Chương 293: Phát Tài Phi Nghĩa.

Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng 25-07-2021 10:07:18

Ma công Khổ Vệ vận tới cực hạn, khí đen từng chút từng chút một bị hút vào, cả người hắn không tự chủ được mà run lên lẩy bẩy. Đau đớn, cực khổ lại đều là thuốc bổ tốt nhất đối với ma công này. Khác với người ngoài nhìn vào, sử dụng Tiểu Ma Sát giờ cũng đã vô cùng miễn cưỡng đối với các doanh vệ. Bình thường lúc tu luyện xác suất thành công của Tiểu Ma Sát cũng không cao, song hiện tại không có khúc nào thất bại! Song... Thúc Long cảm thấy từng tia khí đen như sâu bọ cui vào trong cơ thể hắn, thiêu đốt từng tấc da thịt hắn! Hắn không dám cử động, chỉ sợ hơi động mình sẽ không thể khống chế nổi nữa. Không riêng gì hắn, toàn bộ doanh vệ đều đứng yên tại chỗ như cọc gỗ, quanh người lượn lờ khí đen. Bọn họ cắn chặt răng chống đỡ, điên cuồng thôi động ma công. "Lập tức về thành." Trong vòng cổ, thanh âm của Bồ yêu không còn rít lên như trước mà lộ vẻ ngưng trọng hiếm thấy. Thúc Long nói không nên lời, hắn cắn chặt răng, khí đen trên người càng thêm dày đặc, khí đen lượn lờ, mơ hồ có xu thế tạo thành ngọn lửa. Hắn không di chuyển chút nào, toàn bộ Vệ doanh khí đen càng thêm dày đặc. Tả Mạc cũng thấy điểm bất hợp lý trong đó, theo lý thuyết, khí đen lúc này nên tán đi mới đúng. Nhưng giờ khí đen trong đại trận lại càng lúc càng dạy đặc, nếu cứ tiếp tục nhưu vậy, Vệ doanh sợ là sẽ bị những sát ý lẫm liệt này thôn tính mất. "Huyền thủy! Mau!" Trong đầu Tả Mạc đột nhiên vang lên thanh âm của Bồ yêu. Tả Mạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó khẽ biến sắc, nhanh chóng bay ra ngoài thành, vung ra một luồng huyền thủy. Lúc này hắn cũng chẳng quan tâm tới giá trị của huyền thủy không nhỏ, thậm chí vì sợ số lượng không đủ, dứt khoát vẩy hết huyền thủy trên tay lên người Vệ doanh. Mỗi giọt huyền thủy nặng như chì, nghe rõ tiếng leng keng leng keng vang lên, một ít nước rơi xuống mặt đất lập tức tạo thành một cái hố nhỏ, bụi bặm bay khắp nơi. Nhưng những làn nước rơi xuống người doanh vệ như thấm vào trong cát, lập tức truyền vào trong cơ thể, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa. Lần trước bọn Tả Mạc giết chết con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú kia, cân nặng đạt tới ba ngàn cân, Tả Mạc cũng thu được tới một ngàn năm trăm cân huyền thủy. Mội ngàn năm trăm cân huyền thủy này đều được rải lên người Vệ doanh. Huyển thủy là tài liệu tam phẩm thường thấy nhưng cũng không nghĩa là giá trị của nó nhỏ. Ô Sát Ma Sát trận vừa rồi khiến người ta kinh hãi song khi tận mắt thấy Tả Mạc cuồn cuộn không ngừng tuộn ra một ngàn năm trăm cân huyền thủy, đám người đứng xem suýt nữa phát điên, lòng đau như cắt! Con mắt bọn họ đỏ bừng đầy đố kỵ. Hơn một ngàn cân huyền thủy... Có kẻ phá của như vậy sao? Thấy khí đen tiêu giảm không ít, vẻ đau đớn trên mặt Thúc Long cũng giảm bớt đi nhiều, trong lòng hắn cũng thoáng an tâm. Bỗng nhớ tới mình còn bốn nửa viên nguyệt châu, hắn vội vàng hỏi Bồ yêu: "Nguyệt châu có tác dụng không?" Bồ yêu có phần kinh ngạc: "Nguyệt châu rất đắt tiền." "Tóm lại là có tác dụng?" Tả Mạc hỏi "Ừm, có tác dụng." Bồ yêu vừa dứt lời, Tả Mạc lập tức lấy bốn nửa viên nguyệt châu ra. "Nguyệt châu!" Đám tu giả đứng xem không ít người biết hàng, lập tức kinh hô. "Huyền thủy! Nguyệt châu! Hắn nhất định đã từng giết một con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú! Lợi hại!" "Thứ kia rất quý đấy... Hắn muốn làm gì?" ... Tả Mạc để nguyệt châu vào lòng bàn tay, ra sức chà xát, nguyệt châu lập tức bị nghiền thành một đống phấn trắng. Đám người đang tán thưởng lập tức lĩu lưỡi, bọn họ ngạc nhiên nhìn hai tay Tả Mạc. Hai tay gã chỉ hơi thôi động linh lực, đống bột nguyệt châu lập tức hóa thành một làn khói trắng bao phủ lấy Vệ doanh. "Vị thành chủ thành Kim Ô này lai lịch ắt hẳn bất phàm." Người trung niên đầy vẻ bội phục: "Không biết là đệ tử môn phái này, người này lòng hoài chí lớn, đại nhân ngài đừng ngại kết giao." Gã to lớn trong lòng cũng bội phục, cái khác không nói, chỉ riêng phóng khoáng với thuộc hạ như vậy đã không dễ làm rồi. Hắn rất tin tưởng vào phán đoán của người trung niên kia, không hề nghi ngờ, thành chủ thành Kim Ô nhất định là được truyền thừa từ môn phái cổ lánh đời nào đó, hung trận như vậy, thuộc hạ lợi hại như vậy cũng chỉ có đệ tử những môn phái lớn mới có thể có được. Mà điều chân chính khiến hắn cảm thấy chắc chắn là vừa rồi, Tả Mạc vừa xuất thủ đã là một ngàn năm trăm cân huyền thủy và bốn nửa khối nguyệt châu. Tổ hợp này hắn quá quen thuộc! Chỉ riêng phần hào phóng này các môn phái nhỏ đã khó có thể tạo dựng nên được rồi. Lại nghĩ lại năm đó đám bọn mình còn trẻ vì một nụ cười của mỹ nhân mà bỏ ra một đống tiền, so với người ta đúng là chẳng ra gì! Xấu hổ, xấu hổ! Gã to lớn đã hạ quyết tâm, đợi trận chiến này kết thúc, hắn nhất định phải tới gặp vị thành chủ Kim Ô này một chút. Đám Thúc Long cũng biết giá trị của huyền thủy và nguyệt châu, con mắt hiện lên một áng sương, khí đen suýt nữa không khống chế nổi. Bọn họ trước giờ đều là nô dịch, bị người ta đánh chửi, chưa từng có ai tốn nhiều tiền vì bọn họ tới vậy. Chưa từng có ai... Thanh âm của vị đại nhân trong vòng cổ lại vang lên: "Thu liễm tâm thần, lập tức về thành, động tác chậm một chút." Thúc Long cố nén sự kích động trong lòng, không nói gì, vươn tay ra hiệu cho những người khác, chỉ thấy bọn họ chậm rãi di chuyển về phía thành Kim Ô. Cửa thành Kim Ô cũng mở rộng ra, hoàn toàn tương phản với lúc nhanh nhẹn nhảy từ trên thành xuống, lúc này bọn họ chậm rãi như rùa, không chút khí thế. Song không ai dám coi thường, ánh mắt mọi người khi hạ xuống người Vệ doanh luôn không tự chủ được mang theo một chút sợ hãi. Chính đội ngũ đang hành quân chậm như rối này, chính những kẻ quê mùa bị cười nhạo vì mặc giáp đen cồng kềnh này, vừa rồi đã diệt sạch một ngàn tu giả! Vệ doanh vừa vào thành liền trực tiếp quay về doanh trại luyện hóa sát ý và huyền thủy nguyệt châu. Tả Mạc cũng chẳng có tâm tình giằng co với đối phương, lệnh cho lầu phù chiến cảnh giới. Hắn nhanh chóng chạy tới doanh trại của Vệ doanh, thấy đám tu nô ai nấy cứng đờ như cọc gỗ, toàn thân phủ giáp hắc khí lượn lờ, hắn có phần lo lắng hỏi Bồ yêu: "Có chuyện gì vậy? Không có vấn đề gì chứ? Đúng rồi, bọn họ dùng trận pháp gì vậy?" "Ô Sát Ma Sát trận, một loại trận pháp chiên tranh tương đối cực đoan." Bồ yêu nói: "Cũng là loại thích hợp nhất với Khổ Vệ. Trận pháp chiến tranh này là năm đó nó giết chết một tên ma tướng rồi đoạt được." "Nó?" Tả Mạc có phần nghi hoặc. "Chính là cái bia kia kìa." Bồ yêu có phần tức giận nói. « Ồ. » Tả Mạc bừng tỉnh, thầm ghi nhớ trong lòng, xem ra bia mộ trước đây quả nhiên bất phàm, ngay cả ma tướng cũng có thể giết, hắn hỏi tiếp : « Vậy giờ xảy ra chuyện gì vậy ? » « Ô Sát Ma Sát trận, đệ nhất sát tên là Tiểu Ma Sát, cũng là thứ ngươi đang thấy. » Bồ yêu nói : « Tuy không kỹ thuật gì nhưng bọn chúng mới tu luyện một thời gian ngắn, muốn sử dụng còn quá miễn cưỡng. » "Vậy giờ bọn họ ra sao?" Trong lòng Bồ yêu có đôi chút khó chịu, vốn định bộc lộ tài năng trước mặt Tả Mạc, không ngờ ngược lại lại phải nhờ hắn tới cứu hỏa, điều này khiến hắn khó chịu như há miệng nuốt phải ruồi vậy. Thấy Tả Mạc chăm chú nhìn mình, hắn đành bĩu môi nói: "Bọn chúng coi như nhân họa đắc phúc. Sát ý nhập thể đối với người khác mà nói chẳng khác nào sắp mất mạng song đối với bọn chúng lại là cơ hội tốt để đột phá. Vừa hay ngươi có huyền thủy, lại dùng cả nguyệt châu, nếu chúng còn không đột phá được đúng là ngu như heo rồi!" Trong lòng Tả Mạc cũng yên tâm, ngoài miệng lại cười lạnh nói: "Bọn họ có phải heo không ta không cần nói, ta nói lão Bồ này, ngươi về sau cũng cần làm bài bản chút. Chính ngươi nói muốn tới quản Vệ doanh, được, ta lập tức đáp ứng. Song ngươi nhìn xem, lâu như vậy rồi cũng chỉ luyện ra một cái trận ngốc cùng một công pháp tự hại mình, xin ngươi đấy, ngươi tốt xấu gì cũng là thiên yêu, cũng phải lôi ra được chút hàng chứ! Làm người không thể quá keo kiệt, không đúng, không đúng, làm thiên yêu không thể quá keo kiệt. Còn muốn anh tới cứu hỏa cho ngươi nữa! Ngươi cho rằng huyền thủy và nguyệt châu không tốn tinh thạch sao? Thiên yêu thì to rồi, quý rồi!" Nói xong, hắn cũng chẳng thèm xem sắc mặt Bồ yêu vừa xanh lại vừa trắng, xoay người cứ thế rời khỏi thức hải. Vừa ra khỏi thức hải, Tả Mạc không nhịn được cười lên ha hả, nhớ tới vẻ mặt trắng xanh khó coi tới cực điểm của Bồ yêu, hắn chỉ cảm thấy sảng khoái không nói nên lời. Hai ngàn năm trăm người liên tục tổn thất ngoài thành Kim Ô. Hồng Quân Hiên tận mắt thấy cảnh tượng này có kiêu ngạo tới đâu cũng chẳng ngẩng đầu lên được. Nếu cứ thế bỏ đi, đối với hắn mà nói, tuyệt đối không thể chấp nhận. Nhưng nếu bảo hắn tiếp tục tấn công hắn lại không dám. Tận mắt thấy đám người Hạ Tường bị diệt sạch, sắc mặt hắn trắng bệch không còn chút máu, đâu còn chút dũng khí nào? Rơi vào cảnh đường cùng, hắn chỉ còn nước đóng quân xuống, chậm rãi nghĩ cách. Bóng đêm nhanh chóng phu xuống, thành Kim Ô trước kia đèn đóm sáng rực tối nay lại thành một khoảng đen kịt. Ngược lại, nơi dừng chân của ngoại đường lại sáng như ban ngày, bọn họ sợ thành Kim Ô đánh lén. Còn đám tu giả đứng ngoài xem, bọn họ đang chờ ngày thứ hai tới, đêm nay xem ra không có chuyện gì rồi. Thời gian nhanh chóng trôi qua, mãi cho tới nửa đêm. Bỗng dưng của thành Kim Ô mở ra một kẽ hở nhỏ, tháp nhỏ giảo hoạt vươn nửa thân tháp ra ngoài, thấy không có ai mới yên tâm lớn mật luồn ra. Phía sau nó là một dãy con rối thanh đồng rón ra rón rén bước ra, phía sau mỗi con rối đều có một cái túi. Tháp nhỏ chậm rãi bay phía trước, thi thoảng lại nhìn khắp xung quanh, con rối thanh đồng động tác cực kỳ nhanh nhẹn, không tương xứng với thân thể vụng về của mình, nhanh chóng lao về những thi thể trên mặt đất. Chúng vô cùng vụng về lột pháp bảo, linh giáp trên thi thể rồi bỏ vài túi trên lưng. Động tác chúng lúc đầu rất cứng nhắc vụng về song cũng nhanh chóng trở nên lưu loát. Rất nhanh sau đó, đã có cái túi trên lưng con rối được chất đầy, lúc này liền thấy một bóng xám xẹt qua người nó, mang túi bay về. Còn con rối thanh đồng laijt iếp tục chậm chạp lấy ra cái túi thứ hai, tiếp tục công việc. Sáng sớm ngày thứ hai, khi mọi người nhìn về phía thành Kim Ô lập tức sợ ngây người. Đồi núi vốn đầy thi thể lúc này tất cả đều trần truồng, cái gì cũng không có. Cái này... Cái này... Nhìn thi thể trần truồng khắp nơi, người người đều á khẩu. Hồng Quân Hiên thấy vậy cũng không biết nói gì. Thật độc địa... Còn ở thành Kim Ô, Bao Dịch đứng trước đống pháp bảo chất cao như núi, hoàn toàn rơi vào điên cuồng. Khuôn mặt hắn ửng hồng đầy phấn khích, phân loại đám pháp bảo không biết mệt mỏi. Còn tháp nhỏ đứng bên không ngừng ném pháp bảo vào miệng, lúc trước Bao Dịch cực kỳ ý kiến đối với hành vi nuốt chửng pháp bảo của nó, hiện giờ lại cực kỳ phối hợp, thậm chí chủ động lấy ra một đống lớn pháp bảo, nhanh chóng đưa tới trước mặt tháp nhỏ. Khi Tả Mạc thấy Bao Dịch đưa kết quả công tác thống kê tới, trán như khẽ co lại, cảm thấy choáng váng mãnh liệt. Phát tài! Phát tài lớn rồi!