nhiên mở miệng nói: "Đại sư huynh của các ngươi còn có việc khác cần ưu tiên giải quyết, hắn so với các ngươi còn khổ cực hơn nhiều".
Hai người lập tức ngậm miệng, đại hán này tên Lôi Dịch, chính là sư thúc của bọn họ. Lôi Dịch sư thúc đã bước một chân vào Phản Hư, nếu không phải nhiệm vụ lần này cực kỳ trọng yếu thì môn phái tuyệt đối sẽ không cho Lôi Dịch sư thúc đến đây.
Chớ nhìn Cận Nhiên so với đám người Hoa San đều có tu vi Nguyên Anh mà lầm, qua thật thực lực của Lôi Dịch sư thúc còn mạnh mẽ hơn bọn họ nhiều.
"Đại sư huynh có việc còn trọng yếu hơn nhiệm vụ lần này của chúng ta sao?" Hoa San nhịn không được hỏi.
Trong lòng Cận Nhiên cũng hơi hiếu kỳ, vì hắn biết rõ để hoàn thành nhiệm vụ lần này, môn phái đã xuất động ra hai vị sư thúc Phản Hư kỳ, còn có thêm bảy vị chuẩn Phản Hư kỳ nữa.
Tuy nhiên từ tấm gương trước mắt đoàn Trưởng Lão của Huyền Không tự đã bị diệt sạch, nên bây giờ khiến cho phái Côn Luân không dám sơ suất đối với hành động lần này.
Lôi Dịch nhìn nàng một cái, rồi lạnh lùng nói: "Ngươi quên Môn quy rồi sao? Cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, mà cũng không biết à?"
Sắc mặt Hoa San thoáng chốc liền trắng bệch mà câm như hến.
Cận Nhiên đứng bên cạnh cũng nghiêm sắc mặt lại.
Bỗng nhiên, Lôi Dịch trợn mắt gầm lên: "Bằng hữu ở đằng sau đừng giả thần giả quỷ nữa, mau ra đi".
Vi Thắng từ trong góc khuất mở miệng cười khổ, hắn vốn rất thành kính với Kiếm, hơn nữa qua việc thiết lập kiếm thệ lại càng thấm sâu vào tâm trí nữa, do đó khi nhìn thấy đám Côn Luân kiếm tu này thì trong lòng hắn liền hiện lên kiếm thệ, theo đó sát khí cũng không tự chủ mà lộ cả ra ngoài.
Dù sao đã bị đối phương phát hiện ra rồi, hắn cũng không cần phải ẩn thân nữa mà mang theo thanh Huyết kiếm chậm rãi bước ra.
"Vi Thắng!"
Cận Nhiên vừa thấy rõ người đến là ai liền biến sắc, hắn thất thanh kinh hô lên. Hoa San nghe vậy cũng cực kỳ hoảng sợ, bởi vì trong danh sách truy nã do Côn Luân phát ra thì cái tên Vi Thắng này luôn xếp hạng đầu tiên. Hơn nữa danh tiếng của Vi Thắng đặc biệt vang dội trong những người trẻ tuổi, ngay cả Đại sư huynh Lâm Khiêm đối với người này cũng vô cùng úy kỵ, nên khiến cho rất nhiều đệ tử trong phái không phục.
Vô Không Kiếm Môn?
Đấy là môn phái ở nơi sơn dã hẻo lánh nào? Chưa từng nghe qua!
Nhưng vô luận là xuất phát từ úy kỵ hay lòng hiếu thắng, thì cái tên 'Vi Thắng' này cũng đã rất nổi bật trong thâm tâm đám đệ tử trẻ tuổi ở Côn Luân.
Lúc này Lôi Dịch mới chậm rãi mở miệng: "Nguyên lai ngươi chính là Vi Thắng?"
Thần sắc hắn băng lãnh, ánh mắt toát ra vẻ xem thường như đang nhìn con kiến hôi vậy, sau đó hờ hững thốt ra: "Nếu đã gặp nơi đây thì hiện tại chính là tử kỳ của ngươi rồi".
Vi Thắng nghe vậy lập tức đưa Thí thần Huyết kiếm trong tay lên, trên khuôn mặt lộ ra hàm răng trắng sáng, cất cao giọng nói: "Câu đó cũng là điều ta muốn nói đấy! Các ngươi lên cả đi!"
Cận Nhiên và Hoa San đều ngớ ra, bọn họ không nghĩ đến Vi Thắng lại cuồng vọng như vậy!
Trong mắt Lôi Dịch lóe sát khí rồi hừ lạnh: "Không biết trời cao đất rộng!"
Cũng không thấy hắn lấy ra phi kiếm nào mà tức khắc biến chỉ thành kiếm hướng Vi Thắng đâm tới.
Roẹt.. roẹt...!
Trong nháy mắt, vô số ngân sắc điện xà theo đầu ngón tay hắn quay cuồng hiện ra, điện quang chói mắt khiến người khác nhất thời không thể nhìn thẳng vào. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, lôi điện đã đạt tới cường độ kinh khủng, khiến cho mặt đất dưới chân hắn tan biến thành tro bụi mà không chút tiếng động.
"Lôi!"
Theo một tiếng quát khẽ vang lên, quang mang liền tăng vọt biến khoảng không trước mắt Vi Thắng thành một mảng trắng xóa.
Từng đạo sấm sét ngoằn ngèo không theo một quy tắc nào hết lại to đùng như cánh tay, chợt bắn ra khỏi kiếm chỉ tựa như xé rách không gian mà nhắm hướng thẳng tới Vi Thắng.
Ầm...!
Tiếng lôi âm nặng nề, ầm ầm vang dội bao phủ lấy hai người.
Thật sự không có gì nhanh hơn so với thiểm điện!
Vi Thắng chưa kịp phản ứng thì đạo lôi điện kiếm mang kia đã xuất hiện cách hắn chỉ còn một thước, thậm chí hắn có thể cảm nhận được lực lượng hủy diệt toát ra từ đạo kiếm mang này.
Nếu như bị bắn trúng chắc chắn bản thân mình sẽ hóa thành tro bụi trong nháy mắt a!
Ngay lúc đứng ngay ranh giới giữa Sinh và Tử, bỗng nhiên đầu óc của Vi Thắng lại thanh tỉnh lạ thường, Thí Thần huyết kiếm trong tay dường như cảm nhận được uy hiếp liền tỏa ra Địa Huyết quang một cách mãnh liệt.
Vi Thắng lập tức vung kiếm lên theo bản năng!
Gần đây, cơ thể Vi Thắng đã sinh ra một chút thần lực, ngay lúc này chút thần lực đó men theo linh lực toàn thân mà điên cuồng tràn vào Thí thần Huyết kiếm!