Chương 266: Một Chút Thu Hoạch.

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:07:15

Bùn mà tháp nhỏ phun ra là vật chất ngoài ngũ hành, chim ngốc nuốt nhiều vậy chẳng biết sẽ sinh ra biến hóa gì, miễn đừng xảy ra chuyện là tốt lắm rồi. Trong lòng hắn rất lo lắng, chim ngốc là linh thú đầu tiên theo hắn, cảm tình sâu đậm. Tuy thường ngày như một con ngốc khôi hài, lại thích sĩ diện, chỉ hé nửa con mắt nhìn người, nhưng nhớ lại lần mình bị thương, chim ngốc đã kiệt lực đưa mình trở về, trong lòng hắn cũng có phần cảm động. Bỗng nhiên một đạo kiếm quang cực nhỏ thoáng hiện cách hắn khoảng hai mươi dặm. Tả Mạc hơi ngạc nhiên, vận khí của mình tối nay xen ra cũng không kém như mình tưởng. Bay giữa buổi tối vẫn gặp phải kiếm tu khác, đây là chuyện cần bao nhiêu vận khí? Nhất là hiện giờ ở Tiểu Sơn giới nhân loại hiếm hoi, tu giả không còn tới một phần mười, không ngờ chỉ trong một đêm mình lại gặp liền hai tốp. Hắn đang muốn tiến tới tìm hiểu, hỏi thăm đối phương có thấy chim ngốc không, không ngờ kiếm quang đối phương gập lại, trực tiếp bay về phía hắn. Tả Mạc thấy vậy dứt khoát đứng lại tại chỗ, đợi đối phương tới. Khi đối phương bay lại gần Tả Mạc mới nhìn rõ, người tới là một tu giả còn khá trẻ, mới khoảng hai mươi tuổi, linh giáp trên người tỏa sáng rực rỡ, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Chân y đạp một thanh phi kiếm hình dáng như linh xà, ngự phong bay tới, tiêu sái vô song. Thấy vẻ mặt đối phương cao ngạo, trong lòng Tả Mạc đã thầm mắng, song không đợi hắn mở miệng đã nghe thấy tiếng đối phương rầy la: "Này, có biết pháp quyết ngũ hành không?" Trong lòng Tả Mạc lập tức khó chịu, trán không tự chủ mà nhăn lại, thầm suy đoán, người này hẳn là đệ tử rời môn phái đi lịch lãm. Ra thế giới bên ngoài, chỉ riêng loại ngữ khí cuồng vọng ngang ngược kiêu ngạo này đã đủ cho hắn chết không biết bao nhiêu lần rồi. "Hơi biết." Tả Mạc còn định hỏi chuyện chim ngốc bèn cố nhịn. Người nọ đôi mắt sáng ngời: "Đi theo ta!" Nói xong xoay người muốn rời đi. Tả Mạc sờ sờ mũi, con chim ngốc này chui từ đâu ra? Ặc, không không không! Nếu chim ngốc biết mình cùng biệt danh với tên này nhất định sẽ xấu hổ gần chết, đập đầu vào đậu hũ chết mất! Đối phương không biết trời cao đất rộng khiến Tả Mạc không biết nói gì. Trong lòng hắn máy động, Tiểu Sơn giới sao còn kẻ sống ngang ngược như vậy? Trong suy nghĩ của hắn chỉ còn một nơi duy nhất có, Minh Tiêu phái! Chỉ có Minh Tiêu phái mới có thể còn đệ tử không biết thế sự như vậy! "Ngươi là đệ tử của Minh Tiêu phái?" Tả Mạc nghiêng đầu hỏi. "Ha ha, ngươi cũng biết ta là người của Minh Tiêu phái à! Đã biết vậy thì ngoan ngoãn nghe lời đi! Đến lúc đó nếu ta vui vẻ ngươi sẽ có chút lợi lộc. Còn nếu chọc giận ta, hừ, Tiểu Sơn giới có lớn hơn cũng chẳng có chỗ cho ngươi dung thân." Đối phương xoay người ngạo nghễ nói. Quả nhiên oan gia ngõ hẹp! Đã biết đối phương là đệ tử của Minh Tiêu phái, Tả Mạc không chút cố kỵ. Khẽ lật tay, trên tay thêm một thanh phi kiếm. Chuôi phi kiếm này toàn thân xanh đậm, nhìn qua như có gợn sóng lưu chuyển, linh động dị thường. Phi kiếm này có tên là U Thủy, tam phẩm đỉnh cấp, cao cấp hơn Trích Thủy kiếm của Tả Mạc hồi trước một bậc. Pháp bảo thu được, Tả Mạc chỉ chọn những thứ thích hợp hoặc hữu dụng, để trong nhẫn của mình. Trong nhẫn của hắn giờ chất đống đầy pháp bảo tinh phẩm và một số tài liệu quý hiếm. Chuôi kiếm U Thủy này tuy chỉ cấp ba nhưng toàn thân do Bích U thủy tế luyện thành, lực lượng hành thủy vô cùng tinh thuần, là đỉnh cấp trong số pháp bảo tam phẩm. U Thủy kiếm vào tay, Tả Mạc như đạp lên mặt đất, ba ba ba, từng bước liên tiếp, nơi bàn chân hắn tiếp xúc với không khí, khí kình tỏa khắp bốn phương! Đối mặt với tu giả ngưng mạch Tả Mạc không hề sợ hãi, khi hắn còn trúc cơ kỳ đã đánh bại tu giả ngưng mạch, giờ đột phá ngưng mạch lòng tin càng tăng tiến nhiều. Huống chi thời gian này đối thủ trong tâm trí hắn là Minh Tiêu lão tổ. So sánh với kim đan, ngưng mạch tam trọng thiên cũng chẳng hề đáng sợ. Vừa ra tay đã là Ly Thủy Phần Thiên! Trong giây lát, thân kiếm U Thủy đã tràn đầy ngọn lửa hình giọt nước. Những ngọn lửa trong suốt này tựa như một khối thủy tinh sống động không ngừng phun ra nuốt vào, như vật sống vậy! Khác với ngọn lửa dài tới mấy trượng trước đây, ngọn lửa hình nước trên thân kiếm giờ chỉ khoảng một thước, yên tĩnh lạ thường. Điều này cũng đồng nghĩa với kiếm ý của Tả Mạc càng thêm ngưng tụ, tiến bộ thêm một bậc. Ly Thủy Kiếm Quyết tuy chỉ là kiếm quyết cấp ba, nhưng Tả Mạc đã lĩnh ngộ kiếm ý, hắn sẽ kiên trì đi trên con đường này. Tiếp tục rèn luyện kiếm ý, thôi diễn biến hóa, thậm chí có thể sáng tạo thêm kiếm chiêu mới. Tả Mạc cũng không ngờ tới trong số vài loại kiếm ý, hắn thể ngộ sâu nhất không phải Băng Ly kiếm ý mà là Ly Thủy kiếm ý. Cho dù là kiếm quyết cấp ba nhưng trong tay hắn lại có thêm những biến hóa khác. Tựa như hạ bút thành văn, không chút trở ngại, vỡ thành vô số tàn ảnh, thủy kiếm u hỏa trên tay! Nhẹ nhàng chém về phía trước! Không còn vẻ hung dữ như trước, không có kiếm ý tỏa khắp bốn phương, không có tiếng gió rít gào như trước! Nhẹ nhành như nước, sáng rực như lửa! Một luồng quang hoa tong vắt như lụa, cứ như vậy, nhẹ nhàng yếu ớt, tựa như một đóa hoa lửa không bắt mắt chợt lóe lên. Đệ tử Minh Tiêu phái sắc mặt đại biến, tức giận quát lớn: "To gan! Ngươi dám..." Thanh âm quàng quạc bỗng ngưng bặt, sắc mặt hắn đại biến, một luồng kiếm ý như ngưng thành thực chất đã khóa chặt lấy hắn! Kiếm ý! Không ngờ là một cao thủ lĩnh ngộ kiếm ý! Minh Tiêu phái cũng là môn phái kiếm tu, hắn tất nhiên hiểu rõ lợi hại, biết mình lần này đụng phải tấm sắt rồi. Trong hàng đệ tử của Minh Tiêu phái cũng chỉ có ba sư huynh lĩnh ngộ được kiếm ý, không ngờ mình tùy tiện đi đường lại gặp phải một kẻ! Trong lòng hắn cực kỳ hối hận, nội bộ phái Minh Tiêu cũng cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, sự mạnh mẽ của các sư huynh đã sớm in sâu trong lòng hắn! Cắn răng một cái, hai tay vung lên, một luồng sáng tinh tế bắn thẳng về phía Tả mạc! "Ồ!" Giữa không trung, thân hình Tả Mạc không thay đổi, cổ tay khẽ rung lên mang theo một luồng lửa hình tròn! Luồng lửa yếu ớt như một cái lưới lớn cuốn lấy luồng sáng kia. Thân hình Tả Mạc ngừng lại, tay quơ một cái vào hư không, ngọn lửa trong suốt bao phủ lấy điểm sáng này, chậm rãi bay về trước mặt hắn. "Tiêu Trần Sa!" Ánh mắt Tả Mạc đột nhiên sáng ngời, lập tức không chần chờ, há miệng phun ra một luồng lửa vàng òng thuần khiết, là hỏa kim ô! Hỏa kim ô vừa xuất hiện Tả Mạc đã tán đi kiếm ý, ngọn lửa trong suốt yếu ớt hóa thành vô số hơi nước, tiên tán trong không trung. Hỏa kim ô phần phật vẽ thành một luồng sáng, cuốn lấy điểm sáng kia. "Hỏa kim ô!" Sắc mặt đệ tử Minh Tiêu phái không còn chút máu, giọng hét run rẩy kinh động. Hỏa kim ô cuốn lấy Tiêu Trần Sa, Tả Mạc không khỏi lắc đầu, đúng là phá đồ tốt! Tiêu Trần Sa là tinh hoa hành thổ, chỗ Tiêu Trần Sa lớn cỡ hạt cát này đã nặng tám trăm cân rồi! Chí bảo hành thổ như vậy mà thủ pháp tế luyện lại vô cùng thô kệch, điều này khiến Tả Mạc đã quen tính toán tỉ mỉ lúc nhìn thấy cũng đau lòng không thôi. Hỏa kim ô không chút tốn sức xóa bỏ phù trận trên hạt Tiêu Trần Sa, hạt Tiêu Trần Sa này cũng lộ ra hình dạng vốn có của nó. Vuông vắn, đây là một hình lập phương tiêu chuẩn màu vàng sẫm. Khi hạ xuống lòng bàn tay, Tả Mạc chỉ cảm thấy tay trầm xuống, suýt nữa tuột. Nặng thật! Một luồng khí tức hành thổ tràn ngập, Tả Mạc đột nhiên cảm thấy như mình bị đặt trong một nơi dầy đặc cát bụi. Đồ tốt! Tả Mạc hết sức vui mừng, lập tức nhét nó vào trong nhẫn. Hạt Tiêu Trần Sa này tuy nhỏ nhưng là một tài liệu cấp bốn hiếm có, nếu tế luyện đúng phương pháp chắc chắn sẽ có thêm một pháp bảo tốt! Tên đệ tử Minh Tiêu kia há hốc mồm, hạt Tiêu Trần Sa này là pháp bảo cứu mạng của hắn không ngờ lại bị đối phương nhẹ nhàng thu lại như vậy, lập tức khiến hắn kinh hãi ngây ngốc! Một lúc sau hắn mới phản ứng lại, chỉ vào Tả Mạc mắng: : "Ngươi ngươi ngươi..." "Ngươi" nửa ngày, Tả Mạc cũng không nghe được câu dưới, cười he he, từ trên nhìn xuống đối phương: "Thực không nhìn ra, nhà ngươi cũng có dầu mỡ!" "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Đệ tử Minh Tiêu thấy Tả Mạc dùng ánh mắt tham lam nhìn mình, càng thêm kinh hãi. "Không muốn làm gì, he he, đồ tốt phải chia cho mọi người một chút chứ!" Tả Mạc cười he he trả lời, trên tay xuất hiện thêm bảy tám sợi dây đỏ thẫm, mỗi sợi lớn cỡ chiếc đũa. "Khốn Tiên thằng!" Đệ tử Minh Tiêu suýt nữa ngất xỉu. Xuất thân từ đại phái như Minh Tiêu, những mặt khác không biết nhưng ánh mắt tuyệt đối mạnh hơn đệ tử môn phái nhỏ nhiều lắm. Cái bó hồng hồng trên tay Tả Mạc kia, tất cả đều là thừng khốn tiên! Thừng khốn tiên là tên gọi chung cho một loại pháp bảo, công dụng của chúng rất đơn giản, chỉ có thể dùng để trói kẻ địch. Ấn tượng duy nhất của hắn đối với thừng khốn tiên là giá trị không nhỏ! Để trói kẻ địch, phần lớn thừng khốn tiên được làm từ một số tài liệu khó tổn hại bởi phi kiếm, thông qua luyện hóa rồi bện thành, như vậy mới có thể bảo đảm chúng đủ dai, không bị kẻ địch chém đứt. Hắn chưa từng thấy ai tiện tay lấy ra tới bảy tám sợi thừng khốn tiên. Hắn càng không nghĩ tới sẽ có ngày mình phải đối mặt với bảy tám sợ thừng khốn tiên! "Ồ, đúng là biết hàng!" Tả Mạc đáp lại, động tác trên tay không chậm, tám sợ khốn tiên thằng vù vù bay ra. Sau khi rời khỏi tay, thừng khốn tiên lập tức đón gió lớn lên, dài tới mười trượng! Tám sợi thừng khốn tiên tạo thành cảnh tượng đồ sộ trên bầu trời. Đối phương căn bản không có chỗ nào để trốn, mới chống đỡ hai cái đã bị trói chặt. Nhưng khi Tả Mạc thấy thừng khốn tiên trói vòng trong vòng ngoài tới bảy tám tầng, tạo thành một quả trứng bằng dây thừng, căn bản không thấy bóng người đâu cũng trợn mắt, vội vã thu lại những sợi dư thừa, chỉ để lại một sợi. Lại nhìn lại, tên đệ tử Minh Tiêu kia đã ngất xỉu. Bất quá hai mắt hắn cũng lập tức sáng rực, đây cũng là chiến thuật không tồi! Thừng khốn tiên là pháp bảo cấp ba, công dụng chỉ có một, giá cả đắt đỏ, trước đây hắn cũng chẳng để ý, chỉ cảm thấy rất thú vị nên mới bỏ vào trong nhẫn của mình. Cảnh tượng vừa rồi lập tức khiến hắn hiểu được điểm lợi hại của chiêu này. Một sợi thừng khốn tiên đương nhiên không đủ uy lực, đối phương có thể trốn cũng có thể kháng cự, song thừng khốn tiên cũng có chỗ tốt – không cần điều khiển nhiều. Mỗi sợi khốn tiên thằng sau khi truyền linh lực dài tới mười trượng! Tám sợi dây mười trượng cũng đủ tạo thành một cái lưới dày giữa không trung! Muốn tránh cũng chẳng được, ngăn cản cũng không! Nếu mình đối diện với cái lưới này, hắn cũng không khỏi sợ run người... Vừa nghĩ tới chiến thuật mới, tâm tình Tả Mạc tốt hơn nhiều, lại nhìn tới đệ tử phái Minh Tiêu bị trói thành cái bánh chưng, tâm tình Tả Mạc càng thêm sung sướng. Quả nhiên nên ra ngoài! Không ra khỏi cửa sao có thu hoạch! Vẫy tay một cái, đệ tử phái Minh Tiêu đã bị trói chặt liền bay tới trước mặt hắn. Tả Mạc hừ hừ cười nhỏ, bắt đầu từ từ cướp bóc. Không có nhẫn... Vậy thì lột quần áo, à không, là lột linh giáp...