Chương 875: Gặp lại
Sau lưng kéo theo năm chiếc Thần Mộc Quan, hai bên có chúng tiểu hộ vệ, Tả Mạc lặng lẽ đi vào trong Vạn Phí Trì Hải.
Bởi vì chiến tranh đã bộc phát, cho nên số người có mặt ở Vạn Phí Trì Hải cũng ít đi nhiều, khiến một nơi rộng lớn như Vạn Phí Trì Hải càng thêm vắng vẻ. Dọc đường đi, Tả Mạc không bắt gặp được người nào
Càng đi vào sâu, tử khí xung quanh càng lúc càng nồng đậm.
Lúc này năm chiếc thần mộc quan mà Tả Mạc đang kéo theo phóng ra làn quang mang nhàn nhạt, tử khí xung quanh liên tục bị hút vào Thần Mộc Quan, sau đó hóa thành bổn nguyên thần lực không ngừng rót vào cơ thể năm người trong năm chiếc thần mộc quan.
Biến hóa của Thần Mộc Quan không làm cho Tả Mạc cảm thấy kinh ngạc, điều làm Tả Mạc cảm thấy kinh ngạc chính là biến hóacủaVương Chi Hào Giác.
Lúc này Vương Chi Hào Giác được dắt ở bên hông Tả Mạc đang phát ra những thanh âm ô ô trầm thấp, khiến Tả Mạc lại cảm thấy máu huyết trong cơ thể sinh ra một luồng nhiệt, làm thân thể dường như cũng ấm áp hẳn lên.
Lần này Ám Kim cầu không có động tĩnh gì, dường như nó cũng biết dao động mà Vương Chi Hào Giác phóng ra không hề có tính công kích
Trong lòng Tả Mạc cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ đúng là Vương Chi Hào Giác có thể ảnh hưởng trực tiếp đến lực lượng trong huyết mạch. Sau khi toàn thân như ấm lên, lập tức những ảo giác trước mắt cũng giảm mạnh, ngay cả cảm giác lạnh thấu xương cũng giảm đi không ít.
Vương Chi Hào Giác ở bên hông hơi rung động, Tả Mạc cảm giác như toàn thân mình đang tràn đầy lực lượng.
Quả nhiên, không hổ danh là Vương Chi Hào Giác a!
Niềm tin trong lòng Tả Mạc tăng lên rất nhiều, có Vương Chi Hào Giác hỗ trợ, nói không chừng lần này có thể đến được tử nhãn ấy chứ. Hắn kéo theo năm cỗ Thần Mộc Quan, tiếp tục đi về phía trước. Lực thích ứng của chúng tiểu mạnh hơn hắn nhiều. Chim Ngốc thì có thân thể của Phượng Hoàng, vốn trời sinh đã vạn tà bất xâm. Tiểu Hắc thì cứ im lìm nằm yên trên đầu Chim Ngốc, làm ra cái bộ dáng đứng cao thì nhìn xa. Tiểu Hỏa đã hút không biết bao nhiêu Hư Thiên Ly Hỏa ở hư không vô tận, mà trước loại hỏa diễm này thì âm tà hay tử khí sao có nổi tác dụng cơ chứ. Tiểu Tháp cứ cọ sát bên cạnh Tiểu Hỏa, con mắt nhấp nháy liên hồi.
Còn Quỷ Vụ đồng cũng bắt đầu luyện hóa những tia tử khí xâm nhập vào cơ thể, bản thân nó vốn là Vụ thể, nếu như có thể luyện hóa thêm tử khí, thì có nghĩa là nó có thêm thủ đoạn để đối địch. Nếu tu luyện hỗn tạp quá nhiều chủng loại sẽ dẫn đến pha tạp, nhưng nó lại được Hắc Kim Phù Binh hướng dẫn qua, nên nghĩ ra một chủ ý tuyệt vời. Đó là đem thân thể của mình phân thành hai bộ phân, bộ phân thứ nhát là thân thể là Quỷ Vụ thuần khiết, bộ phận thứ hai là ở trong bụng, nó mở ra một cái không gian khác, ở bên trong không gian này có chứa tất cả các loại sương mù hay là các loại khí có chứa độc tố.
Nếu như nó gặp phải địch nhân cường đại thì chỉ cần nuốt đối phương vào...
Thời gian càng dài thì uy lực tích lũy của "Chiêu đó "lại càng mạnh, khiến Quỷ Vụ đồng vui sướng vô cùng. Quả nhiên là dùng mưu kế so sức lực thì tốt hơn a, ai, nếu mình có thể thông minh và hèn mọn bỉ ổi như Hắc Kim thì có phải là tốt hơn không...
Đương nhiên Hắc Kim không thể nào hiểu được những điều mà Quỷ Vụ đồng đang cảm thán, thân thể nó vốn là phù binh, vì thế tử khí ảnh hưởng tới nó không lớn cho lắm. Thế nhưng cái không khí chết tiệt này lại có mùi vị làm nó chẳng thích chút nào, nhưng nếu không nuốt nó thì nó lại bị đói. Vì thế đôi mắt của nó cứ nhìn quanh khắp nơi, chỉ hận sao không có một con quái vật đột nhiên nhẩy ra để cho nó điền đầy cái dạ dầy của mình.
Dương Quang thì yên lặng phi hành bên cạnh Thập Phẩm, không ngừng xua tay về phía Thập Phẩm chồng chất lên người nó đủ các loại hào quang, dùng để xua tan tử khí xung quanh. Thập Phẩm thì vẫn giữ nguyên cái bộ dạng lãnh khốc, nhìn chăm chăm không chớp mắt, lúc nào cũng đằng đằng sát khí bay về phía trước. Thứ mà nó tu luyện chính là Kiếm Ý, nên chẳng có chút hứng thú gì với tử khí cả.
Cả đám người từ từ tiến về phía trước, nhưng cái đoàn đội này chỉ giống như một đám lưu manh đang đi tìm người ta đẻ gây phiền phức, hoàn toàn không có một chút khí chất như lâm đại địch của những quân đoàn tinh nhuệ có tổ chức kỷ luật.
"Đại ca, đi cả buổi rồi, sao cái gì cũng không có vậy?" Hắc Kim Phù Binh lầm bầm.
Tả Mạc vừa đi vừa nói: "Thế ngươi muốn có cái gì?"
"Có cái gì ăn được ấy. "Bộ dáng Hắc Kim Phù Binh lúc này giống hết thằng chết đói không thể nhịn được nữa rồi.
Nhưng chẳng có ai thèm để ý đến nó.
Tả Mạc nhanh chóng vượt qua ranh giới lần trước, lúc này mức độ nồng đậm tử khí cũng làm cho mọi người cảm thấy có một chút áp lực.
Thập Phẩm rút Nguyệt Nha Nhận ra khỏi vỏ, rồi lại chưng cái bộ mặt lãnh khốc rắm thí ra, trong mắt lấp lóe hàn quang. Hắc Kim Phù Binh thí cứ có sát hai cái nắm đấm kèn kẹt, cái đầu lắc lư tuy nhỏ nhưng mà liên tục, con mắt hơi nheo lại. Khuôn mặt các tiểu khác cũng hiện lên vẻ như lâm đại địch.
Nếu là lúc này có một con quái đột nhiên nhảy thì ắt hẳn nó vừa xuất hiện đã bị loạn đao chém chết.
Đoàn người này đã lưu lạc trong vô tận hư không c lâu như vậy, thì đương nhiên kinh nghiệm rất phong phú rồi, nhưng quả thật tử khí nơi này thật quá nồng đậm mà. Vì thế nơi đây không sinh ra vài con quái vật, thì mới là bất bình thường.
Hai cái râu của Tiểu Hắc bỗng dao động liên tục.
"Hàaa...! Rốt cục cũng sắp mở hàng! Đừng có ai đoạt hàng của ta ah!" Hắc Kim Phù Binh vô cùng phấn khởi, xoa xao nắm đấm.
Còn Thập Phẩm thì ngay cả mí mắt cũng chẳng động một cái, Nguyệt Nha Nhận trong tay nó đột nhiên biến mất.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang mầu huyết hồng đâm thẳng vào làn tử khí phía trước.
Ân?
Ánh mắt Thập Phẩm chợt lóe lên, lập tức hai tay cong thành trảo vung về phía trước.
Chỉ thấy một cái bóng mầu xám, được ném đến trước mắt mọi người, trên thân nó vẫn còn dinh theo cái Nguyệt Nha Nhận. Hiện tại Bách Tế Hồn Thí Kiếm của Thập Phẩm đã tu luyện tới cảnh giới cử trọng nhược khinh, một chiêu này tuy không có nhiều biến hóa nhưng lại đúng lúc. Ma luyện nơi hư không vô tận làm tính cuồng chiến trời sinh của Thập Phẩm phát triển đến cảnh giới kinh người.
"Này, uy uy! Thập Phẩm! Ngươi quá hèn hạ rồi! Dám thừa dịp ta... " Hắc Kim Phù Binh trơn mắt lên nhìn Thập Phẩm.
Thập Phẩm làm như chẳng nhìn thấy nó, chỉ khẽ vẫy tay, lập tức Nguyệt Nha Nhận bay trở về tay nó.
Những người khác cũng tiến lên vây lại, đánh giá cái bóng xám bị hạ gục kia.
Hình dạng của nó rất đặc biệt, không có tứ chi, giống như một cục thịt mầu xám đen, trên thân có những xúc tu dài màu xám, xúc tu rất nhỏ, khua động giữa làn tử khí như đám cỏ giữa dòng nước vậy.
"Cái thứ này nhìn thật buồn nôn a!"Trên mặt Hắc Kim Phù Binh hiện lên vẻ chán ghét, quả thực cái thứ trước mắt này không thể nào khiến nó cảm thấy thèm ăn chút nào.
"Những thứ do tử khí sinh ra, sao lại không buồn nôn cơ chứ?" Tả Mạc vừa xem xét, vừa nói.
Thi thể quái vật dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, nhanh chóng tiêu tán, có thể thấy đa số bộ phân trong thân thể của nó đều được tạo ra từ tử khí. Cuối cùng trên mặt đất chỉ còn lưu lại một hạt châu đen bóng, Tả Mạc nhặt nó lên.
"Hạt châu này không tệ, phẩm chất còn cao hơn Tử Khí Châu do ta ngưng kết. " Tả Mạc hơi kinh ngạc.
Bỗng nhiên trong lòng Tả Mạc khẽ động, rồi lấy ngọn Quỷ Hỏa từ trong giới chỉ ra.
Bên trong Quỷ Hỏa lại hiện lên thân hình người nữ tử, lúc này thân hình của nàng ngưng thực hơn lúc trước rất nhiều, tuy khuôn mặt không quá rõ ràng, nhưng so với lúc trước nhạt đến mức lúc nào cũng có thể biến mất đã tốt hơn rất nhiều.
"Đại nhân!" Nàng dịu dàng cúi đầu. Không xưng đại sư, mà xưng đại nhân, diễn tả ý thuần phục của nàng.
"Cái này có tác dụng với ngươi không?" Tả Mạc vươn ra bàn tay ra, lộ ra hạt châu đen bóng vừa lấy được.
Nữ tử hơi giật mình: "Đây chính là Tử Khí Châu phẩm chất cực cao, đại nhân muốn ban nó cho nô tài sao?"
"Cho ngươi. " Tả Mạc ném\ cho nàng.
"Tạ ơn đại nhân!" Nữ tử vô cùng vui mừng, Quỷ Hỏa lại lóe lên, sau đó cuốn hạt Tử Khí Châu vào.
Hạt Tử Khí Châu này có phẩm chất cao đến kinh người. Sau khi thôn phệ Tử Khí Châu, thân hình của nàng đã trở nên rõ ràng hơn nhiều, ngay cả khuôn mặt cũng đã hiện lên rõ từng đường nét. Nàng có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất tĩnh lặng nhẹ nhàng.
Tả Mạc nói với chúng tiểu: "Chúng ta tiếp tục đi thôi, mọi người nên cẩn thận một chút. "
Thực ra cũng chẳng cần Tả Mạc phải nói, chúng tiểu cũng biết e rằng phía trước không bình yên chút nào.
Tuy ven đường gặp được thêm vài quái vật như vừa nãy, những con quái vật này am hiểu nhất chính là ảo giác và tà niệm, nhưng không hề có chút tác dụng nào với đám người Tả Mạc. Bởi sức đề kháng tà niệm của mọi người đều rất cao, còn về phần ảo thuật, đã có chuyên gia phá ảo thuật Dương Quang tồn tại, nên người khác có thể an tâm chiến đấu, từ đó tốc độ tiến lên tăng mạnh.
Nhưng Tử Khí Châu chỉ lấy được có ba hạt, không phải trong cơ thể mỗi con quái vật đều có hạt châu. Sau khi lấy được, Tả Mạc cũng không hề keo kiệt mà lập tức đem đám Tử Khí Châu lấy được cho Quỷ Hỏa.
Nữ Quỷ Hỏa không ngờ Tả Mạc có thể hào phóng đến vậy, khiến trong nội tâm nàng cảm kích không thôi. Nàng ẩn thân trong Quỷ Hỏa đã rất lâu rồi, nên hồn phách của nàng đã gần tiêu tán, nếu như không gặp được Tả Mạc thì chừng hai ba mươi năm nữa, nàng sẽ tiêu tán giữa hư vô.
Còn nếu nàng bị những kẻ khác phát hiện ra thì e rằng kết cục sẽ rất thê thảm.
Thật ra trong nội tâm nàng cũng có chút không yên, Tả Mạc là luyện khí đại sư, sao lại không biết tác dụng của nàng cơ chứ? Nếu đổi lại là người khác, thì đã sớm chế luyện nàng rồi. Nhưng đến khi nàng nhìn thấy đám Tiểu Tháp và Tiểu Hỏa, nàng mới hơi hiểu ra được một chút.
Cũng không phải Tả Mạc không biết tác dụng của nàng, mà chẳng qua, đối với tất cả các loại như linh vật và hồn phách, Tả Mạc đều có cảm tình rất đặc biệt,. Có lẽ vì Bồ Yêu và Vệ, với chúng tiểu, đều là đồng đội tốt nhất của nó.
Hơn nữa gia tài của hắn quá giầu có, đến mức ngay cả người bên cạnh còn không tưởng tượng hết được.
Tài liệu mà hắn sở hữu rất phong phú, ví như phôi thai Thần Binh mà hắn chưa luyện chế, có bộ kiện thần binh còn sót lại của phụ thân hắn, lại thêm Vương Chi Hào Giác, đống tài liệu lấy được từ Âm Lăng ngũ quỷ, và đám tài liệu trân quý thu thập được trong những năm lang bạt ở hư không vô tận.
Trong khi toàn bộ Tu Chân giới đều điên cuồng tìm kiếm tài liệu đỉnh giai để luyện chế Thần Binh. Thì Tả Mạc lại trữ một đống hàng, chỉ chờ thần lực của hắn khôi phục là có thể luyện chế Thần Binh.
Còn các loại sinh mạng như linh vật và hồn phách, nếu không bị rơi vào trường hợp bất đắc dĩ, thì ắt hẳn hắn không muốn luyện hóa bọn chúng. Cũng không phải hắn có tấm lòng bác ái, cũng không phải là tôn trọng tánh mạng cái gì gì đó, mà chỉ là yêu ai yêu cả đường đi, hắn quý trọng đám người bên cạnh như vậy lên không muốn mà thôi.
Dù sao Ca cũng có nhiều tài liệu lên chẳng cần quan tâm! Tả Mạc làm ra cái bộ dáng người giầu tự an ủi mình.
Mức độ nồng đậm của từ khí xung quanh tăng mạnh. Tử vật xuất hiện cũng càng lúc càng mạnh, cũng may là đám từ vật ngưng kết từ tử khí này chỉ dùng có một thủ đoạn duy nhất, trong khi đám tay chân của Tả Mạc lại có đủ tác dụng, từ đánh xa cho đến cận chiến, ngay cả phá huyễn hay quần công còn có đủ thì thôi chứ.
Đám người chỉ dùng phương thức hết sức đơn giản là xông thăng về phía trước, thằng nào cản đường 'giết', càng lúc phẩm chất của Tử Khí Châu lại càng cao, ngay cả Quỷ Hỏa thôn phệ Tử Khí Châu cũng đạt tới giới hạn.
Nhưng điều làm mọi người không hề cao hứng là càng đi vào sâu thì áp lực lại càng lớn, quái vật cũng càng lợi hại. Lúc trước bọn họ còn gặp không ít quái vật hư ảo khiến công kích của bọn họ chẳng có chút tác dụng nào. Cuối cùng phải nhờ đến lúc Dương Quang ra tay, dung một pháp quyết phá huyễn hiếm thấy mới tiêu diệt được bọn nó.
Khi mọi người dừng bước, cảnh vật trước mắt khiến sắc mặt của mọi người xấu hẳn.
Nơi này giống như một đường ranh giới, trước mặt bọn họ có một vòng bảo vệ trong suốt. Ở phía bên này là tử khí mầu xám nồng đậm, còn bên kia thì ngược lại, tử khí rất nhạt. Nhưng Tả Mạc không dám chủ quan, bởi phía trước không phải là không có tử khí, mà là tử khí đã nồng đậm đến mức gần như trong suốt.
Tình trạng gần đến mức trong suốt như vậy, khiến cảm giác nguy hiểm trong lòng Tả Mạc mạnh hơn lúc trước rất nhiều. Không chỉ có vậy, cảm giác nguy hiểm của Tả Mạc không phải chỉ có làn tử khí gần như trong suốt kia.
Rất nhiều thứ có hình dạng như con thoi mầu xám đen đang dùng tốc độ cực nhanh bay qua bay lại giữa không trung, như đán cá đang bơi. Dường như bọn chúng không hề phát giác ra đám người Tả Mạc bọn hắn vậy.
Vô số hư ảnh với khuôn mặt vặn vẹo, liên tục sinh ra và chết đi giữa không trung, hơn nữa đám người Tả Mạc còn mơ hồ nghe thấy những tiếng ca êm ái, những tiếng khóc sầu thảm, hay những tiếng gào thét chói tai...
Vô số thanh âm hỗn tạp tập trung một chỗ, khiến ngay cả Dương Quang vốn am hiểu phá huyễn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên ngưng trọng hẳn.
"Huyễn thuật trong đó đã đạt tới đỉnh giai, rất lợi hại!" khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Quang hiện lên chút khẩn trương.
Nghe được Dương Quang nói vậy, sắc mặt mọi người cũng cứng đờ. bất kể là loại thủ đoạn nào, cứ đạt tới trình độ đỉnh giai, đều rất đáng sợ, ngay cả huyễn thuật cũng vậy.
Chỉ cách nhau một đường mà như hai thế giới khác hẳn nhau.
Khi bước chân đến đây, ngay cả kẻ mạnh như Tả Mạc, cũng không khỏi sinh ra ý rút lui. Những quái vật mà bọn họ vừa gặp phải có thực lực không hề thua kém đám quái vật mà bọn họ gặp trong hư không vô tận.
Chắc chắn là càng đi vào trong thì quái vật càng mạnh.
Huyễn thuật mà đã đạt tới đỉnh giai sẽ trở lên vô cùng đáng sợ, đám người Tả Mạc cũng đã gặp phải một lần khi vẫn còn ở hư không vô tận, lúc đó có thể nói là cửu tử nhất sinh. Không gian và thời gian ở trong huyễn thuật đỉnh giai đều trở nên cực kỳ mơ hồ. Ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết được đồng đội bên cạnh là thật hay giả, tâm ma của ngươi, tình cảm của ngươi, đều có thể trở thành địch nhân lấy cái mạng của ngươi.
Lần đó mọi người còn sống mà trở ra đại đa số là nhờ vận khí. Dù là như vậy nhưng hầu như trên thân mọi người đều có không ít vết thương
Vì thế khi nghe thấy danh từ huyễn thuật đỉnh giai, trong lòng mọi người đều muốn bỏ cuộc.
Khi Tả Mạc còn đang do dự chưa quyết, thì đột nhiên, ba, trước mắt lóe lên ánh hào quang, sau đó tất cả mọi thứ xung quanh đột nhiên biến mất.
Chỉ thấy một con quái vật có sáu cái gai bằng xương ở sau lưng hiện ra trước mắt mọi người
Tả Mạc cảm thấy con quái vật này hơi quen quen, liền nhíu mày nhớ lại, sau đó mở to mắt ra kêu to: "Là ngươi!"
Hắn nhớ rằng ở chiến trường Phong Tuyệt đã gặp được Thi, lúc đó Thi có sáu thủ hạ, và con quái vật này là một trong số đó.
Thi ở chỗ này sao?
Tả Mạc ngây người ra, trong lòng xuất hiện cảm giác vui mừng khó tả. Trong suy nghĩ của Tả Mạc, người có thực lực mạnh nhất, không phải Đại trưởng lão, cũng không phải Lâm Khiêm, mà chính là Thi. Thi đã sống trên vạn năm đã trở thành lão quái vật rồi, thực lực của y đạt tới độ cao khó có dò được. Chỉ riêng việc phong ấn Thái Dương tinh chủng thôi, Tả Mạc cũng biết là chẳng ai làm nổi rồi.
Bỗng con quái vật há miệng, nói: "Chủ nhân biết các ngươi đã tới, nên bảo ta tới nghênh đón các ngươi. "
Dường như nó rất ít khí nói chuyện nên giọng nói không được lưu loát cho lắm, nhưng ánh mắt của nó rất nhu hòa, không hề có chút địch ý nào.
Cứ nghĩ tới thủ đoạn không thể tưởng tượng và thực lực thâm sâu khó dò của Thi, là trong lòng Tả Mạc lại tràn ngập hi vọng, nhất định Thi có biện pháp làm đám người đại sư huynh tỉnh lại, nhất định sẽ có biện pháp để chữa trị thân thể của hắn!
Tả Mạc cảm thấy hồi hộp như đi cáp treo, tâm tình cũng tốt hơn.
"Các ngươi ở đây sao?" Tả Mạc tò mò hỏi con quái vật gai xương.
"Đúng vậy. " Quái vật gai xương gật đầu.
Tả Mạc tấm tắc khen kỳ lạ: "Một nơi cổ quái như này, mà các ngươi cũng có thể tìm được, thật là lợi hại nha!"
Quái vật gai xương cười cười.
Đám người Tả Mạc đi theo quái vật gai xương mà không bị ngăn cản chút gì. Dù bọn họ đều là người thân kinh bách chiến, nhưng những bố trí ven đường vẫn khiến cả đám kinh hồn táng đảm. Bọn họ chắc chắn rằng, với thực lực như bọn họ lúc này thì không thể xông vào trong được.
Lúc này Tả Mạc mới hiểu được, vì sao không ai có thể tới gần tử nhãn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy chỉ có nơi có tử khí nồng đậm như vậy mới thích hợp cho Thi.
Sau khi chia tay ở chiến trường Phong Tuyệt, hắn không còn gặp qua hay nghe tin tức gì về Thi, không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại.
Tha hương gặp cố tri, khiến cho người ta vô cùng vui mừng.
Phạm vi của tử nhãn lớn hơn trong tưởng tượng của bọn hắn, đoàn người đi một lúc lâu. Trên đường Tả Mạc nhìn thấy có rất nhiều Tử Khí Trì, bên trong Tử Khí Trì đều chứa đầy nước, nhưng Tả Mạc xem kĩ mới nhận ra, bên trong không phải là nước, mà chính là tử khí cực kì tinh khiết và nồng đậm ngưng tụ mà thành.
Mỗi giọt nước trong Tử Khí Trì, mà mang ra bên ngoài thì chắc chắn sẽ bán được với cái giá trên trời.
Đúng là một nơi quá kinh người mà!
Những thứ nhìn thấy làm đám người Tả Mạc được mở rộng tầm mắt, ngạc nhiên vô cùng.
Nhưng khi Tả Mạc gặp mặt Thi thì hắn lại giật mình kinh hãi.