Sự phòng bị nghiêm ngặt của đại doanh đối với tu giả Phản Hư kỳ mà nói mặc dù có chút phiền toái, nhưng nếu đối phương không có phòng bị thì xác suất đắc thủ là rất lớn.
Đối phương không có phòng bị.
Hai người thuận lợi không gặp trở ngại tiến vào đại doanh
Qua chốc lát, Đái Đào biểu tình có chút cổ quái nói: "Hắn không có ở đây."
Tịch Chính mặt không chút biểu tình.
Đái Đào trang phục như một gã phổ thông tu giả, thậm chí rất khó từ trang phục nhận ra hắn rốt cuộc là loại tu giả gì. Tịch Chính thì hoàn toàn tương phản, cái đầu bóng lưỡng, tràng hạt, áo cà sa, vừa nhìn thì biết đó là điển hình của Thiện Tu, nhưng điểm khó ưa duy nhất là khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như đá, không có nửa điểm bình hòa chi khí của Thiện Tu, trái lại còn tạo cho người nhìn vẻ ớn lạnh.
Đái Đào cũng không phải xuất thân từ Huyền Không tự, hắn là tán tu, vì để đột phá Phản Hư kỳ hắn gia nhập vào Huyền Không tự. Huyền Không tự có tư nguyên hùng hậu cùng với các loại điển tịch đa dạng mang lại cho hắn trợ giúp rất lớn. Hắn cũng thành công đột phá Phản Hư kỳ trở thành một trong những trưởng lão của Huyền Không Tự.
Tịch Chính thì là đệ tử chính thống của Huyền Không tự, phụ mẫu hắn đều là đệ tử của Huyền Không tự, hắn lớn lên từ nhỏ ở trong tự. Hắn có thiên tư hơn người, là đệ tự trọng điểm bồi dưỡng trong tự. Bản thân hắn cũng là tên cuồng tu luyện, đối với những sự tình khác không có nửa điểm hứng thú. Tâm tư của hắn tinh thuần, tại trên phương diện tu luyện luôn thuận buồm xuôi gió, không gặp bất cứ trở ngại nào.
Tịnh Chính bỗng nhiên quay đầu đi tới một góc
Khi cước bộ tiến đến bụi cỏ, khuôn mặt trước kia không có biểu tình lần đầu tiên phát sinh biến hóa, hai mắt đột nhiên tuôn ra hai luồng tinh mang: "Thần lực."
"Thần lực?" Đái Đào sửng sốt, khi hắn tiến dần tới, biểu tình trên mặt cũng theo đó mà biến hóa, kinh ngạc động dung:"Thần lực thật tinh thuần! Chẳng lẽ trên thân thể người này có thần lực truyền thừa hoàn chỉnh?"
"Tìm!" Tịnh Chính không có nửa điểm chuần chừ, dứt khoát nói.
Đái Đào do dự một hồi, nếu như mươn cơ hội này đem Biệt Hàn giết chết, đối với đối phương có thể nói là đả kích mang tính hủy diệt. Nhưng hắn rất nhanh kiềm chế ý niệm này xuống. Ngược lại, việc Tiếu Ma Qua có thần lực truyền thừa trên người đối với hắn càng có sức hấp dẫn hơn.
Thần lực truyền thừa!
Trong lòng hắn nóng lên, nếu như có thể được thần lực truyền thừa, nói không chừng chính mình lại có khả năng đột phá đến Đại Thừa Kỳ!
Đại Thừa Kỳ!
Tu chân cao giai nhất, đại biểu cho lực lượng tối cường đại trong thiên địa.
Bao nhiêu năm nay, Tu Chân Giới đã không xuất hiện Đại Thừa Kỳ rồi!
Có thể đột phá Phản Hư kỳ đối với Đại Đào đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, nếu không có Huyền Không tự hắn căn bản không có khả năng đột phả Phản Hư kỳ. Cho nên đối với Đại Thừa kỳ xa xôi mờ ảo hắn trong lòng không có nửa điểm mơ tưởng, nhưng đột nhiên xuất hiện thần lực truyền thừa lại khiến cho hắn thấy được một tia hy vọng.
Huyền Không tự trong việc tìm hiểu về thần lực không phải một, hai ngày. Đái Đào thân là một trong những người cao giai nhất trong tự nên tự nhiên có tham gia trong đó. Mặc dù cho tới nay Huyền Không tự vẫn không có thành quả gì đáng kể nhưng thần lực đã được xác định là lực lượng càng cao giai hơn so với linh lực.
Đối với phổ thông tu giả mà nói, cái này cùng bọn họ không có quan hệ. Linh lực tu luyện vô cùng phong phú, vô biên vô hải, không có kết thúc.
Nhưng mà đối với bọn họ, những người đứng ở đỉnh cao tu giả mà nói vẫn rất mê người!
Hai người cực nhanh biến mất.
Vài chục giây sau, tại chỗ hai người vừa đứng không xa, một thân ảnh chậm rãi hiện ra trong không trung, hiển nhiên là La Ly.
Một giờ sau.
Tiếu Ma Qua chiến bộ xuất phát.
Lấy tốc độ nhanh nhất đi tới.
"Thành thật giải thích cho ta tại sao phải đi theo hướng này?" Tả Mạc vẻ mặt bất thiện nhìn Bồ yêu cùng Vệ: "Aha, ca cũng không dễ bị hí lộng nha! Các ngươi, hai tên gia hỏa âm hiểm xảo trá, vô sỉ, đừng hòng sau lưng ta làm việc ám muội!"
Tả Mạc nói vừa gấp vừa nhanh.
Hiển nhiên, hai người trước mặt tuyệt đối sẽ không bị loại ngôn ngữ trình độ này đánh bại.
"Là chuyện tốt." Vệ dùng vẻ mặt vô hại tươi cười.
"Phản Hư kỳ cũng không phải dễ dàng trốn như vậy"
Uy hiếp! Bồ yêu tuyệt đối là uy hiếp!
Nhưng Tiểu Mạc da mặt vốn dày, đối với uy hiếp thì lại miễn dịch, hừ lạnh nói: "Cùng là người trên một thuyền, (thiếu một đoạn thì phải?)
"Lần này thật sự là chuyện tốt." Vệ vẫn y nguyên vẻ mặt hòa ái dễ gần.
Tả Mạc lườm Bồ yêu một cái, tâm lý có chút kỳ quái, tên này lại cùng mình tranh cãi, thật không bình thường!
"Chuyện tốt gì?" Tả Mác trong miệng đáp.
"Kỳ thực, năm đó chúng ta còn để lại một ít đồ vật." Vệ do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói.
Tả Mạc ngẩn ra, nhưng lập tức hai mắt giống như hiện lên vô số tinh thạch long lanh: "Oa oa oa! Tinh thạch? Còn là thiên cổ đại bảo tàng trong truyền thuyết? Năm đó các ngươi lợi hại như vậy, cướp đoạt tài bảo... Ác ác ác! Phát tài rồi, phát tài rồi! Ha Ha..."
Bên trong thức hải, Tả Mạc hoa chân múa tay vui sướng, kích động không thôi.
"Tài bảo..." Vẻ mặt Vệ dại ra.
"Ta biết mà, hắn vẫn có cái đức tính này." Bồ yêu mặt không biểu tình nói.
Bình tĩnh chốc lát, trên trán Bồ yêu gân xanh nổi lên, cố đè nén vẻ dữ tợn, huyết đồng phẫn nộ phóng ra quang mang như hỏa diễm càng đốt càng lớn, hai hàm răng như hai thanh cương đao ma sát qua lại răng rắc răng rắc, trong lòng hắn hiển nhiên rất giận dữ.
"Không phải tài bảo sao?" Tả Mạc sửng sốt, vẻ mặt đầy mất mát, trong miệng lẩm bẩm: "Không phải tài bảo a, làm ta quá thất vọng rồi! Ai, tốt xấu gì năm đó các người cũng là nhân vật có mặt mũi, nghèo kiết xác như vậy, sách sách..."
"Câm miệng!" Bồ yêu đè nén phẫn nộ trong nháy mắt bạo phát, ầm ầm rít gào: "Ngươi, cái tên ngu ngốc! Vô lại! Chỉ biết ăn bừa chờ chết. Sỉ nhục! Ta như vậy mà lại có đệ tử thế này! Thật sự sỉ nhục! Ngươi thì biết cái gì? A! Thiên hạ! Chúng ta năm đó tung hoành thiên hạ, quét sạch tứ phương! Chúng ta hùng tâm tráng chí, ngươi chỉ là tên gia hỏa chỉ biết đến tiền tiền tiền, nào có thể lý giải được..."
Bồ yêu phẫn nộ trực tiếp đốt lên hỏa diễm trong thức hải Tả Mạc, hỏa diễm đỏ sậm phủ đầy trời, Bồ yêu giống như một Ma thần đang tức giận.
Tả Mạc vẻ mặt mờ mịt nhìn Bồ yêu từ trên cao chỉ vào hắn mà chửi ầm lên, vô thức nói thầm:" (chỗ này thiếu nữa =.=)
Khinh khinh phiêu phiêu một câu lại khiến hỏa diễm đầy trời bị kiềm hãm, Bồ yêu rốt cục cũng ngừng kêu la.
Bồ yêu như quả bóng cao su xì hơi, một tiếng không phát ra mà bay xuống, tràng cảnh hỏa diễm liệt không vừa mới đây đã được quét dọn sạch sẽ.
Bồ yêu cùng Vệ hạ xuống không hiểu Tả Mạc ra sao chạy đến một bên nói thầm.
Vệ lãnh tĩnh nói: "Ta biết kết quả sẽ thế này..."
Bồ yêu nộ khí lại bốc lên: "Ngọc sáng để chỗ tối a, gặp một chủ nhân không có hùng tâm như vậy, thật là đáng thương, tuyệt đối là thảm nhất trong lịch sử..."
Vệ được nói trúng tim đen: "Hùng tâm? Ăn bừa chờ chết cũng không phải một, hai ngày."
Bồ yêu vẻ mặt không cam lòng: "Chúng ta năm đó hao tổn tâm cơ lại đó..."
Vệ lãnh tĩnh nói: "Chúng ta không có lựa chọn khác."
Bồ yêu nghiến răng nghiến lợi: "Hừ hừ... Tức chết ta rồi! Không được! Hừ, cần chỗ tốt mà không bỏ ra công sức gì thì làm sao có được?"
Vệ nhìn Bồ yêu sắp bạo tẩu, lần nữa lãnh tĩnh nói: "Hắn phỏng chừng không muốn chỗ tốt này."
Bồ yêu bỗng nhiên không biết nghĩ đến đều gì, bình thản cười: "Cáp, cái này không phải do hắn."
Vệ nghe vậy là biết ý: "Ngươi dự định làm như thế nào?"
Bồ yêu không đáp, hỏi lại: "Ngươi cảm thấy hắn là người như thế nào?"
Vệ không một chút do dự trả lời: "Lười, ăn bừa chờ chết, ham ăn biếng làm, tham tiền như mạng, da dày tâm đen."
Bồ yêu vừa suy tư vừa hỏi: " Hắn lúc nào mới có thể dụng tâm làm một chuyện?"
Vệ nói thẳng: "Không đường lui, không lựa chọn. Không thể không làm."
"A, nói rất đúng, giả như chúng ta cho hắn đi làm một chuyện, chuyện này phải là chuyện không co đường lui, không có lựa chọn, là sự tình không thể không làm." Bồ yêu tổng kết nói.
"Ý ngươi là..."
Bồ yêu tròng mắt lóng lánh dị quang: "Hắc hắc..."
Vệ gật đầu: "Minh bạch rồi."
"Thế nào?" Bồ yêu lườm Vệ một cái.
"Làm." Vệ nói dứt khoát.
"Nghiệp vụ không mới lạ đi?"
"Cần phải quen thuộc một trận."
"Thật là người nhiệt huyết sôi trào a!"
"Ân"
Đột nhiên, Tả Mạc trong lòng nảy sinh một cỗ dự cảm bất thường.
Sau đó, hắn nhìn ra xa xa thấy Bồ yêu đang thấp giọng nói thầm với Vệ đột nhiên quay sang nhìn hắn, đồng thời vô thanh miệng nhếch lên cười âm hiểm.
Tả Mạc rùng mình một cái.
Hai gã gia hỏa này sẽ không bày ra âm mưu gì chứ?
Tả Mạc trong lòng nói thầm, hai người đã quay mặt đi không có nửa điểm quan tâm tới ý tứ của hắn. Tả Mạc cố nén ý định hỏi, từ trong thức hải rút ra ngoài.
Hỏi cũng không ra, chỉ còn cách là tránh hai gã gia hỏa một khoảng an toàn.
Đương nhiên, tối trọng yếu đó không phải là tài bảo!
Vừa nghe không phải tài bảo, Tả Mạc lập tức đối với điều Bồ yêu bọn họ nói hứng thú bớt đi hẳn. Hắn bây giờ thân gia phong hậu vô cùng, Nghịch Long trảo, Tam Thiên Phiền Não tơ đều là bảo bối đỉnh giai. Đánh chết nhóm Vũ Soái càng khiến cho hắn nồi đầy bát đầy.
Hắc Tâm Bảo tiễn, Thanh Lý Thiệt kiếm,... đều là ma binh lợi hại vô cùng.
Các loại tài liệu lại càng nhiều không đếm xuể, ma công liền có mười bộ, tất cả đều là ma công hạng nhất.
Cho nên Tả Mạc đối với di sản Bồ yêu cùng Vệ đã nói hứng thú bớt đi hẳn. Hơn nữa, hắn biết rõ rằng, (thiếu)
Hiện tại, hắn chỉ còn chờ đi U Tuyền giới làm rõ thân thế mình, có cừu báo cừu, báo xong cừu sẽ hảo hảo kinh doanh ở địa bàn của mình, kiếm tinh thạch tiêu diêu tự tại.
Dù sao có địa bàn to như vậy cũng đủ để mọi người vượt qua cuộc sống rồi, hắn cũng không muốn phụ lòng mọi người, Tả Mạc cứ như vậy thoải mái, yên tâm, hạnh phúc mà nghĩ.
Tả Mạc rất nhanh giãy giụa từ thời gian tốt đẹp trong mơ đi ra, khôi phục lại sự lãnh tĩnh.
Trận chiến này quan hệ trực tiếp tới thời gian sắp tới của bọn họ. Nếu là thắng, bọn họ sẽ trở thành một trong những người mạnh nhất trong thiên hạ, không còn ai dễ dàng khai chiến với bọn họ, dọc đường đem mọi trở ngại thông suốt, hơn nữa còn làm cho Huyền Không tự lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng nếu là thua...
Không, tuyệt đối không thể thua!
Đối với Huyền Không tự mà nói trận chiến đấu này là trận chiến không thể thua, còn với bọn Tả Mạc mà nói cũng đồng dạng là một trận đấu tuyệt đối không thể thua.
Đây là một trận chiến không thể lui, mà tránh cũng không thể tránh được.
Tả Mạc lấy lại tinh thần, trong đầu suy nghĩ kế hoạch của mình có hay không có kẽ hở?
Lúc này Tả Mạc toàn lực ứng phó, vắt óc suy nghỉ tản ra chiến ý vô cùng.
Hắn có một bụng ý nghĩ xấu, không cam lòng ẩn giấu.
Phải cấp cho Huyền Không tự chút phiền phức!