Chương 394: Suy Đoán.

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:07:32

Tin tiền tuyến chiến bại truyền tới hậu phương, các giới khiếp sợ. Đây là trận thua đầu tiên, mà yêu tộc gặp phải từ khi phát động chiến tranh, tổn thất nặng nề hơn xa tưởng tượng. Chiến đấu khi trước yêu quân luôn xuôi chèo mát mái. Tu giả không những rời khỏi Đô Thiên Huyết giới còn liên tục mất vài giới. Nhưng tình hình hôm nay xem ra, tu giả chưa tổn thương nguyên khí, bọn họ chỉ tổn thất những môn phái áp đáy, tinh nhuệ chân chính chưa tổn hại chút nào. Lần bại trận này, yêu tộc tổn thất đều là chiến yêu từ Chủng Hồn kỳ trở lên. Cũng là Chủng Hồn kỳ, yêu phổ thông cùng chiến yêu có chênh lệch rất rất lớn. Nếu một chọi một thì không rõ ràng, nhưng trong khi tác chiến tập thể, sẽ lộ ra rõ ràng. Cho dù là quân đoàn địa phương, đều cần trải qua huấn luyện năm năm mới hình thành sức chiến đấu sơ bộ. Huống hồ, quân đoàn Liệt Hỏa còn là quân đoàn chính quy trực thuộc trưởng lão hội. Không ai có thể ngờ, tu giả phản kích lại lợi hại, mãnh liệt, sắc bén như thế. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã như sấm rung chớp giật. Lúc tiền tuyến thế như chẻ tre, bầu không khí ở hậu phương luôn rất nhẹ nhàng. Nhưng khi tin chiến bại truyền về, hậu phương đột nhiên trở nên ngưng trọng. Quân đoàn Liệt Hỏa của đại nhân Viêm Thương vốn nổi danh dũng mãnh, vậy mà toàn diệt, kẻ địch tập trung lực lượng mạnh tới cỡ nào? Yêu tộc lúc này mới nhớ lại, tu giả đã giằng co với họ tại Đô Thiên Huyết Giới ba ngàn năm. Ba ngàn năm, dù cho Đô Thiên Huyết giới không tương thích với việc chiến đấu của tu giả, bọn họ cũng sẽ quen thuộc như sân sau nhà mình. Quang hoa trên tay không ngừng lóe lên, Tả Mạc cẩn thận hết mức. Ba, quang mang vụt tắt. Tả Mạc lắc đầu, vẫn không thành công. Hắn nỗ lực nhớ lại cảm giác khi "Xúc Tri Thủ chưởng" bắt được, mơ hồ có cảm ngộ, nhưng lại khó tả. Hắn biết rõ đây là thứ hắn ngộ ra được, còn chưa khắc sâu, cảm ngộ mơ hồ còn cần tích lũy nhiều hơn. Xem ra phải dành thời gian, đi tìm Tiểu Hồng Hồng. Mạc Như Hỏa đáng thương, cũng là một nhân vật có danh nhưng cả người đỏ bừng, bị Tả Mạc kêu thân mật là Tiểu Hồng Hồng. Nếu hắn nghe thấy tên này, tuyệt đối sẽ lập tức phát điên tại chỗ. Nguyên bản dự tính theo ngục chiến trường tôi luyện yêu thuật của bản thân, thấy không có chút manh mối, Tả Mạc không tính tiếp tục nữa. Chỉ cần không xúc động cuộc chiến phá ngục, xông quan là chuyện thoải mái với hắn. Rất nhanh, hắn đã thu được tư cách tiến vào đệ tam ngục. Nghĩ qua chút, hiện tại thời gian hắn ở tại Thập Chỉ ngục cũng khá dài rồi, xem qua thần thức ấn ký, thấy Thương Trạch cùng Nam Nguyệt đều có, lập tức chạy tới bàn cờ hoang thú. Khi Tả Mạc tìm thấy Thương Trạch và Nam Nguyệt, lập tức nhận ra hai người không vui, đầy vẻ lo lắng. "Sao rồi? xảy ra chuyện gì thế?" Tả Mạc lấy làm kỳ quái hỏi. Thương Trạch trần thuật lại tin tức tiền tuyến chiến bại, Nam Nguyệt đứng bên cũng lộ rõ vẻ lo lắng. Rốt cục bọn họ vẫn sinh hoạt trong yêu giới, yêu quân chiến bại, sinh hoạt của bọn họ sẽ càng kém. Thật vất vả mới thấy được hy vọng, có chờ mong, nếu yêu giới rung chuyển, tổ bị lật nào có trứng lành? Nghe Thương Trạch nói, Tả Mạc ngây ra tại chỗ, chỉ có sự khiếp sợ trong lòng. Rất lâu, hắn mới tỉnh lại. Phản ứng thứ nhất là, làm sao có thể? Hắn tự mình thể hội sự cường đại của yêu quân, Thiên Nguyệt Giới, Tiểu Sơn giới, lần nào tu giả không phải bại lui? Đại môn phái thường ngày nghe thấy yêu quân sắp tới đều chạy bán sống bán chết như chó nhà có tang, đồng loạt lui về Minh Đào giới. Từ đó, Tả Mạc mất hết lòng tin với Côn Lôn, ...Cho Dù bây giờ Chu Tước Doanh cùng Vệ Doanh, trong mắt Tả Mạc cũng không thể mạnh bằng yêu quân tinh nhuệ. Bây giờ Thương Trạch nói, yêu quân bị tu giả đánh bại. Yêu quân cường đại như vậy lại bị đánh bại sao? Còn bị đánh ngay tại cửa nhà mình? Nghe con số thương vong lên tới mười hai nghìn, Tả Mạc không biết nói gì nữa. Nguyên lai tu giả cũng có cường nhân... Hắn hơi không tin, nhưng hắn biết rõ, Thương Trạch cùng Nam Nguyệt tuyệt đối không lừa hắn. Thắng lợi chói mắt như vậy đủ để phá vỡ hình tượng yếu đuối mà các môn phái để lại trong lòng Tả Mạc. Bừng tỉnh cùng kinh sợ, nội tinh của những đại môn phái kia vị tất đã như hắn vẫn tưởng tượng. Thế nhưng trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác cổ quái. Lúc trước tu giả biểu hiện yếu đuối, tại trận thắng này lại chói mắt dị thường. Hai sự tương phản lớn lao, quả thực là một trời một vực, lẽ nào... lẽ nào... Tả Mạc bỗng trợn mắt, đứng nguyên tại chỗ, cảm giác lạnh gáy theo cột sống lao lên. Kỳ binh chế địch? Bốn chữ như tia chớp xẹt qua, xé nát tâm can hắn. Mặt hắn biến ảo. Lấy vài giới, vô số môn phái làm mồi nhử... quá điên cuồng! Hắn hoảng hốt, thất thần, cúi đầu lẩm bẩm. Nếu thực là thế, người bày ra kế hoạch này là kẻ điên! Một kẻ điên không hơn – không kém! Tả Mạc như kẻ mất hồn trở về doanh địa. Bầu trời màu tro không ngừng co rút lại, thân ảnh cự nhân không ngừng thu nhỏ, càng ngày càng rõ. Khi nó hiện ra hoàn chỉnh trước mắt mọi người, doanh địa lại vang lên âm thanh sợ hĩa. Một cự nhân quỷ dị lơ lửng trên không. Thân cao hai mươi trượng, như một ngọn núi nhỏ. Nó có ba đầu, mặt hướng ba phương, mỗi mặt một biểu thái, không giống nhau. Có trợn mắt, có mỉm cười, có trầm tư nhắm mắt. Sáu cánh tay niết pháp ấn, hoặc hai tay chắp lại. Uy nghiêm vô biên như luồng sóng vô hình đánh vào tâm thần mọi người. Nhìn thứ khổng lồ trên trời, Y Chính mặt trắng bệch, mắt trống rỗng, vô ý thức thì thào. "Long Tượng Đạt Già..." Tả Mạc trở lại doanh địa, Tông Như kết đan đã sắp xong. Hắn liếc mắt nhìn phía Tông Như, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ rõ vẻ mừng rỡ. Nhưng rất nhanh, chút vui sướng này lại bị sự lo lắng mãnh liệt nuốt chửng, hắn lại âm trầm, gọi mọi người vào trướng của mình. Không khí doanh địa đầy áp lực, mọi người đều cực kỳ khó coi. Tả Mạc mang tin từ Thập Chỉ Ngục tới làm mọi người đều chấn động, trầm mặc. "Chúng ta là mồi nhử." Công Tôn Sai nheo mắt, gương mặt thẹn thùng lúc này vô cùng lạnh lùng. "Nếu như thật sự là kế hoạch của bọn họ, bọn họ nhất định có kế hoạch tiếp sau đó." Công Tôn Sai nói, giọng hắn lạnh tanh, tựa như một khối băng, con ngươi như thu thủy lúc này đã ngập sát khí: "Người có khí phách lập ra bố cục này, tuyệt đối không chỉ mưu cầu thắng nhỏ như vậy." "Chó chết!" Tạ Sơn rít gào, hai mắt như phun lửa, mặt dữ tợn. Tu giả từ Tiểu Sơn giới thoát ra mắt đều đỏ bừng. Tu giả sống sót thoát ra khỏi địa ngục Tiểu Sơn giới không tới một phần mười. Không ai cảm thụ sâu sắc như bọn họ, mỗi người bọn họ đều bò ra từ đống người chết. Công Tôn Sai đoán, không ai tỏ ra nghi ngờ. Con ngươi đen bóng của Vi Thắng lộ rõ sự manh động, sắc mặt tái mét. Hắn ở cùng Lâm Khiêm, lúc ở kiếm động luôn thấy kỳ quái, hộ vệ của Lâm Khiêm mỗi người đều có thực lực không tầm thường, có thực lực mạnh như vậy, bọn họ sao không phòng thủ Thiên Nguyệt giới? Ngược lại lại hai tay dâng Thiên Nguyệt giới cho yêu quân. Hiện tại đối chiếu hai giai đoạn, hắn mới hiểu ra. Vô cùng tức giận cùng chán ghét đồng thời tràn ngập trong ngực hắn. Kiếm ý cảm ứng, cuồn cuộn không ngừng như muốn phá thể ra. Côn Lôn thống trị Côn Lôn cảnh. Mỗi môn phái đều phải giao thuế cho Côn Lôn. Một phần thu vào của bọn họ đều chảy về Côn Lôn, biến thành tinh thạch, thành tài liệu, để đệ tử Côn Lôn tu luyện, để Côn Lôn tiêu dùng hàng ngày. Thế nhưng... Sát ý trong trướng dày đặc, không khí bị áp súc cực điểm. Tả Mạc luôn bảo trì trầm mặc bỗng ngẩng mặt, tựa như vô sự, lộ ra nụ cười tươi rói: "Mọi người cố gắng tu luyện! Nếu thực là bọn họ làm, he he, tự nhiên có thời điểm tính sổ." "Nhanh lên, Nhanh lên nào!" "Toàn quân tăng tốc! Trong vòng hai mươi tư canh giờ phải tới được phòng tuyến!" Mỗi vị yêu quân đều lộ rõ vẻ uể oải, bọn họ nhận lệnh, vì mau chóng tới Đô Thiên Huyết Giới, bọn họ đã vận dụng tất cả lực lượng. "Tướng quân, chúng ta sắp tiến vào Đô Thiên Huyết Giới." Là quân đoàng trưởng quân đoàn Băng Sương, Lan đang lúc tráng niên, hai mươi năm trước hắn đã là hoàng kim chiến tướng. Hai mươi năm chấp chưởng đầy kinh nghiệm, hắn mơ hồ thấy dấu hiệu đột phá. Là một nhân vật tráng niên thuộc Thủy tộc, hắn gánh vác trách nhiệm, hắn có tương lai rộng mở. Lan tính cẩn thận, phong cách chiến đấu vững vàng, rất ít phạm sai lầm. Lần này trưởng lão hội phái hắn cứu viện, chính hy vọng hắn có thể nhanh chóng ổn định chiến huống, tránh tình thế tan tác. Nhìn chăm chú vào huyết vụ vô biên vô hạn trước mắt, Lan trầm mặc. Đội ngũ cuồn cuộn không ngừng lướt qua bên người hắn, đầu nhập vào huyết vụ mờ mịt. Sĩ quan phụ tá an tĩnh đứng bên người, không lên tiếng quấy rầy. 'Biết rõ lai lịch của Đô Thiên Huyế Giới chứ?' Lan hỏi. Sĩ quan phụ tá cung kính đáp: 'Ba ngàn năm trước, chúng ta chiến bại. Vì có thể chống lại thế tiến công vũ bão của tu giả, tứ đại giới chủ lấy thân mình, lấy bảy giới làm trục, bốn mươi chín tiểu giới làm bình, đặt tên Đô Thiên Huyết Giới." Lan cảm khái nói: 'Đúng thế, chúng ta tiến vào nơi dùng máu thịt mà biến thành, hy vọng nó che chở chúng ta bình yên trở về." Sĩ quan phụ tá kinh ngạc: "Lẽ nào đại nhân không tin vào chúng ta?" "Đối phương tất có hậu bị.' Lan lắc đầu: "Quân đoàn Liệt Hỏa bị diệt, không phải ngẫu nhiên. Một quân đoàn bị diệt, ít nhất.. là một trận chiến đấu trung đẳng, không tập trung lực lượng đầy đủ, đối phương không có khăng năng toàn diệt quân đoàn Liệt Hỏa." Sĩ quan phụ ta lộ rõ vẻ lo lắng, hắn theo đại nhân nhiều năm, cơ hồ đại nhân chưa bao giờ làm việc vô ích. Chú ý tới sĩ quan phụ tá, Lan cười: 'Không cần khẩn trương. Nước tới đất cản, binh tới tướng ngăn, chúng ta cẩn thận một chút là được." 'Vâng, thuộc hạ quá lo lắng rồi." Sĩ quan phụ tá vội đáp. "Cẩn thận là tốt." Lan trầm ngâm, bỗng ngẩng đầu, mắt lộ rõ vẻ kiên định: "Lệnh! Toàn quân tăng tốc! Cần tới phòng tuyến trong vòng mười hai canh giờ." Sĩ quan phụ tá lẫm liệt tuân mệnh: "Rõ!"