Chương 839: Lý do chiến đấu
"Ta là Vương của Mạc Vân Hải!"...
"Ta là Vương của Mạc Vân Hải!"
Thanh âm ấy vang khắp bầu trời nhưng Đại trưởng lão vẫn chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này trong lòng Đại trưởng lão dậy lên cảm giác kích động khó tả. Sau khi bước vào Thần chi lĩnh vực, lão có cảm giác như đang nắm cả thiên địa trong tay, cái cảm giác không thể miêu tả bằng lời này đang không ngừng đánh sâu vào tâm trí lão.
Nhưng điều khiến tâm trí lão bị hấp dẫn, không phải là sự vui sướng khi tiến vào Thần chi lĩnh vực mà chính là thần lực của lão! Bởi lúc này Đại trưởng lão bỗng phát hiện ra, lão không chỉ nắm cả thiên đại trong tay, mà còn có thể nắm giữ cả thần lực đang thiêu đốt trong cơ thể lão.
Lúc trước lão không nhìn thấy rõ ảo diệu này, nhưng lúc này tâm thần lão đang chìm vào trong cảnh giới kì diệu. vô số thông tin được truyền tới từ thiên địa đang chảy vào lòng lão, tuy nhũng thông tin này có nhiều chỗ khiến lão nghi hoặc, nhưng cũng giúp lão gợi mở không ít những thắc mắc mà lão nghi hoặc lâu nay.
Một cảnh giới hoàn toàn mới đã mở ra trước mắt lão.
Bỗng trong lòng lão khẽ động, lập tức lão xem kĩ lại thân thể mình một lần nữa.
Trong lòng lão bỗng xuất hiện vô số tin tức, lão khẽ động tâm niệm, lập tức Thần Văn trong cơ thể cũng lặng lẽ biến hóa. Không ngờ thần lực đang điên cuồng thiêu đốt lại mau chóng ổn định lại.
Đúng vậy, chính là ổn định!
Tuy thần lực vẫn ở trong trạng thái thiêu đốt nhưng lại đạt được điểm ổn định vô cùng kì dị, lúc này thần lực thiêu đốt không còn mang lại cảm giác khó không chế như vừa nãy. Hơn nữa, nương theo những biến hóa của thần văn, những hao tổn của thân thể lúc nãy cũng bắt đầu được chữa trị. Không chỉ có như vậy, những tạp chất chứa trong huyết nhục của lão cũng bị thần lực thiêu đốt luyện hóa mất khiến gân cốt và huyết nhục toàn thân như được xây dựng mới, cuối cùng hình thanh lên một thần văn kì dị.
Dùng thân làm văn!
Cảm giác mạnh mẽ chưa từng có đang tràn ngập mọi ngóc ngách trong cơ thể lão.
Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Đến lúc này mà lão còn không biết chuyện gì đã xảy ra thì lão không phải là Đại trưởng lão rồi! Trong lòng lão lúc này đang lan tỏa cảm giác vui sướng mãnh liệt, trước mắt lão đã hiện lên một thế giới mới, khiến lão mừng đến phát khóc.
Ai có thể ngờ được, điểm mấu chốt để bước vào Thần chi lĩnh vực chính là thiêu đốt thần lực.
Sau nhiều năm đau khổ tìm điểm mấu chốt để bước thêm một bước mà không thấy, vậy mà đến lúc mình quyết định hy sinh thì lại đánh bậy đánh bạ trúng luôn. thì ra chỉ có thiêu đốt thần lực mới giúp cho bản thân đột phá từ lượng thành chất. từ đó mới bước chân vào Thần chi lĩnh vực.
Trong một số ghi chép có nói vài lời về Thần chi lĩnh vực, hầu hết trong số đó chỉ nói lên nó cường đại cỡ nào, chứ có rất ít nội dung có hướng dẫn, vì thế Đại trưởng lão cũng không biết cuối cùng phải làm cái gì để bước tới Thần chi lĩnh vực. Lão là người duy nhất có tư cách đến gần danh hiệu cường giả tuyệt đỉnh trong thời đại linh lực, tích lũy của lão không ai có thể bằng được. Lão chỉ cách Thần chi lĩnh vực có một bước nhỏ mà thôi.
Nhưng một bước này lại quá xa vời không thể chạm tới được.
Chỉ có chính thức bước vào Thần chi lĩnh vực mới biết được nó cường đại cỡ nào, mới biết được cảm giác nắm cả thiên địa trong tay ra sao.
Sau một hồi thiêu đốt thần lực khiến thân thể lão gần như tan vỡ, vậy mà được chữa trị hoàn toàn khiến cảnh giới của lão trở lên ổn định, không chỉ có như vậy, còn khiến thân thể lão cường đại hơn, lúc này chỉ cần cho lão có được thời gian tích lũy thì sức mạnh cảu lão sẽ tăng trưởng với tốc độ kinh hoàng.
Bởi vì lão biết rõ phải dùng cách gì để thần lực của mình tăng trưởng nhanh chóng.
Thần chi lĩnh vực chính là bước ngoặt trong con đường tu luyện.
Chỉ có cường giả thần cấp mới là đỉnh cao của cường giả thần lực!
Khó trách, tại sao mà Đại trưởng lão lại mừng đến phát khóc như vậy. Vốn ban đầu lão đã chuẩn bị sẵn tâm lí hy sinh thân mình, nhưng không ngờ không những không chết mà còn trở thành vị vị cường giả thần cấp đầu tiên trong vạn năm qua.
Thiên Hoàn!
Thiên Hoàn đã trở lên cường đại nhất từ trước đến nay!
Sau khi bước vào Thần chi lĩnh vực, nguyên thọ của lão đã được gia tăng rất lớn, đạt tới ba nghĩn năm.
Như vậy có nghĩa là Thiên Hoàn lại có thêm ba nghìn năm hòa bình nữa!
Đối với thời đại hiện tại, cao thủ thần lực chính là cao thủ có tính chiến lược cao nhất, vì thế chỉ cần ngày nào lão còn chưa chết thì ngay cả mạnh như Côn Luân cũng không dám động võ với Thiên Hoàn. Cường giả thần cấp có thể dùng sức của bản thân để cầm cố thậm chí phá hủy cả một giới! khoảng cách giữa cường giả thần lực và cường giả thần cấp là một cái hào rộng không thể vượt qua, và cũng không thể dùng nhân số để bù lại được.
Vì thế, lúc này chỉ cần sức mạnh của một mình lão cũng có thể đồ sát tất cả mấy tên gia hỏa của Mạc Vân Hải!
"Ha ha ha ha!"
Ngay cả Đại trưởng lão có được tâm cảnh bình lặng như nước giếng mùa thu cũng không khỏi cất tiếng cười to.
Bỗng Đại trưởng lão kêu nhẹ một tiếng, khi ánh mắt của lão di chuyển từ Vi Thắng đến Tả Mạc, lập tức đồng tử trong mắt lão mở lớn
Chỉ thấy con mắt của Tả Mạc đã trở lên trống rỗng, dường như hắn đã bị rút đi hồn phách vậy.
Không tốt!
Sắc mặt Đại trưởng lão khẽ biến, từ trong đáy lòng lão bỗng dấy lên cảm giác nguy hiểm. Nhưng lão chưa kịp đưa ra phản ứng nào thì bỗng trước mắt trở lên sáng ngời.
Ầm!
Chỉ thấy ở vị trí của Tả Mạc đang đứng, bỗng xuất hiện một hỏa trụ kim sắc rực sáng khiến cả bầu trời như được chiếu sáng, ngay cả tầng mây đen trên bầu trời cũng giống như đám chăn bông bị lửa dây vào, bị hỏa diễm kim sắc kia thiêu cháy sạch sẽ trong nháy mắt.
Bóng tối bị xua tan, một vầng mặt trời đang chậm rãi bay lên.
Từ bên trong hảo trụ kim sắc bỗng phát ra tiếng chim hót lảnh lót, chỉ thấy xuất hiện chín con Tam Túc Kim Ô đang bay múa xung quanh hỏa trụ.
Ở trung tâm hỏa trụ chính là Tả Mạc, lúc này quần áo của hắn đã bị vỡ vụn, lộ ra thân thể óng ánh sắc vàng như được đúc bằng kim loại đang phiêu phù trong hỏa trụ, hai con mắt trống rỗng của hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Đại trưởng lão.
Từ trong thân thể Tả Mạc ầm ầm phát ra hỏa diễm kinh người, không ngờ tất cả hỏa diễm của hỏa trụ kim sắc kia đều là hỏa diễm phát ra từ trong thân thể Tả Mạc đấy.
Hỏa diễm thật là bá đạo!
Thần lực thật là cường đại!
Sắc mặt Đại trưởng lão đại biến, hỏa trụ trước mặt lão giống như một vầng mặt trời! Nếu lúc này mà lực lượng ẩn chứa trong nó bị mất đi trói buộc thì e rằng cả khu vực (cả thế giới nghe điêu quá) này sẽ chìm vào biển lửa, không ai có thể chạy thoát được!
Nhưng bất chợt, thần sắc Đại trưởng lão lại trở lại bình tĩnh như thường, lão chẳng hề quan tâm cả khu vực này có tồn tại hay không
Lúc này trong ánh mắt lão chỉ còn lại sự tiếc hận, thật là đáng tiếc, một thiên tài như vậy mà sắp ngã xuống rồi. Thiêu đốt như vậy đã vượt qua ngưỡng giới hạn chịu đựng của thân thể Tả Mạc, như vậy kết quả cuối cùng chỉ có thể là bị đốt cháy thành tro bụi. Tuy cũng là thiêu đốt thần lực, nhưng Đại trưởng lão có thể bước vào Thần chi lĩnh vực bởi vì lão tích lũy đủ sâu, nên mới có thể bộc phát như vậy. Trong khi tích lũy của Tả Mạc lại không đủ, nếu cứ cố gắng thiêu đốt như vậy thì chỉ dẫn tới kết quả hình thần câu diệt mà thôi.
Thế nhưng trong thời khắc nguy nan như vậy mà hắn lại có thể chủ động tiến về phía trước, phần đảm lược này không hổ danh là Mạc Vân Hải chi Vương.
Trong lòng Đại trưởng lão cũng rất thưởng thức Tả Mạc, nếu Thiên Hoàn có được đệ tử như vậy thì chắc chắn lão sẽ dốc lòng bồi dưỡng
Nhưng đáng tiếc, hắn không phải là đệ tử của Thiên Hoàn...
Lúc này Đại trưởng lão đã bình tĩnh trở lại, kết cục của Tả Mạc chắc chắn là cái chết. như vậy cái họa trong lòng Thiên Hoàn cũng đã được giải quyết. Bởi vì, chỉ cần Tả Mạc chết đi, thì không cần Thiên Hoàn nhúng tay, Mạc Vân Hải cũng sẽ tự sụp đổ.
Hơn nữa Đại trưởng lão rất tự tin vào thực lực lúc này của mình.
Khiến khóe miệng của lão hiện lên dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
"Thiếu gia!"
A Quỷ nhìn chằm chằm vào bóng dáng bất chấp tất cả nguy hiểm mà xông vào thiên hỏa kia không hề di chuyển.
Nàng không hề do dự, chỉ thấy tử hỏa đang lan tràn bên ngoài cốt giáp.
U nhiên Tử Hỏa tỏa ra khí tức kinh người.
Tử Hỏa càng lúc càng mạnh, khí tức của nó cũng càng lúc càng khủng bố, còn ánh mắt nàng chỉ chăm chăm nhìn về phía Tả Mạc, khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh, còn khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười.
Nàng không kinh hoàng, nàng không thương tâm, nàng không đau khổ, ánh mắt của nàng vẫn tĩnh lặng như nước giống như đã nhìn thấu chuyện đời.
Bất kể phía trước có là cái gì thì nàng luôn luôn ở cùng thiếu gia.
Không bao giờ xa rời!
Ngay cả khi phải chết, nếu có thể chết cùng với nhau thì đó cũng là một niềm hạnh phúc!
Bốp bốp bốp!
Xiềng xích mầu tím đại biểu cho bất tử thần phạt dần trở lên thanh thúy và rõ nét từng mắt xích một.
Từ trong thân thể A Quỷ bỗng chui ra những mặt xích mầu tím kết thành sợi, giống như một con tử xà quỷ dị, sau đó bọn chúng lan tràn quấn lên cốt giáp đang bị bao phủ bởi tử hỏa.
Không gian xung quanh nàng như bị ngọn tử hỏa kia thôn phệ.
Từ sâu trong hắc ám vô tận, có một thân ảnh nhỏ nhắn bị xiềng xích đang phán tán ra vô số tử hỏa.
Mầu xám trắng từ từ xâm chiếm con ngươi, nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi bóng dám ngập chìm trong hỏa trụ kia.
Nguyện bản thân bị xiềng xích hãm trong hắc ám vô tận, chỉ cần có thể đồng hành cùng người.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tằng Liên Nhi nhìn lên bầu trời, vẻ kinh hãi trên mặt từ từ biến mất, bốn người trên kia toát ra khí tức khiến nàng không thở nổi.
Đám đệ tử của Thiên Hoàn không thể chịu nổi uy áp kinh người như vậy nên đã rời khỏi chiến trường.
Quả thật uy áp này quá cường đại, giống như cả thiên địa đang nghiền ép khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Thế nhưng đám người Tằng Liên Nhi không hề lui lại.
Tằng Liên Nhi đang nhìn chằm chằm vào Tả Mạc trong hỏa trụ, bỗng nở nụ cười, trong miệng thì lầm bầm nói:"Chẳng lẽ ta tới đây để xem náo nhiệt sao? Gã này coi như xong rồi, sau này sẽ không còn song tu, còn trận chiến này cũng trở lên vô nghĩa, A..., thật sự là không còn giá trị gì sao... "
Sau khi nghiêng ngiêng đầu suy nghĩ một lúc, Tằng Liên Nhi lại lẩm bẩm một lần nữa:""A..., thân là Ma tộc, lâm trận mà bỏ chạy là điều vô cùng nhục nhã, có lẽ phải sử dụng đấu pháp liều mạng của Ma Tộc thêm lần nữa thôi... A, được rồi, vì vinh quang của Ma tộc, lý do này không tệ chút nào... "
"Không còn song tu, lão nhân này thật đáng chết, A..., lí do này không tệ chút nào... "
"Đám người Mạc Vân Hải cũng không tệ, gã kia cũng không tệ, lí do này không tệ... "
"A..., chẳng phải suy nghĩ nhiều làm gì cho tốn sức, một đống lí do như vậy là quá đủ rồi"
Tằng Liên Nhi ngẩng đầu lên, thân thể thẳng tắp, chiếc váy đỏ thẫm bị rách nát của nàng không gió mà tự bay, bay phất phới. Nàng giống như một đóa hồng giữa trời đông giá rét, ngay cả trong thời khắc nguy hiểm ngập trời thế này, vẻ đẹp của nàng vẫn khiến chúng sinh điên đảo, khiến người khác không thể bỏ qua.
Bỗng khí thể của Tằng Liên Nhi đang nâng lên không ngừng.
Một chiếc loan nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất hiện phía sau lưng nàng.
Bốp!
Bỗng loan nguyệt vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ rồi chui vào trong cơ thể Tằng Liên Nhi.
Khiến thân thể Tằng Liên Nhi run rẩy kịch liệt, mặc dù hai mắt nàng nhắm chặt, nhưng hai hàng lông mi đang run rẩy đã nói lên nàng đang phải chịu đựng nỗi đau lớn đến mức độ nào.
Chỉ một lát sau, thân thể nàng ngừng run rẩy rồi khôi phục lại dáng vẻ lúc đầu.
Trên khóe miệng nàng nở ra nụ cười vô cùng vui vẻ và mang đầy nét dụ hoặc, giống như một đóa hồng đang run rây dưới giá lạnh của mùa đông vậy.
Nàng mở to hai mắt, chỉ thấy trong mắt có hai vầng ngân nguyệt đang tỏa ra hòa quang chớp sáng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tông Như đang ngước nhìn lên bầu trời, ánh mắt ôn hòa như ánh mặt trời, trong xanh và phẳng lặng, khóe miệng y khẽ mỉm cười.
Vẫn còn đó, thanh âm trầm nhưng kiên định trong một đêm mưa gió đầy sấm sét khiến lòng y kích động không thôi.
"Tông Như nguyện, thề không thành Phật, dùng Kim Cương thân để bảo hộ đại nhân và những người xung quanh!"
Đây chính là Khí Phật Tử Nguyện!
Dùng Kim Cương thân, bảo hộ đại nhân và những người xung quanh!
Những lời này đã thấm sâu vào tận tâm can y.
Y cảm thấy bất lực, khi chỉ có thể đứng nhìn đại nhân liều chết để bảo vệ y, còn y lại không thể làm gì!
Bảo hộ đại nhân, đó chính là là chức trách của mình.
Tông Như khẽ duỗi bàn tay khô gầy.
Lập tức, từng vòng kinh vắn sáng ngời giống như một sợi băng, quấn xung quanh cánh tay y, sau đó bắt đầu từ ngón tay, dọc theo cánh tay, lan đến bả vai rồi cuối cùng là toàn thân y, cứ từng vòng, từng vòng kinh văn được cởi ra rồi bay ra ngoài.
Tam Tương Bảo Trượng đang cầm chắc trong tay, khuôn mặt Tông Như trang nghiêm, bỗng y bộc phát ra khí thế ầm ầm!