Tả Mạc dần dần tỉnh lại, đầu vẫn đau nhức, nhưng so với lúc trước toàn thân như bị chém đứt, đã giảm hơn rất nhiều.
Nhớ tới chuyện xảy ra trước hôn mê, hắn biến sắc.
Hắn vốn là người tâm tư cẩn mật, đầu óc vừa thanh tỉnh, suy nghĩ vô cùng rõ ràng, tiền nhân hậu quả đều rất nhanh thông suốt. Cơ hồ không cần suy nghĩ, nhất định là hạt bồ công anh đen kia làm trò quỷ.
Phóng kiếm khí là nó, sau đó uy hiếp mình cũng là nó.
Nghĩ tới đây, Tả Mạc tức thì nộ hỏa trùng thiên.
Thế nào mà lại rơi lên đầu ta, quả thực là không muốn sống!
Hắn đột nhiên nghĩ tới tựa hồ mình nghe thấy cái gì đó trước lúc hôn mê, sắc mặt khẽ biến. Chẳng lẽ mình kiên trì không nổi, khuất phục sao?
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng trầm tĩnh tâm thần, tiến vào trong ý thức hải của mình.
Vừa tiến vào ý thức hải, hắn liền ngây dại.
Gò núi phập phồng, cổ mộc um tùm liên miên thành quần, thảm cỏ xanh biếc, từng phiến từng phiến. Hoa dại điểm điểm lẫn trong cỏ dại, tăng thêm vài phần sinh động.
Như đi vào trong rừng núi.
Trước kia ý thức hải của mình chỉ là một khoảng không, nào có họa diện sinh cơ dào dạt thế này...
Tả Mạc ngẩn người đứng tại chỗ, cảnh vật trước mắt, xa xa vượt quá phạm vi lý giải của hắn.
Sững sờ đứng trên đất, bàn chân cảm thụ sự mềm mại của cỏ truyền tới, mùi cỏ xanh bay vào mũi thoang thoảng. Tả Mạc hoảng hốt, hắn chỉ là một tu giả cấp thấp luyện khí kỳ tầng thứ tám.
Khi hắn nhìn thấy một gò núi trọc lốc không cây cối, hắn lập tức thoát ra khỏi hoảng hốt, tâm trí trở về.
Co giò chạy tới nơi gò núi.
Trên gò núi, một thanh niên áo đen đang ngồi trên bia đá, mây đen lượn lờ, một tay đặt trên đùi, một tay chống cằm, vẻ mặt vô cùng thích ý.
Đợi lúc tới gần, Tả Mạc nhìn rõ hình dạng nam tử áo đen.
Gương mặt hoàn mỹ.
Tả Mạc trước nay không nghĩ tới, nam nhân lại có vẻ ngoài tuấn mỹ tới vậy. Khuôn mặt trung tính, sống mũi cao, đầu tóc đen bóng che khuất mắt trái, mắt phải hẹp dài như đao, tròng mắt đỏ thẫm sâu kín như vực máu sâu không thấy đáy, môi bạc mà dày mang theo những đường cong tà dị. Nơi hai dái tai được khảm tinh thể nhỏ hình lục lăng đỏ thẫm, áo đen mềm mại trơn nhẵn, giống như tóc trên đầu hắn, nổi lên ánh sáng đen bóng, dán lên người hắn lộ ra sự mị hoặc quỷ dị.
Một lúc lâu Tả Mạc ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, không biết nói cái gì. Hắn chỉ là một đệ tử của tiểu môn phái phổ thông tới mức không thể phổ thông hơn, khi nào thì gặp qua nhân vật xuất chúng như thế?
"Ta tên Bồ." Thanh âm nhu mỹ vui tai, hắn nâng cằm, hứng thú nhìn Tả Mạc, đường cong trên khóe miệng càng lộ rõ: "Ngươi tên là gì?"
"Tả Mạc." Hắn ngây ngốc đáp lời, mình đang ở trong mộng. Bồ chỉ tùy ý ngồi đây, nhưng quang mang trong ý thức hải như bị hắn hút đi. Trong số các nữ đệ tử ở sườn đông, không ai có thể đẹp như Bồ.
Nam nhân đẹp tới mức này, có lẽ nên khóc.
Suy nghĩ này nảy sinh, Tả Mạc cũng tỉnh lại. Khí chất kinh diễm đầy mị hoặc của Bồ làm cách nghĩ không đầu không đuôi của hắn bị đánh tan thành vụn phấn.
Tựa hồ chú ý thấy Tả Mạc tỉnh lại, Bồ cười khẽ, cũng không có gì không vui, vẫn dùng thanh âm như tiếng đàn: "Xem ra chúng ta cần ở chung một thời gian dài, chẳng qua ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ rất thoải mái. A, đúng rồi, cái này cho ngươi."
Bồ tiện tay ném cho Tả Mạc một quang cầu, trên bề mặt quang cầu phủ đầy phù hiệu lưu chuyển.
"Đây là cái gì?" Tả Mạc chú ý tiếp nhận quang cầu.
Oanh!
Hắn như bị sét đánh, thân thể cứng đờ, trong đầu hiện lên vô số tự phù, liên tục chuyển động.
"Thai tức luyện thần, chỉ là chút tiểu xảo, có thể tu phục thần thức, coi như lễ gặp mặt." Ngữ khí của Bồ vẫn lười nhác: "Tuy ta muốn ăn không ở không, nhưng lại không có biện pháp. Ai kêu ý thức hải của ngươi cách tan vỡ chỉ chút ít, sớm tu bổ tốt ý thức hải, miễn ta phải tìm chỗ khác."
Hắn ưu nhã vẫy vẫy tay, Tả Mạc nguyên đang đứng ngẩn người tại chỗ, chợt mở mắt ra đã phát hiện mình đã rời khỏi ý thức hải.
Hắn hốt nhiên sợ hãi, Bồ tựa hồ còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng. Loại người ở trong ý thức hải mà không chịu khống chế, không phải, là hắn khống chế ý thức hải của mình. Tả Mạc có được thai tức luyện thần cũng không có chút nào vui sướng, cảm giác sợ hãi như độc xà bò ra khắp cơ thể.
Khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cố gằng đè ép sự sợ hãi trong lòng, hắn suy nghĩ biện pháp.
Bẩm báo sư môn?
Trong hai năm, hắn tổng cộng chỉ gặp qua chưởng môn một lần, cũng là lần chưởng môn nhặt hắn về, lần hắn mở mắt. Còn về các sư thúc cùng trưởng lão khác, hắn một lần chưa thấy.
Hắn lo lắng suy đoán một ý khác.
Hắn rất hoài nghi, Bồ rất có thể là yêu ma!
Yêu ma xinh đẹp như vậy, hắn có chút không tin nổi, nhưng không biết vì sao, chút hoài nghi như giòi bọ trong xương tủy, vững vàng cắm chân trong não, làm đủ cách cũng không xua tan.
Tả Mạc chưa từng gặp qua yêu ma, tất cả khái niệm về yêu ma, đều là có từ âm khuê. Tựa hồ nhắc tới yêu ma, liền là giết chóc, là tử vong cùng máu chảy. Nhưng yêu ma cùng tu giả là thiên địch, hắn rất rõ ràng. Tiêu diệt yêu ma là nghĩa vụ của mỗi tu giả, vô luận là tu giả ở đâu.
Nhưng mà, Tả Mạc chỉ là một tu giả nhập môn vừa bước vào luyện khí kỳ tầng tám, đừng nói tiêu diệt yêu ma, dù là yêu ma cũng chả thèm tiêu diệt hắn.
Càng khiến hắn bận tâm là, một khi người khác biết trong cơ thể hắn có yêu ma, mình khẳng định bị trừ ma vệ đạo, ngay cả bã cũng không còn. Trong mắt tu giả cao cấp, hắn chỉ là một tu giả luyện khí tầng tám, ngay cả pháo hôi cũng không đủ tư cách.
Nói không chừng, còn ném mình vào lò luyện đan, luyện chung với một ít yêu ma...
Hắn không khỏi run lẩy bẩy, tim đập thình thịch, vội vàng đình chỉ những suy đoán đáng sợ.
Hoảng hốt, liên tiếp hai ngày, Tả Mạc tựa hồ như không ở nhân gian.
Thai tức luyện thần tự nhiên phải luyện, nếu không, Bồ yêu còn chưa giết làm hắn tan rã, hắn đã tự tàn. Bồ yêu là lần nữa Tả Mạc định nghĩa Bồ, không quản hắn có phải là yêu hay không, chỉ bằng cái bề ngoài của hắn, cũng đạt được chữ yêu này.
Hiệu quả rất tốt, mấy ngày nay, thần thức đã khỏi hơn nửa, nhưng Tả Mạc lại không chút cảm kích Bồ yêu. Bởi vì hắn nhớ, thần thức của mình bị thương là do Bồ yêu làm trò.
Mấy ngày này, hắn không có đi ý thức hải nữa.
Nếu không nói lần đầu gặp mặt, Bồ yêu lưu lại cho Tả Mạc ấn tượng sâu nhất là vẻ yêu dị, vậy hiện tại, yêu dị đã chuyển thành tà ác.
Thằng này rốt cục muốn làm gì?
Đây mới là căn nguyên sợ hãi chân chính.
Tả Mạc rất nhanh phát hiện, sinh hoạt của mình trở nên hỏng bét. Đối với một tu giả lập chí làm linh thực phu, sinh hoạt mới là trọng yếu nhất.
Hắn quyết định cùng Bồ yêu đàm phán.
Vẫn như lần đầu, Bồ an nhàn ngồi trên bia đá, vẫn quần áo đen. Nhìn tới Tả Mạc, hắn cười. Mặt cười nhưng mây đen lượn lờ, khiến hắn càng lộ vẻ tà ác. Suy đoán Bồ là yêu ma là phun ra.
Tả Mạc thầm run, hắn không thiếu dũng khí, nhưng trong tình thế đối phương khống chế tuyệt đối, hành động ngu xuẩn biểu hiện dũng khí, hắn tuyệt không làm. Hắn đột nhiên chú ý tới bia đá dưới thân Bồ, bia đá cao nửa người, chung quanh mây đen lượn lờ, nhìn lướt trên bia đá, hắn không khỏi ngưng trệ.
Mộ!
Đây là ngôi mộ!
Không phải bia đá! Là bia mộ!
Hắn lập tức bị dọa nhảy dựng lên, tim đập nhanh.
"Sao? Muốn tìm ta tán gẫu sao?" Thanh âm lười nhác uể oải, cũng không biết có phải mộ bia làm trò quỷ, Tả Mạc cảm giác thanh âm của Bồ lộ ra một luồng hơi lạnh, dễ dàng xâm nhập vào tâm lý người khác.
Tả Mạc bình phục tâm tình, mặt lộ nụ cười: "Đại ca, ngài xem, ta tu vi thấp như vậy, toàn thân gầy trơ xương cốt, cũng không mấy cân thịt, ăn không ngon."
"Ăn?" Bồ đột nhiên cười, mắt phải đỏ lòm mở ra, nhởn nhơ nói: "Nói tới thịt người ăn ngon, a, có chút xa xưa. Thịt người ngon, có không ít yêu cầu, thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi là ngon nhất, thịt non xương xốp, khách khách."
Đầu lưỡi đỏ liếm liếm môi, như nhớ lại mùi vị.
Tả Mạc thấy vậy bị dọa nhảy dựng, hắn miễn cưỡng cười nói: "Đúng a, đúng a, ngài thấy có nên đổi người không?"
"Đổi người?" Bồ nghiêng đầu, coi chừng Tả Mạc: "Làm sao? Ngươi không thích sao? Cảm thấy ta chiếm chỗ của ngươi sao?"
Bị mắt phải đỏ lòm của hồng nhìn chằm chằm, Tả Mạc rợn tóc gáy, xua tay lia lịa: "Không có, không có! Đây là vinh hạnh của ta! Vinh hạnh!"
Tựa hồ Tả Mạc đáp lời rất hợp ý hắn, Bồ thu hồi ánh mắt, lại khép lại, chậm rãi nói: "Trong lứa thế hệ ngươi có mấy Kim Đan kỳ? Mười sao?"
Tả Mạc lắc đầu.
"Tám ?"
Tả Mạc tiếp tục lắc đầu.
"Năm?"
Tả Mạc cuối cùng không nhịn được nữa, hắn cảm giác đối phương đang trêu đùa hắn: "Một cái đều không có. Trong sư huynh đồng bối, tu vi cao nhất là trúc cơ mạt kỳ."
Mắt phải khép hờ của Bồ lại mở mắt, vẻ sửng sốt khiến Mạc Tà rất đắc ý.
Một lát sau, Bồ lắc đầu than thở; "Khó trách ngươi nát như vậy."
Tả Mạc thiếu chút hộc máu.
Bồ mở mắt, ánh mắt lại rơi trên thân Tả Mạc, đánh giá một phen, tay chống cằm, từng chữ từng chữ nói ra: "Thân thể quả thật quá yếu, ooh?"
Đối phương như đang xem xét một vật phẩm cùng bình luận, khiến Mạc ta rất không sảng khoái là câu "ooh" của Bồ khiến hắn rung động.
"Có chuyện gì sao?" Hắn gấp gáp hỏi lại. Hắn biết thân thể mình không bình thường, mặt cứng ngắc như cương thi, mộng vô số lần xuất hiện, giống như một thứ gì đó ngáng trong lòng hắn.
Bồ ngẩng đầu, tóc trên trán cơ hồ che khuất nửa bên mặt gã, mắt phải không bị ngăn mở, con mắt đỏ lòm nhìn khuôn mặt Tả Mạc, khóe miệng nhếch lên: "Không có gì."
"Tốt rồi, ngươi tuy nát vụn, nhưng cũng không nát tới loại không thể cứu." Bồ lại khôi phục ngữ khí lười nhác của mình.
"Ta muốn hỏi là..." Tả Mạc quyết định cùng Bồ lật bài, hắn muốn làm rõ, Bồ rốt cục muốn làm gì.
"A, đúng rồi." Bồ cắt lời Tả Mạc, gã nheo mắt phải đỏ lòm, miệng nhếch lên: "Thai tức luyện thần bắt đầu luyện rồi chứ. Thế nào, hiệu quả tốt chứ? Thiếu chút quên nói cho người, thai tức luyện thần, tốt là tốt, nhưng có một bệnh nhỏ."
Tả Mạng chấn động, hắn có dự cảm không hay.
"Thai tức luyện thần một khi bắt đầu luyện, không thể ngừng, nghe nói, ba tháng không luyện đến nhất thai tức (một hơi), sẽ có chút vấn đề."
Gã phất tay, năm ngón tay mở ra, khóe miệng nhô cao, con mắt đỏ tươi càng diễm lệ: "Kỳ thực chỉ là một chút đau đớn do huyết mạch nghịch lưu thôi. A, ngươi biết không, trước kia ta có một bằng hữu rất có sáng kiến, y chưởng quản hình ngục."
Bồ như đang kể chuyện, rủ rỉ nói.
"Có một lần, y gặp một tên rất ương ngạnh. Y dùng tất cả biện pháp, đều không mở được miệng tên kia. Y liền cầu ta bộ tâm pháp này, phái một thủ hạ ngụy trang thành phạm nhân, tiếp cận tên kia. Sau đó, thông qua miệng của thủ hạ, đem bộ pháp quyết này truyền thụ cho gã. A, ngươi biết không, ta đến này vẫn rất bội phục y, có sáng ý, lại có nhẫn nại."
Gã hưng phấn nói: "Đáng tiếc tên phạm nhân kia thiên phú kém, ba tháng, vẫn không luyện được một hơi, a, ta vẫn cảm thấy, khẳng định là bằng hữu của ta cố ý giấu một hai câu."
"Sau thì sao?" Tả Mạc run rẩy hỏi.
"Sau đó?" Bồ càng cười vui vẻ: "Ba tháng lẻ một ngày, bằng hữu của ta mềm lòng, không có giết gã. Một hơi giam liền ba tháng, mỗi ngày gã đều cầu bằng hữu của ta giết gã. Nghe tiếng kêu rên uyển chuyển, là hưởng thụ cỡ nào nha. Nghe nói lúc gã chết, ôi, hồn phách như pháo hoa nổ tung, cực kỳ đẹp."
Hàn khí lạnh lẽo theo xương cốt lan ra toàn thân Tả Mạc.
Thần kinh đáng thương của hắn như lò xo bi nén tới cực hạn, lửa giận ứ đọng, oanh một chút phát nổ, hắn đương trường mất đi lí trí, gào théo lao tới Bồ.
"Ngươi, tên biến thái nhân yêu! Ông liều mạng với mày!"