Trong lúc nhất thời, người người cảm thấy bất an.
Mà dưới bầu không khí khẩn trương này, các liên minh do những thế lực lớn hợp thành tự sụp đổ, bọ họ dồn dập lựa chọn khuất phụ, Hạ Tường rất nhanh đạt được mục đích giá của mình.
Hiện tại, chỉ cần bắt được nhóm gia hoả dám nháo loạn kia hắn sẽ đại công cáo thành. Nhìn tu giả che phủ bầu trời trấn Nam Thắng, sự lo lắng trong lòng Hạ Tường biến mất. Tu giả ngoại đường đạt tới một mức độ khủng khiếp, ba ngàn người, trấn Nam Thắng vốn đã bé giờ lại có ba ngàn tu giả bay trên bầu trời giống như một đám mây đen vậy. Hắn thấy với lực lượng khổng lồ như này đủ để quét ngang Tiểu Sơn giới. Nếu như không phải lão tổ đã đích thân ra sách lược bao dưỡng thì hắn đã sớm kiến nghị đem toàn bộ Tiểu Sơn giới nhét vào trong túi Minh Tiêu phái rồi.
Nhưng như bây giờ thì cũng không khác lắm, hắn có chút đắc ý. Hắn phái ra rất nhiều đội để tìm, mọi nơi tìm kiếm mà thấy có đầu mối, bọn họ sẽ dùng lực lượng tuyệt đối đem những tên gia hoả kia băm thây thành vạn mảnh.
Tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức.
Hắn đang nghĩ ngợi, một vị trưởng lão bay tới trước mắt hắn, hưng phấn nói: "Tìm được nhóm người kia rồi! Hai ba trăm người, ở phương bắc, cách đây khoảng hai ngàn dặm, người của chúng ta đang theo dõi bọn họ."
Hạ Tường mừng rỡ nói: Chỉ cần chúng ta có thể tìm được, bọn kia nhất định phải chết. Nhắc nhở trạm canh phía trước tập trung tinh thần, đừng làm mất dấu. Bây giờ đến lượt chúng ta xuất thủ!"
"Ha ha, để cho bọn chúng nhìn thấy sức mạnh của ngoại đường." Vị trưởng lão này cũng cười to nói.
"Tiêu diệt bọn chúng!" Hạ Tường trong lồng ngực hào hùng vạn trượng: "Công đầu cho ngươi khi trở về!" Vị trưởng lão này là đồng minh của hắn.
"Ha ha! Chờ tin tốt của ta đi!" Vị trưởng lão ngạo nghễ cười nói, nói xong liền bay lên trời.
Tu giả khắp bầu trời bắt đầu nhanh chóng tập trung.
Khó chịu giống như Nguỵ Nhiên còn có Niên Lục.
Chân đạp hoa sen ngự phong mà đi, lúc đầu quần áo trắng như tuyết giờ cũng đã có bụi đường bám vào, gương mặt tuấn tú tiêu sái trải qua mười ngày cũng không còn chút phấn chấn nào. Khúc uỷ bên cạnh hắn vẻ mặt cũng khó chịu: "Đám này bám dai như quỷ, thật sự đáng ghét! Mỗi ngày còn tới chào hỏi, quay đi quay lại vẫn là những khuôn mặt già nua, không chút mới mẻ. Nhưng bọn họ cũng không phải dễ đàng a!"
Câu sau cùng tràn ngập cảm khái.
Hắn quay sang, quở trách tu giả bên cạnh: "Tất cả đều tập trung tinh thần cho ta, ai không nghe lời đừng trách phi kiếm của lão tử không nhận người."
Ở bên người hắn, ngoại trừ thủ hạ quen thuộc còn có gần hai trăm tu giả xa lạ. Những tu giả này mỗi người đều đầu to não nhỏ, tinh thần uể oải. Đây là đám tu giả của hai thế lực mà họ mới bắt được. Công tác càn quét do Lôi Bằng, Tông Như cùng hắn đồng thời hoàn thành. Niên Lục vận khí kém cỏi nhất, lúc bốc thăm bị thua, nhiệm vụ chán nhất là dụ địch thì hắn bốc phải.
Những tù binh này nhìn qua linh giáp các loại thập phần chỉnh tề nhưng ngoại trừ linh giáp thì tất cả các phi kiếm pháp bảo đều bị đoạt đi.
Niên Lục cứ như vậy, mang theo một khúc tu giả, kèm hai trăm tên giả, hướng phương bắc bay đi.
Vì không muốn đối phương mất tung tích của mình nên bọn họ phải duy trì tốc độ không nhanh không chậm. Điều phiền muộn nhất chính là bản thân không thể chiến đấu, chỉ không ngừng chạy trốn.
Bi kịch của cuộc sống cũng chỉ có thể mà thôi, Niên Lục tràn ngập bi phẫn nói: "Chậm một chút, chậm một chút, đừng để bọn họ lạc mất."
Dưới chân núi cách trấn Nam Thắng khoảng bốn trăm dặm có một sơn động cực kì bí ẩn.
"Chúng ta rốt cuộc còn chờ cái gì? Mỗi ngày đều thủ ở cái địa phương chim không them ỉa, đến lúc nào mới có thể đánh con mẹ nó một trận chứ!" Lôi Bằng ồm ồm nói.
Không ai để ý đến hắn, Tông Như đang ngồi thiền, Tạ Sơn nhắm mắt dưỡng thần. Các khúc uý khác đều rất thức thời không dám chen vào nói, nhiều lão đại ở đây không tới phiên bọn họ mở miệng.
Ma Phàm có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu, ai bảo người đưa ra chủ ý là hắn, thực sự là phiền toái à, khắp nơi vang lên tiếng: "Nhanh nhanh."
Lôi Bằng cười gian xảo nói: "Bây giờ có trúng gió cũng cảm thấy dễ chịu."
Vài tiếng cười khẽ vang lên, ngay cả Tông Như đang toạ thiền khoé miệng cũng nhếch lên.
Từ lần trước chặn giết đối phương, thừa dịp hỗn loạn bọn họ lặng lẽ tụ họp ẩn nấp đi.
Lần ẩn núp này đã qua bảy ngày. Vận khí của bọn cũng tốt, tìm được một sơn động sâu, thêm chút nguỵ trang liền thành một địa điểm ẩn núp rất tốt. Hơn nữa nơi này cách trấn Nam Thắng quá gần, đối phương cũng không để ý, rất hợp với tiêu chuẩn nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Tạ Sơn bỗng nhiên mở mắt, những người khác nhất thời lộ ra vẻ cảnh giác, Tạ Sơn nhẹ nhàng nói: "Tới rồi."
Cả đám lập tức im lựng, ánh sáng nhàn nhạt trên đỉnh động cũng bị Tạ Sơn phất tay tan biên, sơn động lập tức chìm vào trong hắc ám. Một lát sau, mọi người cảm giác thấy từng đạo thần thức kì dị đảo qua trên người bọn họ.
Mọi người trong lòng không khỏi run lên!
Trấn Nam Thắng lần này đi có ít nhất hai ngàn tu giả trở lên! Bởi vậy có thể thấy, vì tiêu diệt bọn họ, ngoại đường đã dốc hết túi rồi.
Không ai dám động đậy, những dấu hiệu sống trên người bọn họ nhất thời biến mất, hô hấp, tim đập tất cả đều bị đình chỉ, ngay cả nhiệt độ thân thể cũng giảm xuống, bọn họ giống như một đống nham thạch. Pháp quyết tránh né tra xét này chính là do Ma Phàm dạy cho bọn họ, hắn am hiểu nhất chính là ẩn úp.
Nguỵ trang bên ngoài sơn động vì không muốn là địch nhân chú ý, bọn họ không bố trí bất cứ pháp quyết phù trận nào. Phù trận thích hợp nhất cho việc nguỵ trang nhưng với cao thủ mà nói, phù trận do cao thủ bố trí càng thêm dễ thấy.
Bọn họ dùng nham thạch, cây cỏ để nguỵ trang, tận lực giảm thiểu vết tích con người. Còn cố ý bắt mấy con thỏ nuôi thả trong sơn động.
Sơn động ở đây nhiều vô số kể, Ma Phàm khẳng định đối phương sẽ không tới từng sơn động để kiểm tra.
Từng đợt tra xét mất trọn một giờ, Tạ Sơn bao quát được nhiều nhất không khỏi cảm thấy khiếp sợ trước sức mạnh của ngoại đường. theo như thần thức hắn quét qua thì ngưng mạch tam trọng thiên có tận mười tên. Hắn dám khẳng định, toàn bộ Tiểu Sơn giới nhưng mạch tam trọng thiên có tới bảy phần đã được ngoại đường chiêu mộ.
Một ngưng mạch tam trọng thiên không đáng sợ nhưng nếu là mười người, đó là một lực lượng cực lớn. Nếu hắn là người chỉ huy, tuyệt đối sẽ đem mười người này xếp cùng một chỗ. Tu giả cường đại như vậy tập trung sử dụng thì uy lực cực kì đáng sợ, cứng không thể phá. Những tu giả lĩnh ngộ kiếm ý này tại sao lại được xếp cùng một chỗ? Hắn trước đây không hiểu nhưng sau một thời gian theo mẹ trẻ, tự mình cảm thụ uqa hắn cũng biết được chỗ tốt ở trong đó.
Nhưng càng làm hắn cảm thấy bội phục chính là Ma Phàm. Dưới sự kiên trì của Ma Phàm, bọn họ đã đào sâu vào trong sơn động, mặt trên còn dùng nham thạch nguyên khối phong lấp lại, những khối nham thạch dày mười trượng lúc đó làm bọn họ mệt muốn chết. Toàn bộ sơn động được ngăn cách thành hai tầng, những động vật kia sinh hoạt tại tầng trên.
Lúc đó có người rì rầm cho rằng Ma Phàm chuyện bé xé ra to, bây giờ nhìn lại những thứ này đã cứu bọn họ một mạng!
Ma Phàm trong lòng cũng sợ, lúc này nếu như có một chút không ổn, bọn họ liền trở thành cá trong chậu, một người cũng không thể thoát.
Đến tận lúc dò xét biến mất, bọn họ vẫn không dám cử động, tất cả mọi người vừa bị doạ cho một trận.
Qua năm canh giờ, bọn họ mới từ trạng thái giả chết khôi phục lại.
"Ai ya, trận này thật quá khủng khiếp, ít nhất không dưới hai ngàn tu giả!" Lôi Bằng líu lưỡi, sắc mặt có chút trắng bệch.
"Là ba ngàn." Tông Như bỗng nhiên mở miệng: "Còn có mười tên tam trọng thiên."
Sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, trái lại Tạ Sơn có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Tông Như, Tông Như nhạy cảm cảm thấy kinh dị.
"Đề cao chúng ta quá!"
"Ha ha, vừa rồi làm lão tử sợ quá, đến giờ toàn thân như nhũn ra vậy." ...
Đoàn người ồn ào thảo luận, nghĩ có chút kinh sợ nhưng hưng phấn càng nhiều hơn. Ngoại đường phát động nhiều người như vậy đã nói lên sự coi trọng đối với bọn họ. Tại Tiểu Sơn giới, có thể làm ra sự tình như này, ngoại trừ bọn họ cũng không có ai khác. Những người này đa số là kẻ chán sống, những phần tử cuồng chiến như Lôi Bằng không phải là số ít, càng như thế càng thêm mạnh mẽ.
Ma Phàm cũng không như bọn họ điên cuồng, miễn cưỡng bình phục nhịp tim, xoa xoa mồ hôi lạnh, ở hạch tâm lâu như vậy nhưng tình huống mạo hiểm vừa rồi là hắn lầu điên gặp phải.
"Chúng ta có động thủ không?" Lôi Bằng hưng phấn mà xoa xoa tay, hai mắt toả sáng nhìn Ma Phàm.
Ma Phàm miễn cưỡng áp chế ý muốn dùng kiếm chém chết lũ hiếu chiến này, khinh bỉ nói: "Ngươi ngại chết không đủ nhanh sao? Kẻ địch còn chưa đi xa, nếu họ quay trở lại thì chúng ta một người cũng không thể thoát."
Lôi Bằng hiểu rằng cách nói chuyện của mình có đôi chút thô lỗ, nhất là khi nhìn thấy những ánh mắt giống như ngu ngốc đang nhìn hắn, vội vàng cười nói: "Ngươi xem, bị bọn chúng hù doạ đầu óc cũng trở nên ngu ngốc rồi."
"Năm ngày." Đầu óc Ma Phàm một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh: "Chúng ta chỉ cần đợi qua năm ngày, bọn họ sẽ không quay lại, cũng ngoài tầm kiểm soát."
"Chúng ta có năm ngày, dưỡng sức cho tốt, đừng bị đám người kia phát uy mà khiếp sợ." Tạ Sơn cười nói.
Trong sơn động, âm thanh ồn ào biến mất, tất cả mọi người đều kiềm chế hưng phấn trong lòng, đả toạ nhập định. Bọn họ giống như đám thợ săn lão luyện, đang tiến hành chuẩn bị trước khi thu lưới.
Tương Duy tiếp nhận ngọc giản mà thủ hạ đưa tới. Hắn phái thủ hạ am hiểu ẩn nấp, đi theo phía sau đám người Nguỵ Nhiên, cuối cùng cũng biết được sào huyệt ở đâu.
Hắn đảo qua ngọc giản, thân thể cứng đờ.
Hình ảnh trong ngọc giản, trên đỉnh núi, một toà thành màu vàng xanh. Ánh nắng giống như lợi kiếm, xuyên qua mây, rơi xuống thành. Thành nhỏ toả ra kim sắc quang mang nhàn nhạt, giống như như ánh nắng thật ấm áp.
Trái tim Tương Duy giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt trong giây lát, chỉ trong nháy mắt, không đập nữa.
Không biết qua bao lâu, hắn mới hoàn hồn. Thành nhỏ trống không, tu giả không có mấy, máu ở toàn thân tràn lên não, hắn liếc mắt nhìn ra sự quan trọng của thành nhỏ! Đội ngũ hộ tống tù binh đem tù binh ném vào doanh địa sau đó lập tức phản hồi.
Không thể ngăn chặn tham niệm đang tràn ngập từng kẽ chân lông hắn!